Trong căn phòng có cánh cửa màu xanh lam, nhóm người Duncan trầm lặng, mô sinh vật vặn vẹo dính trên cửa cũng trầm lặng một lúc lâu.
Sau một lúc lâu như vậy, Duncan mới đột nhiên phá vỡ sự im lặng: “Anh còn điều gì cần chúng tôi giúp đỡ không?”
“Tôi dường như không có gì để hối tiếc,” Giọng nói của Christo vang lên: “Cũng không thể nghĩ ra bất cứ điều gì để thỉnh cầu - Những người tốt bụng, mọi người có thể làm gì để giúp đỡ một vong hồn đã chết trong nhiều năm chứ?"
“Người nhà ông đâu?” Fanna ở bên cạnh không khỏi hỏi.
"Người nhà..." Christo hiển nhiên do dự một chút, dường như vừa mới xuất hiện một ít ký ức trong "thân xác" vặn vẹo của ông ta: "Ồ, đúng, người nhà... vợ và con gái tôi, họ sống ở Hàn Sương, cuối phố Fireplace..."
Christo khẽ lẩm bẩm, âm thanh càng lúc càng trầm, dường như sắp ngủ, nhưng đột nhiên ông lại tỉnh lại, âm thanh rõ ràng hơn: "A, nếu có cơ hội, mọi người có thể thay tôi đến thăm họ nhé, mang lời nhắn trở về cũng tốt, mặc dù họ hẳn đã biết chuyện xảy ra với Hắc Diệu Thạch Hào từ lâu.”
“Có lời nhắn gì đặc biệt gì muốn gửi không?” Fanna hỏi.
Lần này, Christo suy nghĩ thật lâu, ngay tại lúc Fanna cho rằng ông ta lại sắp ngủ, một âm thanh đột nhiên từ trong mô sinh vật vặn vẹo mới đột nhiên truyền ra lại: "Tôi không nghĩ ra, tôi thậm chí đã không còn nhớ rõ dáng vẻ của họ nữa rồi... Chỉ cần nói lời chào buổi sáng với họ và nói với họ rằng tôi không hối tiếc hay đau đớn gì khi ra đi. Thế thôi."
“Chúng tôi sẽ chuyển lời, nếu họ vẫn sống ở địa chỉ đó.” Duncan khẽ gật đầu, đồng thời, ánh mắt anh cũng rơi vào thân xác đang hơi vặn vẹo, giãn ra và co rút lại của “Christo”.
Không phải ảo giác, mức độ hoạt động của khối mô sinh vật này đang dần yếu đi, thần trí của Christo dường như cũng đang rời khỏi thân xác này từng chút một, và một lớp màu xám nhạt đang lan rộng dọc theo mép của khối mô này.
Tất cả những thay đổi này, có lẽ liên quan đến việc tim ngừng đập ở chỗ sâu của Hắc Diệu Thạch Hào.
Đã đến lúc phải rời đi.
“Chúng ta nên đi thôi.” Duncan bình tĩnh nói.
"Đã đến lúc rồi..." Giọng của Christo trở nên trầm hơn và mơ hồ hơn, nhưng vẫn có thể nghe thấy rõ ràng: "Vậy thì chúc mọi người kế tiếp có một chuyến đi suôn sẻ nhé — hãy để tôi ở đây, thuyền trưởng nên đi cùng con tàu của mình."
“… Trên thực tế, chúng ta sẽ phải đánh chìm con tàu này trước khi rời đi,” Duncan do dự hai ba giây, nhưng vẫn quyết định nói ra sự thật về những chuyện sẽ xảy ra tiếp theo: “Thuyền trưởng Christo, anh hẳn là có thể đoán được, Hắc Diệu Thạch Hào đã bị ô nhiễm, chúng tôi không thể để mặc cho con tàu này tiếp tục trôi dạt trên biển vô biên — nó sẽ là mối đe dọa đối với những nhà hàng hải thông thường."
Christo im lặng một lúc, rồi nhẹ nhàng nói: "Cảm ơn anh, người tốt bụng."
Duncan nhìn thuyền trưởng trong vài giây, lặng lẽ gật đầu và chuẩn bị cất bước rời đi.
Nhưng ngay khi anh sắp đi qua cánh cửa đó, giọng nói của Christo lại đột nhiên vang lên bên tai anh: "Trong mọi người, có tín đồ của Thần chết Bartok không?"
"... Rất xin lỗi, không có," Fanna lắc đầu: "Tại sao lại hỏi như vậy?"
"À, tôi chỉ hy vọng có một vị tín đồ của tử thần có thể giúp tôi thực hiện cầu khấn tiễn linh — Sau khi trải qua tất cả những chuyện này, linh hồn của tôi đã không còn thuần khiết, thiết nghĩ không thể vượt qua cánh cửa sinh tử của Bartok, nếu cầu khấn tiễn linh, có lẽ linh hồn của tôi có thể tiêu tán nhanh hơn… Nhưng không có cũng không sao, thế sự luôn khó như ý người, không phải sao?”
Fanna và Morris theo bản năng đưa mắt nhìn nhau, sau một hồi do dự, người sau không khỏi lên tiếng: “Chúng tôi là Thánh Chức giả của Nữ thần Bão Tố và Thần Trí Tuệ, chúng ta sẽ cầu nguyện cho anh sau khi rời đi — mặc dù điều này có thể không có tác dụng nhiều đối với tín đồ của Thần chết."
"Tôi không rõ chuyện về Thần chết Bartok, nhưng nếu như những lời anh nói chính là tâm nguyện lớn nhất của một tín đồ của thần chết lúc lâm chung..." Duncan nói, bước tới nắm lấy bàn tay dính trên cửa: "Tôi hy vọng anh sẽ được như ý nguyện."
"... Cảm ơn mọi người, những người tốt bụng."
Trong khối thịt vặn vẹo đó cuối cùng không còn phát ra âm thanh nữa, sự vặn vẹo của nó dần dần chậm lại, màu trắng xám tượng trưng cho cái chết đã lan tràn khắp nơi — ông ta vẫn chưa hoàn toàn chết đi, nhưng chút sức sống cuối cùng đã không đủ để chống đỡ ông ta tiếp tục nói chuyện.
Duncan lặng lẽ gật đầu với thuyền trưởng của Hắc Diệu Thạch Hào, bước qua cửa.
Nhóm người rời khỏi phòng thuyền trưởng của Hắc Diệu Thạch Hào, đi qua hành lang lộn ngược, xuyên qua ba cánh cửa lồng vào nhau, lần nữa trở lại boong tàu ma.
Mặt trời lặn đang lặn về hướng tây.
Theo tiếng vỗ cánh, con chim vong linh quấn trong ngọn lửa từ hướng Thất Hương Hào bay tới, bay lượn vòng phía trên đám người Duncan.
Ngọn lửa u lục yếu ớt từ Hắc Diệu Thạch Hào bốc lên, sau đó lại hóa thành một ngôi sao băng quay trở lại Thất Hương Hào cách đó không xa.
Chỉ chốc lát sau, Thất Hương Hào chậm rãi điều chỉnh vị trí của mình, tấm chắn cửa pháo ở một bên thân tàu lần lượt nhô lên, từng họng pháo đen ngòm nhô ra khỏi lỗ bắn.
Đại bác nổ ầm ầm, thiên thạch rực lửa rơi xuống như mưa, dưới ánh hoàng hôn nghiêng nghiêng nhuốm màu máu phản chiếu, Hắc Diệu Thạch Hào gần như trong nháy mắt bị bao trùm trong ngọn lửa xanh rực, đồng thời nhanh chóng chìm vào nước trong một loạt vụ nổ và đốt cháy ngoạn mục, tan rã, chìm nghỉm.
Con tàu ma đã bị lực lượng siêu phàm ăn mòn hoàn toàn này đang chìm vào biển sâu trong khoảng thời gian cực ngắn, chỉ để lại một ít dòng xoáy lớn nhỏ trên mặt biển.
Trên mép boong của Thất Hương Hào, đối diện với mặt trời lặn, Duncan dõi theo hướng chìm của Hắc Diệu Thạch Hào, dõi theo con tàu ma cho đến giây phút cuối cùng.
Mãi cho đến khi nó chìm hoàn toàn, anh mới thu hồi tầm mắt và liếc nhìn Fanna và Morris đang đứng phía sau mình.
“Hành trình xa xôi trên biển cả mênh mông là một trong những công việc có hệ số nguy hiểm cao nhất trên thế giới, mà những thuyền trưởng viễn dương đó lại nằm vào vị trí nguy hiểm nhất trong đó,” Morris có chút xúc động nói: “Hầu như một nửa số thuyền trưởng vượt biển đều không thể chết yên lành — cho dù sống sót về hưu và định cư trên đất liền, họ cũng sẽ không thể dễ dàng hòa nhập vào cuộc sống của những người bình thường vì nhiều lý do, phần lớn sẽ mắc phải nỗi khổ bởi lời nguyền và tinh thần bất thường, ảo giác thính giác và thị giác, thậm chí những ký ức lộn xộn sẽ ám ảnh họ suốt đời, con gái Hải Đế của tôi... thường đối mặt với những loại chuyện như thế này.”
Duncan không đáp lại câu cảm thán của lão học giả.
Xét cho cùng, từ góc nhìn của thế nhân, Thất Hương Hào và "Thuyền trưởng Duncan"... thực sự cũng tính là một trong nhiều ví dụ về "không thể chết yên lành".
Chẳng qua là "không thể chết yên lành" đối với anh quá hung bạo mà thôi.
“Shirley và A Cẩu thế nào rồi?” Duncan đột ngột hỏi.
"Vừa rồi tôi đi xem bọn họ rồi," Alice ở một bên lập tức giơ tay: "A Cẩu nói nó đã không sao rồi, hiện tại đang nghiên cứu sách giáo vở lúc tiểu học của Nina, Shirley nói A Cẩu cần người chăm sóc, cho nên cô ấy chợp mắt bên cạnh A Cẩu."
“... Chó săn biển sâu theo đuổi tri thức và chủ nhân mù chữ của nó sao,” khóe miệng Duncan giật giật, cất bước đi về hướng khoang tàu: “Ta đi xem tình hình của bọn họ.”
Anh đi thẳng đến khoang tàu nơi Shirley và A Cẩu ở, gõ cửa, nhưng lại phát hiện cửa chỉ khép hờ, đẩy cửa đi vào, liền thấy con chó đang ngồi trước bàn đọc sách với hai chân sau, hai chân trước nâng cuốn sách giáo khoa dành cho học sinh tiểu học xem với sự thích thú cao độ.
Cùng với Shirley mù chữ đang ngủ không biết trời trăng mây gió trên giường phía sau con chó.
Khóe miệng Duncan run lên, mặc dù vừa rồi nghe thấy Alice nói như vậy, nhưng khi thật sự nhìn thấy cảnh tượng ngỗ nghịch này anh vẫn không khỏi cảm thấy quỷ dị sâu sắc. Mà A Cẩu cũng nghe thấy tiếng động ở cửa, liền ngẩng đầu liếc nhìn: "Ồ, Thuyền trưởng, ngài... hả áuuu!!!"
Lời chào còn chưa dứt, con chó săn biển sâu đột nhiên hét lên một tiếng như chiêng gãy, sau đó cả con chó lại lập tức nhảy dựng lên khỏi ghế phịch một tiếng, gần như nhảy đến nóc nhà!
Lại một tiếng va chạm nữa vang lên, sợi xích đen nối A Cẩu và Shirley lập tức căng cứng, Shirley đang ngủ ngon lành trên giường bị A Cẩu trực tiếp mang theo bay đến giữa không trung, sau một tiếng "bịch" cực lớn, đập mạnh vào bức tường bên cạnh.
"A Cẩu, ngươi điên rồi à!" Shirley bị đụng phải một phen thất điên bát đảo, vừa chạm đất đã vọt đánh về phía A Cẩu: "Đang yên đang lành ngươi làm sao đột nhiên..."
Cô ta cuối cùng ý thức được Duncan đang đứng ở cửa, cũng nhận thấy vẻ kinh hồn bạt vía của A Cẩu.
"A Cẩu, ngươi không sao chứ?"
Shirley và Duncan nói gần như cùng lúc.
"Tôi không sao tôi không sao... không phải không phải, có chút..." A Cẩu dường như còn chưa hoàn hồn lại, toàn thân vẫn run cầm cập, ánh mắt không ngừng đảo qua lại, dường như muốn nhìn về hướng Duncan, nhưng lại không khỏi né tránh theo bản năng, kìm nén hồi lâu mới nói ra: "Thuyền trưởng, ngài có phải mang theo thứ gì đó... trong túi trái của ngài..."
“Thứ gì?” Duncan ngẩn ra, sau đó mới phản ứng lại, lục tìm trong túi trái, lấy ra một chiếc hộp nhỏ bằng kim loại từng dùng để đựng thuốc lá.
Sau khi mở hộp kim loại ra, một " khối thịt" cổ quái, to bằng ngón tay cái, màu xỉn, lọt vào tầm mắt của mọi người.
"Tôi tôi tôi... Mẹ kiếp tôi!" A Cẩu nhìn thấy thứ đó càng thêm căng thẳng, vội vàng vọt tới góc tường: "Thứ thứ thứ này... ở đâu ra vậy?!"
"Nơi sâu nhất của Hắc Diệu Thạch Hào," Duncan cau mày: "Tại sao ngươi lại phản ứng như vậy? Ngươi từ thứ này..."
"Thánh chủ biển sâu! Hơi thở của Thánh chủ biển sâu!" Cả thân chó của A Cẩu run lên như bật chế độ rung: "Đây là máu thịt của Thánh chủ biển sâu mà!"