Trong toàn bộ ngôi nhà, ngoại trừ căn phòng nơi Brown Scott ở lần sau cùng, những nơi khác anh không hề phát hiện thấy chỗ nào dị thường.
Trên thực tế, thậm chí ngay cả căn phòng bị bùn xám đen "ô nhiễm", cũng không để lại bất kỳ bóng dáng siêu phàm nào — Ngoại trừ những chất bùn kỳ dị mang lại sự chấn động về mặt thị giác, trong tòa nhà này không tồn tại một chút lực lượng siêu phàm.
Tất cả những gì không thuộc về trần thế đều đã biến mất và rời đi theo Brown Scott.
Ở tầng một của ngôi nhà, Galone vẫn đang ngủ say. Sâm Kim nhân thân hình cao lớn, da dẻ như đá này đang tựa vào một góc sô pha, ngủ một cách yên bình, với vẻ mặt thoải mái.
Trong giấc mơ của mình, cô vẫn là cô học trò đang theo học thầy, vẫn đang trải qua những ngày tháng yên bình; người thầy thông thái và hòa nhã đó của cô vừa kết thúc chuyến du lịch nhiều năm, mấy ngày gần đây đã trở về nhà, muốn kể cho cô nghe rất rất nhiều chuyện đã xảy ra ở nơi xa.
"Nếu Hải Đế ở đây thì tốt rồi, nó sẽ điều chế một ít thuốc, ít nhất có thể khiến cô gái này dễ chịu hơn một chút sau khi tỉnh dậy," Morris cúi đầu nhìn Galone trên ghế sô pha, vẻ mặt hơi phức tạp: "Tôi có thể nhìn ra được, mối quan hệ giữa cô gái và Brown rất tốt."
"... Khói mù sẽ luôn qua đi," Duncan nói, im lặng một lúc, mò mẫm trong túi lấy ra một sợi dây chuyền mặt thạch anh nhỏ, anh đưa nó lên miệng nói nhỏ điều gì đó, sau đó nhét nó vào tay Galone: "Mơ đẹp nhé, mọi chuyện rồi sẽ ổn thôi."
Morris yên lặng quan sát hành động của Duncan, thật lâu sau, rốt cuộc nhịn không được hỏi: "Ngài còn mang theo những sợi dây chuyền này tới bên này sao?"
"... Lần trước nhập nhiều, còn dư lại nửa rương quả thật bán không được, tặng cũng không ai lấy," Duncan mặt không cảm xúc (chủ yếu vì băng vải che kín), giọng điệu bình thản: "Ta liền nghĩ sau này đi du lịch tìm cơ hội tặng hết... Ông muốn một cái không?"
“Không, cảm ơn,” Morris vội vàng xua tay: “Tôi không thích hợp với đồ trang sức dành cho phụ nữ này.”
"Ồ, cũng phải."
...
Ban đêm, gió lạnh thổi qua con hẻm tối tăm tịch mịch, dưới chút ánh sáng đèn khí chiếu tới từ ngã tư đường, Fanna cảnh giác quan sát động tĩnh xung quanh.
Alice đứng bên cạnh nàng ta, học theo quan sát xung quanh — nhưng rõ ràng cô nàng không biết Fanna đang chú ý đến điều gì.
“Đường phố rất yên tĩnh, cũng không có ai hết,” Đại khái là bởi vì không quen với hoàn cảnh quá mức yên tĩnh và buồn bực, tiểu thư con rối cuối cùng không nhịn được hỏi: “Fanna tiểu thư, cô nhìn gì miết vậy hả?"
Giọng điệu của Fanna rất bình tĩnh: "Một số người siêu phàm có thể sẽ xuất hiện, hoặc những bóng đen khả nghi vờn quanh tòa nhà đó, nếu như có."
“Hả?” Alice ngẩn ngơ: “Sẽ có sao?”
"... Cô cho rằng Duncan tiên sinh kêu chúng ta ở bên ngoài đợi lệnh là để làm gì?"
Alice suy nghĩ một chút: "Không phải là chê tôi phá đám sao?"
Fanna: "... Cô nói đúng."
Nàng ta cảm thấy mình rất khó giải thích rõ ràng với cái đầu rắn đặc này, cho nên nhất quyết không giải thích.
Nhưng bản thân nàng ta rất hiểu ý nghĩa của việc theo dõi ở đây.
Có một "bản sao" từ biển sâu trở về, hoạt động ở thành bang đã nhiều ngày, mà bản sao đó thì sống trong tòa nhà cách đó không xa — những giáo đồ Nhân Diệt đi theo Thánh chủ biển sâu không thể nào không có chút phản ứng đối với chuyện này.
Thậm chí có khả năng bọn họ đã động tay chân vào đằng sau vụ việc này.
Duncan tiên sinh và Morris tiên sinh đi điều tra tình hình trong ngôi nhà đó trước, họ vừa đi điều tra vừa là dụ dỗ — Liệu có tín đồ tà giáo chú ý đến nơi này không? Lực lượng đưa "Brown Scott" trở về đó sẽ có dị động gì vào đêm nay không? Liệu có bóng mờ cố thủ trong con hẻm này không? Dưới tình huống có khách không mời mà đến, bóng mờ đó sẽ còn ngồi yên không?
Fanna khống chế hô hấp và nhịp tim, thu bớt khí tức và lực lượng, sau khi xác định trên đường phố vẫn không có động tĩnh gì, lần lữa lại ẩn mình dưới bóng của tòa nhà.
Sau đó nàng ta nhìn thấy Alice bên cạnh không biết đột nhiên nghĩ tới điều gì mà nghiêng người về phía trước — sau đó con rối giơ tay lên, ôm đầu lắc lắc, "rắc" một tiếng rút xuống, sau đó một tay vịn tường, một tay cầm đầu giơ lên, ở trong góc tường lắc qua lắc lại ra bên ngoài.
Ngay cả thẩm phán quan thân chinh bách chiến, nhìn cảnh này cũng không kiềm chế được mà run mắt. Fanna trừng hai mắt thấp giọng nói: “Cô đang làm gì vậy?!”
Alice ở trong góc lắc đầu xong, nghe thấy giọng nói của Fanna vội ấn đầu trở lại "rắc" một tiếng, vẻ mặt vô tội: "Tôi xem động tĩnh phía bên kia."
“Lần sau lại có tính toán như vậy, trước hết cô…” Fanna trợn mắt nhìn con rối đối diện, nhưng lời nói được nửa chừng lại nuốt xuống, mệt mỏi xua tay: “Bỏ đi, không cần để ý.”
Alice tỏ vẻ khó hiểu, nhưng vừa định nói, nàng ta lại như cảm nhận được điều gì, không khỏi nhìn ra bên ngoài: “Fanna tiểu thư, tôi luôn cảm thấy… hình như có người đang ở gần đây, nhưng không thấy người nào."
“Có người đang ở gần đây?” Fanna lập tức cảnh giác, lúc này không vì thường ngày Alice có biểu hiện không đáng tin cậy mà lơ là, nàng ta lập tức căng thẳng thần kinh, vừa cảm nhận khí tức xung quanh vừa thấp giọng hỏi: “Vị trí nào?”
"Đối diện chéo, dưới ngọn đèn đường kia," Alice cũng nhỏ giọng nói, thậm chí còn ngồi xổm trên mặt đất tỏ vẻ cảnh giác, đồng thời giơ tay chỉ ra ngoài đầu hẻm: "Nhưng tôi chỉ nhìn thấy sợi, không nhìn thấy người."
Fanna lúc đầu vẫn không có phản ứng, chỉ ngoảnh về hướng ngón tay Alice chỉ, hai giây sau mới đột nhiên sửng sốt, quay đầu lại nhìn tiểu thư con rối: "Sợi? Sợi thế nào?"
“Sợi trên người, mọi người đều có, loại từ trên người bay lên trời,” Alice khoa tay múa chân, bày ra bộ mặt như chuyện đương nhiên: “Sau đầu có, trên tay chân cũng có..."
Nói đến đây nàng ta đột nhiên dừng lại, rồi bổ sung thêm: “À đúng rồi, trên người Duncan tiên sinh không có — Nhưng mà ngài ấy là Duncan tiên sinh, nên rất bình thường…”
Alice nói mãi nói mãi, giọng nói cuối cùng dần dần do dự nữa ngừng lại.
Chậm lụt như nàng ta, cuối cùng cũng chú ý tới biểu cảm kỳ lạ trên khuôn mặt của Fanna.
“... Cô không nhìn thấy sao?” Con rối do dự một chút, nghĩ đến cách giải thích duy nhất: “Ờ, vậy tôi sẽ không cười nhạo cô đâu, thuyền trưởng từng nói, ánh mắt giữa người và người không giống nhau…”
"... Tôi không thấy, nhưng bây giờ không phải lúc nói điều này," Fanna giật mình tỉnh hồn lại, đồng thời miễn cưỡng dồn sự chú ý về phía cạnh đèn đường cách đó không xa: "Những sợi đó còn không?"
Nàng ta biết chuyện nào nặng chuyện nào nhẹ.
Alice có thể nhìn thấy "sợi" vô hình lơ lửng trên người nhân loại, hơn nữa nàng ta luôn cho rằng đây là hiện tượng bình thường như lẽ đương nhiên mà những người khác cũng có thể nhìn thấy; bởi vì quá đương nhiên, nên chuyện này cho đến bây giờ mới đột nhiên bị lộ ra ngoài theo một câu thuận miệng của nàng ta — Đây có lẽ chính là lực lượng đặc biệt của nàng ta thân là Dị thường 099, hoặc cũng có thể còn một lời giải thích phức tạp hơn và quỷ dị hơn đằng sau nó, nhưng bất luận thế nào, những chuyện này đều không nghiên cứu vào lúc này.
Ai đó đang ẩn nấp gần đây, mà bây giờ hắn hoặc bọn hắn đã lộ ra trong tầm mắt của con rối - đó mới là điều quan trọng.
“Vẫn còn, hơn nữa có chút lắc lư bên này bên kia,” Alice ngẩng đầu liếc xéo phụ cận đèn đường phía đối diện, thấp giọng báo cáo, nhưng ngay sau đó lại nhíu mày: “Ả, hình như bớt đi mấy sợi?"
"Mất đi mấy sợi?" Trong lòng Fanna lập tức run lên, mà giây tiếp theo, nơi đáy lòng nàng ta liền dấy lên cảnh giác, trực giác chiến đấu được mài giũa qua nhiều năm cùng linh cảm nguy cơ do nữ thần ban cho đồng thời bùng nổ trong nhận thức, khiến nàng ta chợt nhìn về phía một vị trí nào đó sâu trong ngõ hẽm.
Trong một vùng bóng tối quái dị mà đèn đường không thể chiếu sáng, một bóng đen ngọ ngậy bỗng nhiên xuất hiện!
Gần như ngay tức khắc, nơi đó liền hiện ra một hư ảnh hài cốt lởm chởm, theo sau là một quái thai hình thù dị dạng kết nối với hư ảnh hài cốt thông qua xích sắt —
Đó là một người, hoặc ít nhất trên đường nét vẫn là một con người, nhưng thân thể của hắn đã sớm biến dạng và căng phồng thành một trạng thái khiến người ta nhìn thấy mà phát hoảng; làn da của hắn dường như bị cháy sém và cuộn lại như thể bị ngọn lửa dữ dội thiêu đốt; xương cốt của hắn mọc lộn xộn, hình thành từng khung xương không liên tục ở bên ngoài thân; gai xương nhọn nhô ra và kéo dài từ lưng, giống như di hài của một loại quái vật biển sâu nào đó; còn nơi vốn là khuôn mặt, thì chỉ có thể nhìn thấy một vùng lõm trống rỗng, bên trong lóe lên quầng sáng đỏ sẫm.
Vỏn vẹn chỉ một lần chạm mặt, Fanna đã nhận ra đó là thứ gì - một thần quan Nhân Diệt đã thực hiện cộng sinh sâu sắc với ác ma biển sâu, hơn nữa còn "thuần hóa" thân thể của mình đến mức độ cực cao.
Giáo đồ Nhân Diệt coi thân thể máu thịt của tự thân như một chiếc lồng do các vị thần tạo ra, mà cách thức bọn họ tận hiến với Thánh chủ biển sâu chính là không ngừng lợi dụng lực lượng của ác ma để sửa đổi thân thể của bản thân và "thuần hóa" hình thái của tự thân. Quá trình này sẽ khiến trên người bọn họ sinh ra càng nhiều đặc trưng của ác ma, khiến bọn họ ngày càng không giống nhân loại - Những giáo đồ Nhân Diệt thuần hóa đến một mức độ nhất định, tay chân của bọn họ đã biến dị đến mức ngay cả khi dùng đến pháp thuật biến hình tạm thời đều không thể trở lại hình dạng con người, mà cũng không thể tiếp tục hoạt động trong xã hội loài người, do đó chỉ có thể dựa vào giáo đồ cấp thấp hơn phụng dưỡng; nhưng ngược lại, bọn họ cũng sẽ có được lực lượng mạnh mẽ hơn, mối liên hệ với biển sâu tĩnh mịch sẽ càng mạnh mẽ và trực tiếp hơn.
Đám tín đồ tà giáo này quả nhiên đang để mắt đến nơi này!
Ý nghĩ này chợt lóe lên trong đầu Fanna, mà trong chớp nhoáng này, cơ thể nàng ta đã nhảy lên thật cao.
Để hoạt động trong thành bang, nàng ta đã không mang theo thanh cự kiếm sắt thép được ban phúc kia.
Nhưng đối với thần quan trung thành của Nữ thần Bão Tố mà nói, "kiếm" nào phải là một vật bất tiện như vậy.
Không khí đang nén lại, hơi nước đang ngưng tụ, hơi thở của biển và gió trong nháy mắt nén lại thành một lưỡi kiếm băng sắc bén trong tay nàng ta — có thể sử dụng được.
"Dị đoan!"