Người cha già quan tâm đến cuộc sống hàng ngày của con cái và muốn liếc xem con trai mình đang làm gì ở nhà.
Con trai dựng một khán đài trên đảo trời đông rét mướt lúc 12:30 đêm để xem mười mấy cô gái múa bụng.
Cha già chấn động tinh thần.jpg.
Tirian trong khoảnh khắc này hoàn toàn hoang mang — nói thẳng ra, hắn lúc này, cảm giác kinh hoàng và đầu óc ngập tràn ý nghĩ thét gào thậm chí còn vượt xa cả việc nghe tin gần Hàn Sương lại xuất hiện một "Thiết thị lặn số 3" khác vài ngày trước.
Thuyền trưởng hải tặc vang danh khắp biển Lạnh, cả người cứng đờ nhích qua một bên, thậm chí còn muốn dùng cách thức ngu đần này ngăn trở ánh mắt của Duncan. Nhưng chỉ nhìn thấy bên cạnh lại có một mặt tường bao phủ băng tinh sáng lên, bóng dáng người cha trực tiếp đi tới trên một tấm gương khác, tiếp tục nhìn về phía sân khấu: "Bọn họ không lạnh hả?"
Tirian nói trong tiềm thức: "... Lạnh, nhưng có thể dùng thuốc giả kim đặc biệt..."
“Tirian à,” Duncan quay lại nhìn Tirian đã hoàn toàn đóng băng như một bức tượng băng: “Đừng căng thẳng như vậy, con từ lâu đã là người trưởng thành, hàng ngày có sở thích gì là tự do của con, chỉ có điều... sở thích này vẫn có chút vượt ngoài dự đoán của ta. Em gái con có biết không?"
"Không phải như người nghĩ đâu!" Tirian không khỏi kêu lên lần nữa — lần này so với lần trước, giọng nói càng thêm bất đắc dĩ thậm chí tuyệt vọng: "Người cũng tuyệt đối đừng nhắc với muội ấy được không? Nếu như trong tương lai người có cơ hội liên lạc với muội ấy..."
“Ò, vậy xem ra là nó không biết,” Duncan gật đầu: “Xác thực, tốt hơn hết là đừng để Lucrecia biết chuyện này.”
Tirian: "Người muốn tôi nói thế nào người mới..."
Duncan cười lên.
Anh đương nhiên có thể nhìn ra biểu cảm trên mặt Tirian lúc này, cũng nghe được tiếng kêu la của đối phương khi nãy, chỉ là anh cảm thấy thú vị — Muốn trông thấy phản ứng này từ thủ lĩnh hải tặc đứng đầu biển Lạnh không phải là một chuyện đơn giản, bỏ lỡ cảnh đặc sắc như vậy sẽ là một điều quá đáng tiếc.
Mà khoảnh khắc nhìn thấy nụ cười trên gương mặt Duncan, Tirian đã hiểu ra.
Lúc đầu hắn rất ngạc nhiên.
Cha đang đùa với mình, một trò đùa hơi ác đã lâu không gặp.
Ngay sau đó, hắn cố gắng kiềm chế biểu cảm kinh ngạc của mình, nhanh chóng làm cho vẻ mặt trở nên nghiêm túc — thật giống như sự thất thố vừa rồi hoàn toàn không hề xảy ra.
"Nếu người xem đủ vui rồi, thì nói đến chuyện chính đi," Đại hải tặc thở dài, khá bất đắc dĩ nói ra: "Tôi không tin đêm khuya người tới thăm chỉ để chọc tôi."
“Ta gặp được một con tàu,” Duncan cũng cố gắng kiềm chế biểu cảm trên mặt, nói thẳng vào vấn đề: “Hắc Diệu Thạch Hào, con có ấn tượng gì với cái tên này không?”
“Hắc Diệu Thạch Hào?” Tirian đầu tiên nhíu mày, nhớ tới những con tàu khá có tiếng trên các tuyến đường trước mắt, phát hiện không thu hoạch được gì, nhưng ngay sau đó, trên mặt hắn biểu lộ vẻ hơi thay đổi: “Ý của người là Hắc Diệu Thạch Hào? Tôi chỉ biết một Hắc Diệu Thạch Hào, nhưng nó hẳn đã chìm rồi…”
Đúng như Duncan dự liệu.
Không ai biết rõ tình hình của những con tàu trên vùng hải vực lạnh giá này hơn một thủ lĩnh hải tặc đã cố thủ ở khu vực phương bắc trong nửa thế kỷ, mà nếu là một con tàu bị chìm do đắm tàu, sẽ càng để lại ấn tượng sâu sắc trong lòng Tirian.
Bởi vì tai nạn biển chìm tàu được coi là điềm gở lớn nhất trên biển cả bao la, các thuyền trưởng có thể không quan tâm đến những con tàu khác, nhưng chắc chắn sẽ biết những con tàu bị đắm đó tên gì, chở hàng gì, làm gì và đến nơi nào.
"Chính là nó, con tàu đắm đã chìm sáu năm," Duncan gật đầu: "Nó lại xuất hiện trở lại trên mặt biển, hoàn toàn biến thành một vật quỷ dị — Khắp nơi bên trên đều là kết cấu khoang tàu lộn ngược và hỗn loạn, có bùn lầy và vật chất sống, cùng với... một 'thuyền trưởng' không phải con người."
Sau khi lời nói của Duncan vừa dứt, Tirian đã dần dần trợn to hai mắt, sau một hồi suy nghĩ ngắn ngủi, trên mặt của đại hải tặc đã đầy vẻ ngạc nhiên và nghiêm túc.
Hắn không nghi ngờ, bởi vì hắn biết cha mình sẽ không nói dối mình vào lúc này và về loại chuyện này -- ông sẽ không làm chuyện vô vị như vậy.
Nhưng dù vậy, hắn vẫn cảm thấy khó tin, bởi vì diễn biến của sự việc đã hoàn toàn vượt quá dự liệu của hắn.
"Nghe có phải rất quen không?" Giọng nói của Duncan từ trong mặt băng tiếp tục vang lên, phảng phất cái lạnh từ biển Lạnh: "Có chút tương tự tình huống của 'Thiết bị lặn số 3', nhưng nghiêm trọng hơn, đó là một bản sao trở về từ trong biển sâu, nhưng gặp phải biến dạng không phải là hành khách bên trong, mà càng là bản thân con tàu. Con đã tham gia vào kế hoạch lặn sâu, cho nên ta muốn nghe nhận xét của con.”
"Nhận xét của tôi..." Tirian mở miệng, nhưng rồi chợt nhận ra một điều khác: "Đợi đã, người đã gặp con tàu đó ở đâu vậy?!"
Hắn đột nhiên phản ứng lại, vị trí Hắc Diệu Thạch Hào bị chìm nằm gần Hàn Sương, theo lý thuyết "bản sao" nổi lên cũng sẽ ở xung quanh Hàn Sương mới phải, làm thế nào mà cha lại gặp phải con tàu đó?!
Duncan trong mặt băng lộ ra một nụ cười nhẹ.
"Con có đang ở một nơi đủ cao không?"
“Nơi đủ cao?” Tirian liếc nhìn xung quanh, có chút không rõ: “Nơi này địa thế ngược lại còn có thể, toàn bộ khu vực cảng đều ở trên cao…”
"Hướng tây nam có chắn tầm nhìn không?"
"Không."
"Ồ, con nhìn về phía đó, đợi một chút."
Tirian theo bản năng nhìn về phía tây nam của hòn đảo — đó là một con dốc thoai thoải hơi chúc về phía biển, các cơ sở dân cư chính của khu vực cảng được phân bố trên con dốc thoai thoải này, cuối con dốc là bờ biển, nằm ngoài bờ biển mấy cây số, bao quanh cảng nhà bí mật này là sương mù dày đặc và dòng chảy hỗn loạn.
Trong màn sương mù dày đặc có thứ gì đó thấp thoáng.
Đó là một ngọn lửa màu u lục, bốc lên và tỏa sáng trong sương mù như âm hồn.
Tirian choptws chớp mắt.
Một lúc sau nữa, hắn mới nghe thấy một tiếng nổ vang cách xa, mơ hồ nhưng tuyệt đối không phải ảo giác.
Đó là kiểu nã pháo nòng trơn nạp đạn cổ xưa.
“Người đang ở trong biển Lạnh…” Tirian cảm thấy cơ bắp toàn thân căng thẳng, một loại cảm giác lạnh lẽo âm trầm nhưng lan tràn dường như đang dần dần bao phủ lấy bản thân, hắn do dự quay đầu lại, nhìn Duncan trong mặt băng: “Người... tìm được chỗ này rồi?"
"Không dễ tìm lắm, hòn đảo của con bao quanh bởi sương mù dày đặc, băng trôi với cả dòng hải lưu cuồn cuộn, nhưng may mà Linh giới gió yên sóng lặng, có đường biển an toàn," Duncan cười lên: "Nhưng con yên tâm, ta sẽ không lái Thất Hương Hào thẳng tiến đến ngay bên cạnh hòn đảo của con, điều này sẽ khiến các bộ hạ của con cảm thấy lo lắng – Thất Hương Hào sẽ ẩn nấp trong sương mù dày đặc xung quanh con."
Tirian suy nghĩ một lúc, đột nhiên cảm thấy những lời cuối cùng của cha mình dường như còn rợn người hơn — Điều còn không bằng lái Thất Hương Hào chạy thẳng đến bến cảng nữa!
Nhưng đến cuối cùng hắn cũng không dám nói ra câu này.
Bởi vì hắn lo hôm sau mình vừa mở mắt, hắn sẽ thực sự nhìn thấy cột cờ của Thất Hương Hào trên bầu trời khu cảng.
“Biểu cảm của con căng thẳng và như đưa đám,” Giọng nói của Duncan đột ngột vang lên: “Ta đã mang đến phiền nhiễu cho con rồi sao?”
“À không, tôi không có ý này!” Tirian lật đật nói, vừa điều chỉnh lại biểu cảm của mình vừa nói: “Chỉ là sự việc có hơi đường đột, hơn nữa tôi còn chưa thích ứng việc... chung đụng với người lắm.”
Nói đến đây hắn dừng lại, trước khi Duncan lên tiếng lần nữa lại vội vàng hỏi: "Sao đột nhiên người lại đến biển Lạnh? Không phải chỉ để mang đến cho tôi 'bất ngờ' chứ?"
"Đã xảy ra một chuyện," Duncan gật đầu: "Một người từ Hàn Sương vốn đã chết nhiều năm đột nhiên gửi tới một phong thư, khiến ta chú ý, mà sau khi tới đây không lâu lại gặp được 'Hắc Diệu Thạch Hào', liền chứng thực được phỏng đoán của ta, bây giờ ta nghi rằng bóng ma do kế hoạch lặn sâu năm đó lưu lại đang rục rịch phía dưới Hàn Sương."
Kế hoạch lặn sâu...
Cơ mặt của Tirian co giật không kiểm soát được, rất nhiều ký ức hiện lên trong lòng — một số từ nửa thế kỷ trước, một số chỉ mới xảy ra gần đây.
Tin tức đột ngột từ cha giống như một con dao sắc bén, xuyên qua bức màn che chỉ hé mở lúc đầu, Tirian chợt nhận ra rằng những gì đang xảy ra không hề đơn giản như mình tưởng tượng.
Không chỉ là “Thiết bị lặn số 3”, không chỉ là đảo Dagger, dưới biển sâu Hàn Sương… không chỉ có kế hoạch lặn sâu đang phục hồi.
"Nghi ngờ của người sợ là chính xác," Hắn mở miệng, biểu cảm phức tạp: "Phía dưới Hàn Sương thật sự đang xuất hiện vấn đề, Hắc Diệu Thạch Hào người gặp phải cũng không phải ngoại lệ... Người có biết không? Trước đây không lâu, đương cục Hàn Sương cũng đã trục vớt được thứ gì đó ở khu vực gần biển."
Giọng nói trong mặt băng trầm lặng vài giây: “Nhìn vẻ mặt của con, ta nghĩ ta đã đoán được đó là chuyện gì.”
"Đúng vậy, Thiết bị lặn số 3, bản sao thứ tám, hiện tại đã được gửi đến một hòn đảo hoang vắng tên là 'đảo Dagger' gần Hàn Sương, Đương cục đã chỉ định nơi đó là cấm khu quân sự và muốn làm rõ bí mật của bản sao," Tirian nói rồi, lắc đầu: "Mà đây không phải là tin tức duy nhất, gần đây trong thành bang Hàn Sương có tin đồn về người chết sống lại, nghe nói có người chết đột nhiên thoát khỏi phần mộ, thậm chí có người bỏ mạng và mất tích nhiều năm đột nhiên xuất hiện trên đường phố của thành phố - nhưng lại có tin tức hoàn toàn trái ngược nói rằng họ chỉ là những cư dân thành bang bình thường, những người thủ hộ giáo hội có thần kinh quá mức căng thẳng tùy tiện bắt bớ người qua đường ngoài giờ giới nghiêm."
Tirian nhún vai.
"Thông tin về đảo Dagger, vì tin tức đã bị phong tỏa nên hiện giờ rất khó dò thám rõ. Tình hình của thành bang Hàn Sương, tôi ngược lại có một số cơ sở ngầm. Theo hồi báo từ cơ sở ngầm, trong thành bang gần đây quả thực có những chuyện kỳ lạ xảy ra, cũng có những khuôn mặt xa lạ ra vào thành phố. Nhưng nếu nói người chết sống lại... tôi cho rằng mức độ tin cậy không quá lớn."