Thâm Hải Dư Tẫn (Dịch)

Chương 309 - Chương: 309

Chương: 309

Lần này Duncan thực sự sững sờ mấy giây mới nhận ra ý của A Cẩu - Không phải anh không thể hiểu lời nói của đối phương, mà là anh cần phải tiêu hóa sự thật gây sốc này.

“Ngươi xác định chứ?” Anh cầm lấy khối thịt nhỏ màu xám đen có chút hơi xanh ra khỏi hộp sắt nhỏ ra, rồi lại bóp bóp: “Thứ này là một bộ phận của Thánh chủ biển sâu sao?”

“Ngài... ngài còn bóp?!” A Cẩu nhìn thấy động tác quá mức “táo bạo và yên lòng” của Duncan, giọng nói đều thay đổi âm điệu: “Ngài không cảm giác thấy uy áp và lực lượng to lớn nó phát ra sao?”

“Không,” Duncan lắc đầu, rồi nói thêm: “Hơn nữa không chỉ mình ta không cảm giác thấy, mà hai người Fanna và Morris cũng không có quá nhiều phản ứng— họ chỉ cảm thấy thứ này có chút nguy hiểm hoặc đáng lo ngại, nhưng hoàn toàn không có hành động thái quá giống như ngươi đây."

Nghe Duncan nói như vậy, A Cẩu vô thức cúi người xuống, nằm bên cạnh bàn với tư thái tràn đầy cảnh giác, huyết quang trong hốc mắt chập chờn sáng tối, hồi lâu sau, nó mới lẩm bẩm nói: “Hình như nó quả thật đã mất đi sức sống... hoặc đã bị ngài áp chế, nhưng tôi không thể phân biệt rõ, tôi là ác ma biển sâu, có mối liên hệ không thể tách rời với Thánh chủ biển sâu, trong mắt tôi... chỉ có bóng ma và áp lực vô tận.”

"Thật sự có thể có liên quan đến thể chất của ngươi," Duncan nói rồi, đóng nắp hộp thuốc lại, rồi lại tiện tay nhét thứ này vào trong túi - anh để ý thấy theo sau động tác này của mình, trạng thái A Cẩu rõ ràng đã thả lỏng rất nhiều: "Ta cất nó đi trước, ngươi có thể sẽ thấy dễ chịu hơn."

"Cảm... cảm ơn Thuyền trưởng," A Cẩu cuối cùng bớt run hơn, lảo đảo đứng dậy, nhưng vẫn hoảng hồn nhìn vào túi của Duncan: "Ngài vừa mới nói... máu thịt này mang ra từ nơi sâu nhất của Hắc Diệu Thạch Hào?"

"Đúng vậy, hơn nữa còn từ miệng của một người phàm," Duncan khẽ thở dài, kể lại những gì đã xảy ra sau khi A Cẩu và Shirley được đưa trở về Thất Hương Hào: "... Ngay trong khoang miệng của Barberry, bọn ta đã tìm thấy mẫu máu thịt này."

Sau khi nghe toàn bộ sự tình, sự kinh ngạc của A Cẩu không thể diễn tả bằng lời.

Nó ngẩng đầu lên, trao đổi ánh mắt với Shirley, sau đó không nói gì trong nửa phút, sau đó nữa không biết qua bao lâu, Shirley mới chép miệng một cái phá vỡ sự im lặng: "Ý của ngài là... thuyền trưởng trên Christo đó... đã cắn một miếng thịt từ trên người một vị thần trước lúc lâm chung... nói vậy Thánh chủ biển sâu được tính là một vị thần sao?"

"Đối với người phàm mà nói, không có gì khác biệt, 'giống như thần linh' là một khái niệm cực kỳ rộng," A Cẩu nghiêm túc nói, chậm rãi lắc đầu: "Tôi... vẫn không dám tin, hoàn toàn không thể tưởng tượng được ông ta làm sao làm được — người phàm ở trước mặt Thánh chủ biển sâu ngay cả sức lực động một ngón tay cũng không có, đừng nói gì đến đọ sức và phản kích... Huống chi, ông ta làm sao lại gặp được Thánh chủ biển sâu?"

"Hắc Diệu Thạch Hào từng tiến vào biển sâu tĩnh mịch?" Duncan đột nhiên cau mày: "Sau khi chìm ngoài biển Hàn Sương, nó không tiếp tục chìm trong không gian hiện thực, mà bị truyền tống đi? Hoặc là... dưới biển sâu của Hàn Sương, kỳ thực thông đến lãnh vực của ác ma biển sâu?"

“Tôi không nghĩ là có thể,” A Cẩu lập tức lắc đầu: “Tôi chưa bao giờ nghe nói qua có nơi nào ở biển sâu tĩnh mịch kết nối trực tiếp với chiều không gian hiện thực, hơn nữa nếu giữa hai nơi thật sực có một điểm rò rỉ, thời gian sáu năm, thành bang Hàn Sương sợ là đã bị xé nát bởi ác ma tràn ra từ lâu – mà vụ chìm tàu Hắc Diệu Thạch Hào là chuyện của sáu năm trước."

Duncan trầm ngâm một lúc.

Nhưng bây giờ anh có quá ít thông tin, dù suy nghĩ và suy đoán thế nào đi nữa cũng rất khó tìm được lời giải thích hợp lý.

Duy chỉ có một điều có thể khẳng định: khối “máu thịt” được mang ra từ Hắc Diệu Thạch Hào là một thứ tương đối nguy hiểm, xem ra tốt nhất không nên tùy tiện lấy ra.

Đương nhiên, anh cũng cân nhắc có nên trực tiếp thiêu đốt khối thịt hay là nhét vào pháo chính của Thất Hương Hào rồi bắn đi — Dựa theo phản hồi mà bản thân cảm nhận được sau khi chạm vào miếng thịt, Duncan cho rằng thứ này hẳn cũng có thể dùng như "củi siêu phàm" cho ngọn lửa linh thể đốt cháy, nhưng sau khi cân đo đong đếm một hồi, anh vẫn quyết định giữ lại thứ này trước.

Ngộ nhỡ nó có ích trong tương lai thì sao?

Trong khi suy tư, sự chú ý của Duncan lại rơi vào A Cẩu.

Con chó săn biển sâu này điều chỉnh lại một lúc, còn có ý thức không chú ý tới vị trí của “máu thịt của thánh chủ” đó, bây giờ trông trạng thái đã đỡ hơn nhiều.

"Những ác ma biển sâu khác cũng giống như ngươi sao?"

“Hả?” A Cẩu nhất thời không phản ứng kịp: “Ý của ngài là…”

"Tất cả ác ma biển sâu đều đến từ 'Thánh chủ', ngươi từng nói với ta rằng, chỗ ở của một con ác ma biển sâu tương đối mạnh mẽ như ngươi thậm chí còn ở bên cạnh 'Thánh chủ'," Duncan nhìn chằm chằm vào hốc mắt màu máu của A Cẩu: "Thế nhưng ngươi, sau khi đến gần hơi thở của Thánh chủ biển sâu, lại có phản ứng này — vậy thì bình thường các ngươi làm sao sống bên cạnh Thánh chủ được? Mỗi ngày đều run rẩy như thế này sao?"

A Cẩu hiển nhiên là sửng sốt, đại khái là không ngờ trí tưởng tượng của thuyền trưởng lại có thể tiến bộ và cụ thể như vậy, nhưng sau một lát trầm lặng, nó vẫn lắc đầu, thẳng thắn nói: “Bình thường ác ma biển sâu... sẽ không có phản ứng như tôi."

"Hửm?"

“Lý trí là tiền đề của sự điên cuồng,” A Cẩu thở dài: “Có trí tuệ mới hiểu được nỗi sợ hãi, có nhân tính mới phân biệt được thú tính — Tôi đã đi chệch khỏi 'quỹ đạo' bình thường của ác ma biển sâu, cũng đã mất đi tư cách đến gần Thánh chủ biển sâu.

Shirley chớp mắt và chợt nhận ra: "A Cẩu, vừa rồi có phải ngươi đã nói một số điều rất triết lý không?!"

"Lý trí là tiền đề của sự điên cuồng..." Duncan phớt lờ lời nói bla bla của Shirley, chỉ trầm ngâm lẩm bẩm: "Cho nên, hiện tại ngươi vừa không thể trở về 'quê hương' của mình, lại vừa không thể giữ liên lạc được với Thánh chủ biển sâu, ngươi không thể tới gần khí tức của Thánh chủ được nữa, nhưng lại cực kỳ mẫn cảm đối với khí tức này?"

A Cẩu ôm đầu thở dài: "... Đại khái là như vậy."

"Thế thì ngươi cũng đủ thảm."

Giọng của A Cẩu giống như sắp khóc: "Trong tình huống bình thường, sẽ không ai đột nhiên cầm một khối máu thịt của Thánh chủ bóp tới bóp lui trước mặt tôi... Đây là chiều không gian hiện thực an toàn và ổn định!"

“Đây quả thực là lỗi của ta,” Duncan thành tâm thật ý xin lỗi: “Trước đó ta không nghĩ tới.”

“Đừng đừng đừng, ngài tuyệt đối đừng xin lỗi tôi!” A Cẩu nhất thời có chút giật mình, chui vào gầm bàn vài lần: “Ngài tùy tiện xin lỗi, nói không chừng tôi lại bị vướng vào không gian thứ…”

"... Được rồi," Duncan ngây người, trên mặt bất giác lộ ra nụ cười quái dị, sau đó lắc đầu, xoay người chuẩn bị rời đi: "Vậy ta không quấy rầy ngươi nữa, ngươi tiếp tục đọc sách đi."

Shirley vội vàng đứng dậy đưa tiễn, nhưng Duncan lại đột ngột dừng lại và quay đầu nhìn cô ta.

"Cô cũng học theo A Cẩu, bây giờ hắn thậm chí có thể đọc được những câu chuyện vỡ lòng của tiểu học, cô đánh vần tên mình năm lần còn có thể sai ba lần, không cảm thấy xấu hổ sao?"

Shirley có lý chẳng sợ: "A Cẩu là một con ác ma theo đuổi tri thức, nó có năng lực học tập cao là chuyện rất bình thường! Tôi làm sao có thể so sánh với nó?"

"Đầu tiên, mấy từ 'theo đuổi tri thức' không được sử dụng theo cách này; Thứ đến, ngay cả khi A Cẩu là một con ác ma theo đuổi tri thức — cô cũng đừng suốt ngày đi vòng quanh tri thức," Duncan nói với giọng điệu bất lực: "Hai ngày nữa phải sắp xếp một lần kiểm tra cho các người, ta phải xem xem bình thường cô rốt cuộc đã học được bao nhiêu thứ."

Quăng ra câu này, anh liền xoay người rời khỏi phòng, tiện tay đóng cửa lại.

Sau khi đợi ở cửa vài giây, tiếng than khóc và chửi rủa của Shirley vang lên đúng như dự đoán.

Trên khuôn mặt của Duncan hiện lên nụ cười vui vẻ.

Anh bước về phía trước và đi về hướng phòng thuyền trưởng.

...

Đêm tối dần.

Hạm đội Sea Mist bị che khuất bởi sương mù dày đặt, tảng băng trôi và dòng chảy hỗn loạn quỷ dị trong cảng nhà, Tirian đang đi chậm bước trên con đường ở rìa khu vực cảng.

Gió đêm lạnh lẽo từ hướng biển thổi tới, tiếng sóng vỗ vào bờ biển nhấp nhô không ngừng, ánh sáng lạnh lẽo u tối từ vết thương của thế giới tràn ngập toàn bộ hòn đảo, mà trong không khí xa xôi, mơ hồ truyền tới động tĩnh huyên náo xôn xao từ quảng trường khu vực cảng.

Các thủy thủ đang tụ tập, dùng rượu ngon, thuốc lá và những nhạc cụ ầm ĩ để xua tan sự trống rỗng của người chết nán lại trần thế; dùng tiếng ồn thâu đêm suốt sáng để tiêu hao tinh thần và thể lực lạnh lẽo và vô tận - Nhưng đối với Tirian mà nói, kiểu tụ họp này vẫn là quá mức ồn ào.

Điều này bất lợi cho hắn bình tĩnh suy nghĩ.

Một bước chân khác theo sau hắn.

Đó là đại phó Aiden trung thành của hắn - bây giờ y vẫn có mùi như một miếng thịt xông khói, hơn nữa còn có thêm một ít mùi quế và đinh hương.

Mùi này khiến Tirian không khỏi cảm thán: Người Phổ Lan Đức thật đúng là không thiếu mánh khóe trong lĩnh vực thuốc lá.

“Ngươi có thể đến tham gia tụ hội ở quảng trường,” Tirian đột nhiên nói: “Không cần phải cùng ta đi dạo ở nơi vắng vẻ này đâu.”

"Tôi đợi đến sau nửa đêm sẽ tham gia," Aiden nói: "Họ mời tới 12 vũ công Badika từ Cold Harbor — điều đó thật là quyền lực."

"..."

"Thuyền trưởng?"

"Trong một ngày lạnh giá như vậy, chạy đến đảo của người bất tử chiếm cứ nhảy múa, hơn nữa còn là sau nửa đêm — Ngươi thành thật nói, các ngươi rốt cuộc đã đưa ra cái giá chết tiệt nào vậy?"

“Thật ra cũng không có bao nhiêu,” Aiden sờ sờ cái đầu bóng loáng của mình, cười haha nói: “Tuần trước lúc ra ngoài làm việc Sea Raven đã tình cờ cứu được tàu của 'Scimitar Martin', ngài biết đấy, Martin kiểm soát một phần tư nhà hát và đoàn kịch múa vũ ở Cold Harbor trên danh nghĩa của mình..."

Tirian: "..."

Tổng tư lệnh Hạm đội Sea Mist trầm lặng vài giây trong gió đêm, đưa tay bóp bóp vùng giữa hai chân mày, mấy giây sau vẻ mặt mới khôi phục lại bình tĩnh.

"Chúng ta hãy nói về tình hình trên đảo Dagger đi."

"Vâng thưa Thuyền trưởng."

Bình Luận (0)
Comment