Thâm Hải Dư Tẫn (Dịch)

Chương 313 - Chương: 313

Chương: 313

Aiden từ trên đài cao nhảy xuống, đi tới chỗ thuyền trưởng của mình, sau khi nhận thấy vẻ mặt của thuyền trưởng nghiêm túc dị thường, vẻ mặt của y cũng lập tức trở nên nghiêm túc.

"Thuyền trưởng, đã xảy ra chuyện gì rồi?"

“Một lời mời, ta không thể từ chối,” Tirian nhìn quanh rồi thở dài: “Ngày mai hoặc ngày kia, ta có thể phải rời khỏi đây một chuyến.”

Aiden lập tức trợn to hai mắt: "Có tin tức gì được gửi đến đảo sao? Vừa rồi? Hơn nữa... trên biển Lạnh này làm sao còn có lời mời mà ngài đều không thể từ chối?"

Tirian lại thở dài: "... Là cha ta."

Aiden chớp chớp mắt, nín hồi lâu: "... Ngài rời đi khoảng chừng bao lâu?"

"Hẳn sẽ sớm trở về thôi, có thể là một hai ngày," Tirian không quan tâm đến sự thay đổi tinh tế trong giọng điệu của đại phó, trong đầu hắn bây giờ đang suy nghĩ rất nhiều, hắn thực sự không còn tinh lực dư thừa để nói thêm điều gì khác: “Sẽ có người đưa tin đến khu cảng, đón ta đến Thất Hương Hào, chuyện này tạm thời đừng công bố ra bên ngoài, trong thời gian ta “biến mất”, mọi chuyện do ngươi lo liệu."

Aiden lập tức cúi đầu lĩnh mệnh: "Vâng, thuyền trưởng."

Sau đó, đại phó dừng lại hai giây, dường như hơi do dự, mới không khỏi liếc nhìn xung quanh, rồi tiến lại gần Tirian nói nhỏ: “Ông ấy… lẽ nào đang ở gần đây?”

Tirian suy nghĩ một lúc, rồi vỗ vỗ vai Aiden: “Thất Hương Hào ẩn hiện ngay trong màn sương mù bên cạnh chúng ta.”

Mắt thường có thể nhìn thấy, hắn thấy cơ bắp trên người Aiden căng lên từng chút.

“… Thuyền trưởng, ngừng thở nhiều năm như vậy, hôm nay cuối cùng tôi cũng cảm nhận lại được ‘lạnh’ nghĩa là gì,” Giọng nói của đại phó Aiden lộ rõ vẻ thận trọng: “Ngài xác nhận lão thuyền trưởng... chỉ tìm ngài để gặp mặt?

“Ta không biết, cũng không muốn biết, chỉ là trực giác mách bảo ta rằng, hành trình này hẳn sẽ an toàn,” Tirian trầm giọng nói, sau đó quay đầu liếc nhìn hướng quảng trường, nhìn những thủy thủ vẫn chưa chịu tản đi, dự định tụ hội đến mặt trời mọc, mới quay đầu lại nhìn Aiden: "Nhưng những thủy thủ khác có thể sẽ không nghĩ như vậy, ngươi hiểu ý ta mà."

Nghe những lời nghiêm nghị của thuyền trưởng, Aiden chậm rãi gật đầu.

Y biết thuyền trưởng của mình đang lo lắng điều gì.

Hạm đội Sea Mist có quy mô rất lớn, mà ngoại trừ một số ít người bình thường được thu mua hoặc thuê theo hợp đồng là thành viên ngoại vi, hầu hết các thành viên của hạm đội này đều là "người bất tử" giống như bản thân y. Nhưng nghiêm chỉnh mà nói, những thủy thủ bất tử này thực ra lại có thể được chia thành hai nhóm —

Phần lớn trong đó là thành viên của Hải quân Hàn Sương trước đây. Những người lính từng trung thành với Nữ vương Hàn Sương vốn dĩ cũng đều là những người bình thường. Sau cuộc nổi loạn Hàn Sương xảy ra, phe trung thành vẫn khăng khăng ở lại đội này mới bị chuyển hóa dần dần thành dáng vẻ như bây giờ.

Trong những trận chiến bất tận, trong những trận chiến không ngừng nghỉ với phản quân trong nửa thế kỷ, cái chết và lực lượng nguyền rủa của bản thân Sea Mist đã biến họ từng chút một trở thành "thủy thủ bất tử", đồng thời trở thành một phần của Hạm đội Sea Mist như hiện nay.

Mà nhóm nhỏ các thủy thủ còn lại mới chính là "xương sống nguyên thủy" thực sự dưới trướng "Trung tướng sắt thép" Tirian: Họ từng là thành viên của Hạm đội Thất Hương Hào.

Duncan Abnomar là "thuyền trưởng cũ" của họ. Họ đã tận mắt chứng kiến sự chuyển hóa và đọa lạc của Thất Hương Hào, đích thân trải qua những thăng trầm của thế kỷ này. Họ từng cùng Tirian tận hiến với Hàn Sương, lại nhìn Hàn Sương đảo lộn trong kịch biến - Những thủy thủ một lòng trung thành một thế kỷ này được gọi là "thời kỳ đầu", còn những người đã trung thành trong nửa thế kỷ thì được gọi là "thời kỳ thứ hai".

Bản thân Aiden, còn có mục sư già đầu teo tóp phân nửa "Will" đều tính là thành viên của "thời kỳ đầu".

Sự từng trải của một thế kỷ đã cho phép Aiden nhìn ra được rất nhiều điều ẩn dưới bề mặt.

Thất Hương Hào và "Thuyền trưởng Duncan" trong mắt hai phe thủy thủ có ý nghĩa khác nhau, cùng một tin tức được đưa ra trước mặt họ, phản ứng gây ra cũng sẽ phức tạp và khó kiểm soát.

Mà bây giờ, ngay cả chính thuyền trưởng Tirian cũng không dám chắc tình trạng thực sự của Thất Hương Hào và “lão thuyền trưởng” là như thế nào, càng không dám khẳng định tình trạng này có thực sự ổn định lâu dài hay không.

Vì vậy, cho đến khi tình hình rõ ràng và cục diện được kiểm soát, tin tức thuyền trưởng đến Thất Hương Hào không thể tiết lộ ra ngoài được - nếu không hòn đảo này nhất định sẽ hỗn loạn.

Đúng lúc này, giọng nói của Tirian lại vang lên, cắt ngang dòng suy nghĩ của Aiden: "... Sáng sớm ngày mai, hãy đưa các vũ công trở về Cold Harbor đi."

“Ngày mai đưa trở về?” Aiden không vì sao biết thuyền trưởng đột nhiên nhắc tới chuyện này: “Ngài không hài lòng với họ sao?”

“Thất Hương Hào ở kế cận, gần đây không nên để người bình thường tới gần hòn đảo này,” Tirian lắc đầu, tùy tiện bịa ra một cái cớ, dù sao lý do “khiếp sợ cha ruột” nghĩ thế nào cũng không tiện nói ra, sau đó hắn dừng lại, rồi bổ sung thêm: "Nhưng câu sau của ngươi ngược lại đã nhắc nhở ta, trực tiếp đưa trở về như vậy, 'Scimitar Martin' hà khắc đó có thể sẽ trách mắng những cô gái đó... Lát nữa ta sẽ viết một lá thư, ngươi giao cho cho quản đốc của vũ công."

Aiden lập tức cúi đầu: "Vâng, thuyền trưởng."

“Ừm,” Tirian gật đầu, rồi dường như lại nghĩ đến điều gì đó: “Mà này, lúc nãy khi ta đến có thấy một vũ công dừng lại nói gì đó với ngươi, nhìn thấy dáng vẻ người luống cuống … Nàng ta đã nói gì với ngươi rồi?"

Aiden nhất thời có chút ngượng ngùng: "Nàng ta nói kiểu tóc của tôi rất gợi cảm..."

Tirian lặng lẽ liếc nhìn vào cái đầu sáng bóng của đại phó.

"... Vũ công ở Cold Harbor quả nhiên rất nhiệt tình — tính cách rất nhiệt tình, thẩm mỹ khá táo bạo."

...

Bóng tối, cô đơn, lạnh lẽo, tĩnh mịch.

Trong vùng hoang dã cằn cỗi vô tận trải dài trong bóng tối, không có cây cỏ hay động vật, chỉ có thể nhìn thấy những tảng đá lởm chởm quái dị và những phế tích cổ quái đã bị phong hóa và mục nát không biết bao nhiêu năm tháng có khuynh hướng đổ sụp. Trong bầu không khí thê lương trầm lặng vĩnh hằng, bất chợt lại có ánh sáng huyền ảo cổ quái thoáng qua bầu trời chập chờn trong bóng tối, thỉnh thoảng chiếu sáng vùng hoang vu, thỉnh thoảng đổ những bóng loang lổ và vặn vẹo xuống mặt đất.

Một cái bóng rỗng lê bước trên vùng hoang dã.

Hắn ta không biết mình đã bôn ba bao lâu, cũng không biết mình tên gì lúc khởi hành. Hắn ta chỉ nhớ hình như mình đã xuất phát từ rất lâu, rất lâu về trước rồi, mà ấn tượng hời hợt để lại khi đó nói cho hắn ta biết, lẽ ra bản thân đã phải đến điểm cuối từ lâu rồi, nên yên nghỉ ở một nơi yên bình nào đó từ lâu rồi mới phải.

Điều gì làm chuyến đi của bản thân bị trì hoãn? Để bản thân chỉ có thể tiếp băng băng trong vùng hoang dã này?

Bóng đen mơ hồ và trống rỗng này đang suy nghĩ, nhưng ngay sau đó chút suy nghĩ chập chờn này đã bị một cái hố lớn hơn nuốt chửng, khiến hắn ta chỉ có thể tiếp tục tiến về phía trước theo bản năng.

Nhưng đột nhiên, hắn ta bước loạng choạng.

Hình như bản thân đã vấp phải thứ gì đó? Hoặc là bị thứ gì đó vô hình đụng phải?

Bóng đen trống rỗng cúi đầu nhìn xuống thân mình, thấy rằng trên thân thể mông lung của bản thân dường như nổi lên một số màu sắc

Hắn ta ngẩng đầu lên và tiếp tục đi về phía trước.

Nhiều màu sắc hơn lại xuất hiện trên cơ thể hắn ta, nhiều chi tiết thực hơn cũng xuất hiện trên bề mặt cơ thể hư ảo nhấp nhô vốn dĩ như sương mù của hắn ta.

Trên màn sương dày đặc hình người này xuất hiện một bộ quần áo, đó là đồng phục của người đi biển.

Hắn ta dần lộ ra khuôn mặt, đó là một người đàn ông trung niên tóc đen.

Bước đi của ông ta dần trở nên vững vàng và nhẹ nhàng, đá vụn lởm chởm dưới chân không biết từ lúc nào cũng trở nên bằng phẳng hơn rất nhiều.

Ngày càng có nhiều ký ức bắt đầu hiện lên trong sâu thẳm linh hồn này.

Đầu tiên là tên, sau đó là khoảnh khắc lâm chung, rồi đến tuổi trẻ đầy nắng, những ký ức tuổi thơ non nớt và mơ hồ, cùng những hình ảnh thoáng qua vụn vặn và ấm áp lúc nằm nôi.

Ông ta đi về phía cuối của vùng hoang dã, mà trong bóng tối, những bóng đen lớn nhỏ thỉnh thoảng hiện ra, dung hợp vào ông ta lặng yên không một tiếng động.

Đó dường như là những cá thể từng bị xé nát và tách khỏi người ông ta, giờ lại trở về đúng vị trí của chúng, từng thứ một.

Bỗng nhiên, bóng dáng này dừng lại cuối con đường.

Christo Barberry hơi kinh ngạc ngẩng đầu lên, thấy không biết từ lúc nào mình đã đi tới một đại lộ, hai bên đại lộ là cột đá cổ kính đứng lặng yên, mà ở cuối con đường, một cánh cửa cực kỳ cao lớn, nguy nga mà lại có hoa văn phức tạp cổ xưa đứng hiên ngang một cách căn cứ.

Cánh cửa đó mở toang, nhưng bên trong lại luôn mơ hồ, không thể nhìn rõ các chi tiết ở phía bên kia cánh cửa.

Chỉ có một thôi thúc mạnh mẽ từ trong nội tâm của linh hồn này tuôn ra — phải đi qua cánh cửa đó, phải yên nghỉ ở phía bên kia cánh cửa đó.

Người đàn ông trung niên mặc đồng phục thuyền trưởng vô thức đi về phía trước, xung quanh ông ta không một bóng người, nhưng ông ta dường như có thể cảm giác được, vẫn có vô số linh hồn đồng thời đi trên con đường này, đi về phía cánh cửa đó – mỗi phút giây trên thế gian đều có người chết lên đường, chỉ là trước cánh cửa sinh tử cô độc này, các linh hồn dường như không thể gặp nhau.

Tuy nhiên, ngay khi sắp chạm vào cánh cửa, Christo đã dừng lại.

Một bóng người cao lớn đột nhiên xuất hiện trước cửa, chặn đường ông ta.

Đó là một người lính canh cả người quấn đầy băng vải, mặc trường bào u ám, đầu đội mũ trùm đầu và cầm một cây quyền trượng dài trong tay.

Là người gác cổng ở đây.

Christo có chút sợ hãi nhìn "người khổng lồ" cao gần ba mét này, ký ức lúc còn sống lại ùa về, khiến ông ta khôi phục lại năng lực nói chuyện với người khác: "Ngài... là chúa tể của cái chết sao?"

“Không,” Người gác cổng nói, một giọng nói khàn khàn trầm thấp phát ra từ dưới lớp băng vải: “Ta chỉ là sứ giả của ngài.”

Ngữ khí của Christo có chút bi ai: "Tôi không tư cách bước qua cánh cửa này, đúng không?"

Ông ta nhớ lại nhiều thứ hơn.

Bao gồm chi tiết về cái chết của chính mình.

Tuy nhiên, người gác cổng uy nghiêm đó chỉ cúi xuống và im lặng nhìn linh hồn ở cửa một lúc, sau đó hơi nhích sang một bên: “Mời vào, món nợ của ông đã được thanh toán.”

Bình Luận (0)
Comment