A Cẩu lắc lư hai bước không thực, cuối cùng dừng lại, từng làn khói đen và bụi mù bốc lên từ những kẽ hở trên hài cốt của nó, những mảnh xương khắp người nó run rẩy không ngừng như co giật, còn trong hốc mắt huyết sắc của nó, ánh sáng chập chờn.
Phản ứng rõ ràng và dị thường như vậy đương nhiên khiến Shirley sợ hãi, cô ta lập tức dừng lại, vừa lắc cái đầu to của A Cẩu vừa lo lắng gọi tên đối phương - sau chừng bảy tám lần, A Cẩu cuối cùng mới hoàn hồn lại và đờ đẫn ngẩng đầu lên liếc nhìn, trong cổ họng phát ra giọng khàn khàn trần thấp: "Sao đột nhiên tôi có chút... không di chuyển được..."
“Ngươi không sao chứ?” Lúc này Duncan cũng nghiêng người tới, anh nhíu mày nhìn con chó săn biển sâu trạng thái rõ ràng không ổn, ngữ khí có phần quan tâm: “Trên người có chỗ nào cảm thấy khó chịu không?”
“Tôi… không thấy khó chịu,” A Cẩu lắc đầu, như thể có thể ngủ thiếp đi bất cứ lúc nào: “Chỉ cảm thấy không còn bao nhiêu sức lực, hơn nữa… vô cùng không muốn đến gần đống vật chất đó."
“Vô cùng không muốn tới gần?” Duncan quay đầu liếc nhìn đống vật chất quỷ dị vẫn đang chậm rãi vặn vẹo trong ánh lửa, giống như một ngọn núi phù sa.
Đống "bùn lầy" quái dị này đang ảnh hưởng đến A Cẩu? Một loại hiệu quả kìm nén theo bản năng?
Phản ứng dị thường của A Cẩu thu hút sự chú ý của mọi người, ngay lập tức khiến Duncan rơi vào suy nghĩ. Điều đầu tiên anh nghĩ đến là liệu "cảm giác" kỳ lạ vượt xa con người của A Cẩu có phải lại quan sát được thứ vô hình nào đó hay không.
Nhưng xét từ phản ứng của A Cẩu, nó dường như không “thấy” thứ gì dị thường.
“Chó săn biển sâu ít nhiều cũng tính là một tộc quần tương đối có thực lực, trong số chúng hiếm khi trở nên như thế này vì đối mặt với uy áp của những cá thể mạnh mẽ,” Fanna ngồi xổm xuống và chạm vào những mảnh xương trên cơ thể A Cẩu không chút ngần ngại, rồi quay đầu lại liếc nhìn: "Huống chi, thứ đó căn bản cũng không phát ra bất kỳ khí tức uy áp nào..."
"Hai từ 'ít nhiều' có thể loại bỏ đi," Shirley bên cạnh lẩm bẩm nói: "A Cẩu vốn dĩ đã rất lợi hại..."
"Không lợi hại, ta không lợi hại chút nào," A Cẩu vội vàng lắc đầu: "Nơi này có phải có chút quá tà môn rồi, hay là lần sau chúng ta lại tới đi?"
"Lần sau lại tới là không thể, con tàu ma này không chắc sẽ ngoan ngoãn ở chỗ này chờ đợi chúng ta tới thăm dò nhiều lần," Duncan lắc đầu: "Có điều trạng thái của ngươi bây giờ quả thật không thích hợp để tiếp tục tiến về phía trước."
A Cẩu đang chịu ảnh hưởng của một lực lượng không thể giải thích nào đó, tiếp tục để đó đến gần đống vật chất đó, rất có thể sẽ gây ra hậu quả khó lường - cách tốt nhất bây giờ là để nó và Shirley tạm thời trở về Thất Hương Hào.
Duncan vẫy vẫy tay sang một bên, Aye lập tức bay tới, vừa lượn vòng trên không trung vừa la hét: "Ai đang gọi tàu... Đây là một cái bẫy! Hãy bỏ tàu chạy thoát thân!"
"Ngươi đưa Shirley và A Cẩu trở về Thất Hương Hào trước," Duncan không để tâm đến lời rêu rao của con chim này, giơ tay chỉ chỉ vào A Cẩu đang nằm trên mặt đất và Shirley đang ở bên cạnh với vẻ mặt lo lắng, sau đó lại suy nghĩ một chút, chỉ chỉ vào Nina: "Đưa Nina trở về luôn đi."
"Hả?" Nina nhất thời không phản ứng kịp: "Tại sao cháu cũng phải trở về? Trạng thái hiện tại của cháu rất tốt mà!"
"Vừa rồi thứ đó cố gắng sao chép cháu, mặc dù đã bị cháu “đánh” đứt, nhưng không biết cuối cùng sau khi tới gần cháu kẻ đó sẽ có phản ứng gì khác hay không," Duncan giải thích đơn giản: "Trong trường hợp này, suy nghĩ chu toàn không phải là điều xấu."
Nina nghiêm túc nghe xong, lập tức ngoan ngoãn gật đầu: "Dạ, được rồi, vậy cháu trở về."
Duncan vốn dĩ còn chuẩn bị rất nhiều lời thuyết phục, dù sao Nina là một cô gái tràn đầy lòng hiếu kỳ, lại luôn mong chờ loại thám hiểm này, nhưng không ngờ đối phương lại vui vẻ đồng ý như vậy, điều này khiến anh có chút kinh ngạc, nhưng rất nhanh liền cười lắc đầu.
Cô vẫn hiểu chuyện như vậy.
Ngọn lửa của con chim vong linh gào thét tạt qua trong khoang tàu, đưa Shirley, A Cẩu và Nina ra khỏi Hắc Diệu Thạch Hào.
Nhưng không gian này không hề chìm vào bóng tối vì sự rời đi của Aye - những đống lửa mà Duncan thắp lên bằng bùn khô đông cứng vẫn thắp sáng nơi âm u quỷ dị này.
Đống vật chất quỷ dị cố thủ ở cuối khoang tàu vẫn đang lặng lẽ ngọ nguậy, như nửa mơ nửa tỉnh, như ngủ say trong giấc mộng.
Nhưng khi Duncan hướng tầm mắt vào đống vật chất đó lần nữa, bên trong thứ đó lại lập tức truyền tới tiếng một "thình thịch" rõ nét.
“Bọn trẻ rời đi rồi,” Duncan thở phào nhẹ nhõm, cất bước đi về phía đống vật chất tối: “Bây giờ đã đến lúc người lớn giải quyết rắc rối này rồi.”
Bước chân của anh không chút do dự, mà theo từng bước anh tới gần, đống vật chất lúc nhúc trước đó dường như còn đang ở trạng thái ngủ đông kia lập tức phản ứng lại — sự vặn vẹo ở rìa của nó ngày càng rõ ràng, sự giãn nở và co rút của bề mặt càng lúc càng nhiều, tiếng nhịp đập từ bên trong truyền tới càng lúc càng nhanh và vang hơn.
Đến mười mét cuối cùng, nó đã hoàn toàn biến thành tiếng tim đập với tiết tấu rõ nét —
Thình thịch, thình thịch, thình thịch — tiếng tim đập rõ ràng và mạnh mẽ vang lên liên tục, vang vọng rõ rệt trong khoang tàu rộng rãi và tối tăm này!
Nhưng ngoại trừ nhịp tim không ngừng cùng với sự ngọ nguậy ngày càng dữ dội trên bề mặt, đống vật chất này không hề có bất kỳ phản ứng gì.
Mãi cho đến khi Duncan đi tới trước mặt nó, nó cũng chỉ duy trì trạng thái “sung sức” này.
"Nữ thần à... vật chất báng bổ này rốt cuộc là thứ gì..."
Fanna nhíu chặt mày, khó che giấu sự ghê tởm nói ra.
Sau khi đến đủ gần, nàng ta mới nhìn thấy rõ hình thái của đống vật chất này - nó hoàn toàn không có đường nét của bất kỳ cơ thể sinh vật nào, bề mặt của nó tựa như dòng chảy phù sa, nhưng thỉnh thoảng lại nổi lên một số thứ lồi lõm khả nghi từ trong bùn lầy, trông giống như nội tạng bị tan chảy một nửa hoặc các mạch máu và bó dây thần kinh đột ngột căng phồng lên, mà cùng lúc không ngừng phát ra tiếng tim đập, nó lại phô ra các đặc điểm dường như phản ứng với các kích thích bên ngoài – nhưng những đặc điểm này cuối cùng lại quy về ngọ nguậy mù quáng không ngừng.
Kể từ ngày lên làm thẩm phán quan, Fanna đã chứng kiến vô số kẻ dị đoan tà ác, nhưng nàng tà vẫn bị sốc trước mức độ báng bổ và tà dị của thứ trước mắt mình.
Ngay cả Alice bên cạnh cũng có chút ngây người, tiểu thư con rối nhìn chằm chằm vào đống vật chất này hồi lâu mới nói ra một câu: “Coi bộ không thể nấu ăn được…”
Fanna ngay lập tức mở to mắt nhìn chằm chằm về phía Alice — nàng ta lại bị sốc lần nữa.
Morris thì phát huy hết tính cẩn thận và óc tò mò mà một học giả nên có. Ông ta dường như không để ý đến tâm lý khó chịu và phản kháng, sau khi đến gần đống vật chất đó thì cẩn thận nghiên cứu hồi lâu, sau đó đột nhiên nhìn ra được đầu mối gì đó trong quá trì đống vật chất này căng phồng và co rút động đậy: "Hình như còn có thứ gì đó được quấn vào ở bên trong!"
“Bên trong?” Duncan hơi sửng sốt, sau đó liền chú ý tới manh mối mà Morris phát hiện: ở mép đống bùn hình như có một thứ giống như mảnh quần áo.
Đống bùn ngọa nguậy không ngừng này thật ra chỉ là một lớp bao phủ thôi sao?
Sau khi nhận ra điều này, Duncan lập tức đưa tay ra và chỉ vào đống vật chất đang vặn vẹo đó.
Vô số đống lửa bùng cháy xung quanh khoang tàu lập tức lan ra vô số tuyến lửa, từng ngọn lửa linh thể gần như chỉ trong nháy mắt hội tụ đến trên đống "bùn sống" đó.
Ngọn lửa linh thể bùng cháy ngay lập tức!
Ngọn lửa lớn nhưng lại được kiểm soát chính xác, Duncan ra lệnh cho ngọn lửa chỉ đốt cháy bùn đen mà không làm tổn hại đến các chất khác bên trong — dưới sự xúc tác và kiểm soát có ý thức của anh, chỉ trong vài giây, đống vật chất ngọ nguậy ghê tởm đó đã bị thiêu rụi hoàn toàn.
Thứ ban đầu được bao phủ ở sâu trong đống vật chất này cuối cùng đã phơi ra trước mắt mọi người.
"Đây là..."
Morris nhìn cảnh tượng trước mặt có chút kinh ngạc.
Một con người, một người đàn ông trung niên, đang dựa vào đống hài cốt ngã trong đống tro tàn sau khi ngọn lửa linh thể thiêu đốt qua, đôi mắt hắn ta mở to, tựa như trước lúc lâm chung đã liều mạng đọ sức với kẻ địch hung hãn nào đó, nhưng lại dùng một tay che miệng thật chặt, tựa như đang kiềm chế khủng hoảng cực lớn, thân thể hắn ta thì lộ ra trạng thái nhìn thấy mà giật mình —
Hơn một nửa cơ thể đó đã bị thứ gì đó hòa tan, biến thành một cấu trúc phân hủy kinh hoàng.
Chỉ có một trái tim, lộ ra bên ngoài khoang ngực rộng mở, đang đập chậm và mạnh.
Thình thịch... thình thịch... thình thịch...
Tiếng tim đập dường như chứa đựng ý chí mạnh mẽ nào đó vang khắp khoang tàu.
Hóa ra tiếng nhịp tim mà Duncan nghe được trên đường đến gần lại đến từ trái tim này.
Nhưng con người rõ ràng đã chết đi này, nhịp tim của hắn ta không có bất kỳ nghĩa còn sống.
“Một con người?” Fanna lập tức nhíu chặt mày, cẩn thận nhìn người đàn ông trung niên đã chết ở chỗ sâu nhất của Hắc Diệu Thạch Hào: “Đây cũng là bản sao do Hắc Diệu Thạch Hào tạo ra sao?”
"Cấu trúc cơ thể méo mó biến dị, phù hợp với đặc điểm của bản sao, nhưng hình như lại có gì đó không ổn..." Morris thấp giọng lẩm bẩm, cẩn thận dùng gậy chống mang theo người khảy cấu trúc tứ chi còn lại của di thể, ông ta quan sát những mảnh quần áo rách rưới, phán đoán dáng vẻ nguyên chỉnh nên có của chúng: "Bộ quần áo này... trông giống như một bộ đồng phục."
"Đây quả thực là một bộ đồng phục." Duncan đột nhiên nói, anh dường như đã phát hiện ra điều gì, lúc này vừa nói vừa cúi người xuống, không để ý đến hài cốt kinh khủng và ghê tởm đó, sờ vào vùng kế cận trái tim đang đập, lấy ra một vật gì đó từ trên một mảnh vải rách.
Đó là một tấm huy hiệu nhỏ.
Thân phận và tên họ được viết trên đó.
“Ông ta là thuyền trưởng của Hắc Diệu Thạch Hào, Christo Barberry.” Duncan liếc nhìn huy hiệu, nhẹ nhàng nói.