Thâm Hải Dư Tẫn (Dịch)

Chương 314 - Chương: 314

Chương: 314

Từ thành bang Hàn Sương đi về hướng đông, ở cuối vách đá phóng tầm mắt ra xa, có thể nhìn thấy một hòn đảo nham thạch cao ngất - Nó hẹp dài và uốn khúc, hình dáng tựa loan đao mỏng hay dao găm có hình thù kỳ dị, toàn bộ hòn đảo bao phủ trong đá lởm chởm quái dị và đất cát cằn cỗi, do đó người Hàn Sương liền đặt tên tượng trưng cho nó là "đảo Dagger" dựa trên hình dạng này.

Trong biển cả bao la, đất đai là tài nguyên quý giá nhất, một hòn đảo dù cằn cỗi hay chật hẹp đến đâu, con người cũng sẽ cố gắng hết sức để biến nó thành hữu ích, đảo Dagger cũng không ngoại lệ.

Trên đảo có nguồn nước ngọt, nhưng lại không có đất canh tác và đất xây cất đủ rộng rãi và bằng phẳng, nên nó không thể dùng làm nơi định cư ổn định hoặc vùng sản xuất lương thực, cũng không có động thực vật có thể sử dụng được. Nhưng hòn đảo đã từng có số lượng ít tài nguyên khoáng sản vàng sôi, người Hàn Sương liền thành lập các địa điểm khai thác và nhà máy tinh luyện trên đảo. Mà sau khi số ít vàng sôi đó được khai thác hoàn tất, nó lại đảm nhận vai trò của một cảng trung chuyển trong một thời gian. Sau cuộc phản loạn ở Hàn Sương, điều chỉnh các tuyến đường hàng hải xung quanh thành bang, cảng trên đảo lại được cảo tạo thành công trình kho chứa đặc biệt, dùng để cất giữ những sự vật nguy hiểm phải tránh xa của thế giới văn minh.

Năm tháng trôi qua, thế sự thăng trầm, hòn đảo biệt lập cằn cỗi trải đầy đá kỳ lạ này đã thay đổi hết cơ cấu quản lý này đến cơ cấu quản lý khác, giờ đây nó do quân đội Hàn Sương kiểm soát, lại biến thành một "căn cứ nghiên cứu tạm thời" cơ mật, dùng cho việc nghiên cứu vật quỷ dị trục vớt từ biển sâu lên đó.

Những trang bị phong ấn được sử dụng để cất giữ những sự vật nguy hiểm cùng các biện pháp an ninh nghiêm ngặt trên đảo là sự đảm bảo chắc chắn để tiến hành loại nghiên cứu này.

Một con tàu máy cao tốc khởi hành từ Hàn Sương vào lúc giữa trưa và tiến đến cảng quân dụng ở phía trũng của đảo Dagger. Lá cờ bay cao trên con tàu máy cao tốc cho thấy nó thuộc về Hải quân Hàn Sương.

Sau khi trải qua một loạt các thủ tục xác thực, kiểm tra đo lường và đăng ký phức tạp và nghiêm ngặt, con tàu cao tốc mang tên "Hải Yến Hào" đã được phép cập cảng. Theo tiếng nổ vang dần trầm xuống của lõi hơi, nó cập bến bên cạnh cầu tàu, đồng thời buông ván cầu xuống từ mạn tàu.

Một vài binh sĩ mặc đồng phục hải quân màu xanh đen đi qua ván cầu xuống trước, theo sau là một sĩ quan cao to vạm vỡ với mái tóc ngắn màu xám tro.

Trên đảo đã có vài quân nhân đóng quân chờ sẵn trên bờ.

Sĩ quan vạm vỡ với mái tóc ngắn hoa râm quan sát tình hình gần cầu tàu, rồi đi theo ván cầu bước lên bờ. Mấy nhân viên tiếp ứng đang chờ ở đây lập tức tiến lên và hành lễ, một người trong số đó mở lời: “Tướng quân, ngài đã trễ 25 phút so với thời gian dự định, chuyện này cần phải đăng ký và giải thích rõ — ngài phải đích thân đến phòng đăng ký."

"Ừm," Sĩ quan vạm vỡ được gọi là tướng quân gật đầu, ông ta không hề cảm thấy việc một sĩ quan bình thường nói những lời này với một vị tướng quân như mình có gì xúc phạm — nơi đây là cơ sở nghiên cứu đặc biệt, tất cả các quy định phê duyệt nghiêm ngặt đều là yêu cầu an toàn bình thường và hợp lý: "Bây giờ chúng ta đi thôi... Tình hình bên phía giáo sư thế nào rồi?"

"Giáo sư Myerson đang ở trong 'mật thất', khi tiến hành phân tích và khảo nghiệm một lô mẫu mới, ông ấy đã phát hiện ra rằng vật chất cạo lấy từ bề mặt của thứ đó dường như thể hiện ra những đặc tính kỳ diệu trong điều kiện thí nghiệm đặc biệt," Nhân viên tiếp ứng cho biết: "Tuy nhiên, tình hình cụ thể phải đợi đến sau khi đi vào 'mật thất' mới biết được."

"Được, đưa tôi đến phòng đăng ký."

...

Ở phía bên trong vịnh cách cảng quân sự đảo Dagger không xa, trong một tòa nhà kiên cố làm bằng bê tông cốt thép và những tảng đá khổng lồ, công việc nghiên cứu vẫn đang diễn ra ráo riết và bận rộn.

Tòa nhà trông u tối và không bắt mắt này chính là nơi được gọi là “mật thất”, đồng thời đây cũng là một trong những phòng thí nghiệm có biện pháp bảo vệ nghiêm ngặt nhất và độ bền kết cấu cao nhất trên đảo.

Sảnh bên trong tòa nhà được thắp sáng rực rỡ.

Đây là một căn phòng to lớn hình lăng trụ lục giác. Mỗi bức tường đều được xây bằng xi măng kiên cố nhất; chóp đỉnh vách tường thì khắc đầy phù văn mang ý nghĩa thần bí học và tượng trưng tôn giáo; tấm liễn kinh văn rũ xuống từ trần nhà, treo đan xen trong khoảng sáng tối của những ngọn đèn khí; đường ống hơi nước chằng chịt xuyên qua nóc sảnh; một vài cái van phát ra tiếng rít nho nhỏ; hương án thì lặng lẽ cháy ở một góc đại sảnh, khói mù thần thánh chậm rãi hòa vào trong không khí.

Các nhà nghiên cứu mặc áo choàng ngắn đang bận rộn khắp đại sảnh. Một thiết bị kim loại có đường kính khoảng năm, sáu mét; hình dạng căng phồng như một chiếc chuông lớn thì được treo ở giữa phòng bằng một sợi xích thô to; bề ngoài cũ kỹ loang lổ như thể đã ngâm trong nước biển trong thời gian khá dài của năm tháng; các van và cấu trúc kết nối phức tạp trên đỉnh của nó thì đủ cho thấy chức năng của nó.

Đây là một chiếc “chuông lặn”.

*Chuông lặn là một buồng cứng được sử dụng để vận chuyển thợ lặn từ bề mặt đến độ sâu và trở lại vùng nước hở, thường nhằm mục đích thực hiện công việc dưới nước.

Mà ngay phía dưới chuông lặn treo lơ lửng, mặt đất ở trung tâm đại sảnh thì khảm nạm một tấm lưới thép hình tròn cực lớn, đường kính tấm lưới thép lớn hơn nhiều so với trục dài của chuông lặn, xuyên thấu qua tấm lưới thép thì có thể lờ mờ nhìn thấy ánh sáng đỏ bắt mắt sâu dưới lòng đất.

Một lão học giả vừa cao vừa gầy, mái tóc bạc phơ chải chuốt tỉ mỉ đang đứng trước chiếc chuông lặn được treo lơ lửng giữa không trung, giám sát và đốc thúc mấy người trợ thủ cẩn thận cạo lấy mẫu vật trên bề mặt của thứ đó.

Một nhân viên thần chức mặc áo choàng mục sư thì chậm rãi dạo bước phía sau những trợ thủ đó, mục sư cầm trong tay một lư hương bằng đồng thau, một làn khói hương nhàn nhạt từ trong lư bốc lên kèm theo tiếng cầu nguyện khe khẽ nhẹ nhàng chậm rãi bay lơ lửng trong không trung.

"Giáo sư, Tướng quân Berazov đã tới bến cảng," Một người trợ thủ đi tới phía sau lão học giả cao gầy và nói: "Sau khi hoàn thành đăng ký và bàn giao cần thiết, ngài ấy sẽ trực tiếp tới nơi này gặp ngài."

"Ồ... Berazov, ta nhận được tin tức, hắn muốn đích thân tới thăm một chuyến, xem ra Tòa thị chính bên đó rốt cuộc đã có chút khẩn trương," Giáo sư Myerson tóc ngắn màu bạc chải chuốt tỉ mỉ, trong ngữ khí hơi bất đắc dĩ: "Tới thì tới thôi... Tình hình mẫu được gửi đến phòng thí nghiệm sáng nay thế nào rồi?"

"Đã tiến hành vòng khảo sát cuối cùng, hiện tại đã có thể xác nhận rằng, thứ đó mặc dù trông giống như rỉ sét, nhưng tuyệt đối không phải là bất kỳ chất nào mà chúng ta biết, hơn nữa tính chất nó biểu hiện ra còn luôn thay đổi theo thời gian," Người trợ thủ trả lời: "Khiến người ta có cảm giác... như thể thứ đó vẫn đang trong quá trình tiến hóa nào đó, nên từ đầu đến cuối không thể biểu hiện ra thuộc tính của bản thân một cách ổn định."

"Ừm."

Giáo sư Myerson khẽ gật đầu, nhưng mắt vẫn dán vào chiếc chuông lặn lơ lửng.

Bề ngoài của chuông lặn đã bị ăn mòn nghiêm trọng, nhưng vẫn có thể nhìn thấy rõ cấu trúc cửa khoang hình tròn ở mặt bên của nó. Cửa khoang đó hiện đang đóng chặt, kể từ khi được gửi vào gian "mật thất" này đến nay đều chưa từng được mở ra.

Ở mặt bên kia của chuông lặn thì có thể nhìn thấy một cửa sổ hình tròn. Nơi đó khảm nạm một miếng kính có chủng loại đặc biệt cực kỳ dày, nhưng không biết vì sao, bên trong cửa sổ tròn đó lại phủ đầy bụi bẩn. Thứ đen sì sì gần như che lấp toàn bộ mặt kính đến mức căn bản không thể nhìn thấy rõ tình hình bên trong chuông lặn.

Chỉ có thể mơ hồ nhìn thấy một khoang trống lộn xộn, với một ít thứ gì đó giống như chất lỏng ở bên trong.

Bên trong chuông lặn có thứ gì?

Bản thân Giáo sư Myerson kỳ thực đã hơn một lần tò mò kiểu này, nhưng dù tò mò đến đâu, ông ta cũng chưa bao giờ có ý nghĩ mở cửa khoang ra.

Năm kế hoạch lặn sâu bắt đầu, ông ta mười sáu tuổi.

Ông ta biết có những thứ có thể tò mò, có những thứ buộc phải thận trọng.

Đang suy nghĩ, sau lưng lại truyền đến giọng nói của trợ thủ: “Giáo sư, ngài cho rằng cấp trên sẽ ra lệnh cho chúng ta mở cửa khoang đó ra không?”

“… Bình tĩnh mà xem xét, ta không hy vọng nhận được một mệnh lệnh như vậy chút nào,” Giáo sư Myerson lắc đầu và quay sang nhìn trợ thủ của mình: “Lòng dũng cảm và tinh thần khám phá đã giúp con người tồn tại trên biển cả vô biên, nhưng hai đặc chất này một khi vượt qua ranh giới, thì sẽ trở thành liều lĩnh và chết chóc."

Trợ thủ chớp mắt, sau đó lại chớp con mắt thứ ba và thứ tư.

"Nhưng tiến độ hiện tại của chúng ta quá chậm - Nếu thật đúng như ngài dự đoán, một thiết bị lặn khác lại xuất hiện nữa thì làm thế nào?"

Myerson trầm tư trong chốc lát, sau đó khẽ lắc đầu: "Nếu đến thời điểm đó thật, e rằng chúng ta không chỉ có mở cửa khoang ra - chúng ta còn phải chuẩn bị đương đầu với biển sâu."

Trợ thủ có vẻ đã hiểu nhưng hiểu một nửa.

Người trợ thủ này vẫn còn quá trẻ — nhưng nói đi cũng phải nói lại, hôm nay của nửa thế kỷ sau, còn có bao nhiêu người có thể hiểu được nỗi kinh hoàng của kế hoạch lặn sâu chứ?

Giáo sư Myerson ngẩng đầu lên và nhìn về phía những bóng người đang bận rộn quanh chuông lặn.

Một số người trong số họ có vẻ khác so với lần đầu tiên đến đảo.

Mà những bóng dáng khác, thỉnh thoảng sẽ khiến vị giáo sư già cảm thấy hơi xa lạ.

Trong cơ sở nghiên cứu này dường như bất chợt xuất hiện rất nhiều bóng dáng không quen.

Nhưng điều này cũng không có gì lạ, trong đoàn đội nghiên cứu xảy ra việc điều động nhân viên là chuyện rất đỗi bình thường, đặc biệt là đối với loại hạng mục đặc biệt và phức tạp cần sự tham gia của nhiều chuyên gia này — mọi thứ đều vô cùng hợp lý.

Thần Chức giả xách chiếc lư hương bằng đồng trong tay bước đến và khẽ gật đầu hỏi thăm trước mặt Giáo sư Myerson.

Lư hương trong tay ông ta khẽ mở mắt ra, lén nhìn dáng vẻ của lão học giả.

Mùi hương kỳ diệu bay bổng trong không khí.

“Cầu phúc của hôm nay đã hoàn thành,” Thần Chức giả nhẹ nhàng nói: “Tôi sẽ lại đến đây để cầu chúc cho máy móc vào giờ này ngày mai.”

"Vất vả cho ông rồi, mục sư %¥&%@*." Lão giáo sư cười gật đầu, xưng hô với đối phương một cách tự nhiên: "Nếu không phải chiều nay chắc chắn còn có rất nhiều chuyện phiền toái, tôi nên mời ông uống vài ly.”

“Hãy tiếp đãi tướng quân trước đã,” Mục sư cười lên: “Đó là một nhân vật lớn đại diện cho thành bang Hàn Sương đến nơi này 'giám sát'."

Bình Luận (0)
Comment