Annie không hề biết chuyện gì xảy ra — cô vừa kịp nhìn thấy hai người xa lạ đứng ở cổng nghĩa trang, liền bị thân hình hơi còng lưng của người canh gác già che khuất tầm nhìn, còn giọng nói có chút căng thẳng của ông già thì truyền vào tai cô: “Cháu, đừng nhìn qua đó."
Cô bé có chút lo lắng: "Ông nội canh gác, sao vậy?"
“Đừng động đậy, đừng nói chuyện, không có chuyện gì.” Ông già nhẹ giọng nói, trong khi ánh mắt vẫn dán vào bóng người vạm vỡ kia, một tay đặt ở bên hông, ngăn trở tầm mắt không an phận của Annie, tay kia thì ấn trên ngực – nơi đó có một tấm bùa hộ mệnh, trường hợp cần thiết, nó có thể dùng để kích hoạt báo động khắp nghĩa trang.
Bóng dáng vạm vỡ đi về phía này.
Cơ bắp toàn thân ông già căng lên.
“Buổi sáng tốt lành,” Một giọng nói trầm trầm phát ra từ dưới lớp băng dày, như mang tiếng vọng trong mộ huyệt: “Đây hẳn là lần đầu tiên ta chính thức 'đến nhà thăm'."
Là giao tiếp bằng ngôn ngữ rõ ràng, hơn nữa thái độ còn rất thân thiện - giống như lần tiếp xúc trước, vị "khách thăm" khó tả này đã tỏ rõ lập trường thân thiện.
Nhưng cơ bắp trên người người canh gác già lại không dám thả lỏng chút nào, ông ta từng nghĩ rằng vị khách thăm này sớm muộn gì cũng sẽ lại tới thăm lần nữa, cũng nghĩ đến tình huống mình giao lưu với đối phương sẽ thế nào, nhưng hoàn toàn không ngờ rằng đối phương lại quang minh chính đại chạy đến cổng nghĩa trang, đứng đối diện chào hỏi mình như vậy. Ông ta cũng không biết Annie phía sau liệu có bị ảnh hưởng bởi vị khách thăm này hay không, vì vậy chỉ có thể cố gắng đứng giữa hai người, suy nghĩ nhanh cách ứng đối tiếp theo.
Sự căng thẳng của ông già hoàn toàn lọt vào mắt Duncan.
Trông ông ta thậm chí còn căng thẳng hơn cả lần gặp đầu tiên — Là vì đứa trẻ bảo vệ phía sau?
"Thả lỏng một chút," Duncan nói, giọng điệu mang theo ý cười: "Ta không có bất kỳ sự thù địch nào — càng sẽ không làm hại đứa trẻ phía sau ông."
"Tôi biết ngài là người thân thiện, nhưng chính sự tồn tại của ngài đã có thể ảnh hưởng đến những người bình thường," Người canh gác già nói một cách thận trọng, cố gắng hết sức để câu nói của mình không xúc phạm vị khách thăm trước mặt: “Đứa trẻ này chưa từng trải qua huấn luyện về mặt siêu phàm.”
“Ồ, vậy cô bé ngược lại rất an toàn,” Duncan nói: “Cô bé không thấy được, ông hẳn cũng hiểu.”
Người canh gác già trầm lặng một hồi, ông ta biết ý của đối phương, cũng biết một người bình thường như Annie ngược lại hẳn sẽ không giống như mình chịu sự ảnh hưởng của một số lực lượng siêu phàm, nhưng ông ta vẫn không thả lỏng người, chỉ thận trọng hỏi: "Lần này ngài tới, là muốn làm gì?"
“Vị thần quan nữ kia không có ở đây sao?” Duncan tò mò liếc nhìn về hướng nghĩa trang: “Ta có một số chuyện tương đối quan trọng muốn nói với cô ấy.”
“Cô ấy vừa mới rời đi rồi,” Người canh gác già nói, đồng thời bởi vì đối phương nhắc tới Agatha mà càng thêm cẩn thận hơn: “Ngài tìm cô ấy có việc gì?”
Sau đó ông ta dừng một chút, lại nói thêm: "Tôi có thể liên lạc với cô ấy bất cứ lúc nào — người canh gác nghĩa trang cũng là Thần Chức giả, có thể trực tiếp liên lạc với đại giáo đường và người gác cổng."
"À, vậy cũng tốt, ta có thể bớt được một vài việc," Duncan nói, giơ tay mò vào trong túi — hành động này khiến người canh gác nghĩa trang trước mặt lộ ra vẻ khẩn trương, thấy vậy anh cười lắc đầu: "Đừng căng thẳng, nếu ta thực sự có ác ý, cũng không cần phải giơ tay."
Vừa dứt lời, anh đã từ trong túi áo gió lấy ra một bức thư được dán kín, giơ tay đưa về phía ông già trước mặt.
"Chuyển giao thứ này cho 'người gác cổng' tên Agatha đó, hoặc trực tiếp chuyển đến đại giáo đường của các người cũng được," Duncan thản nhiên nói: "Dù sao cũng là một phần tin tức, miễn chuyển đi là được."
Một… bức thư? Hóa ra là một bức thư?!
Người canh gác già kinh ngạc nhìn thứ mà đối phương lấy ra, theo bản năng nhận lấy trước mới phản ứng sau. Ông ta bối rối chớp mắt, hoàn toàn không ngờ rằng một vị khách thăm khó tả lại dùng thực thể quá bộ đến nghĩa trang, mục đích hóa ra là giao cho mình một bức thư.
Ông ta lại lật mặt sau phong bì liếc nhìn.
Ở mặt sau của phong bì lại có thể thấy nhãn hiệu và số sê-ri của một xưởng in nhỏ ở địa phương — đây thậm chí không phải là "mật hàm nghi tế" lực lượng siêu phàm gì đó ngưng tụ ra, nó được mua từ một sạp báo nào đó ở ngã tư, thậm chí có thể là tiện tay mua lúc đi ngang qua vào sáng sớm hôm nay.
Ông già ngẩng đầu lên, trong đôi mắt hơi đục và hơi vàng hiện rõ sự nghi ngờ và thắc mắc.
“Làm một chút cống hiến cho sự an toàn của thành bang,” Duncan mỉm cười, nhưng đáng tiếc vẻ mặt thân thiện của anh đã bị băng vải che khuất hoàn toàn, sau đó ánh mắt anh lướt qua người canh gác già và nhìn về phía cô bé đang nấp sau lưng ông già: "Làm cháu sợ rồi hả?"
“Không,” Annie lắc đầu, cẩn thận nhìn bóng dáng cao lớn vạm vỡ đối diện qua kẽ tay của ông già: “Cháu rất can đảm.”
“Ta có một cô cháu gái, nó cũng rất can đảm,” Duncan nói rồi, nhìn về phía ông già: “Đứa trẻ này là…”
"Chỉ muốn đến nghĩa trang tham quan thôi, là một người bình thường không có quan hệ gì với giáo hội," Ông già lập tức nói, sau khi ý thức được Annie thật sự không bị ảnh hưởng gì, ông ta hơi thả lỏng một chút: "Tôi đang khuyên đứa trẻ này trở về, thời tiết hôm nay quá tệ hại."
"Ngày tuyết rơi rất dễ trượt ngã," Duncan gật đầu, rồi lại nhìn cô bé, thản nhiên hỏi: "Cháu tên gì? Năm nay mấy tuổi?"
Trong lòng người canh gác già lập tức trở nên căng thẳng, liền muốn nhắc nhở Annie trước giờ chưa từng tiếp xúc với lực lượng siêu phàm đừng có mở miệng, suy cho cùng tiết lộ tên họ với siêu phàm thượng vị lai lịch không rõ ràng là hành động tương đối nguy hiểm —
Nhưng ông ta đã chậm một bước.
"Cháu tên là Annie," Cô bé nói ra không chút dè chừng: "Annie Barberry, năm nay mười hai tuổi!"
Trước cổng nghĩa trang bỗng im ắng.
Duncan lặng lẽ nhìn cô bé đang ló đầu ra sau lưng người canh gác già, nhìn chằm chằm vào đôi mắt cùng hàng lông mày hơi giống Thuyền trưởng Christo Barberry.
Anh chỉ tùy ý hỏi một câu, nhưng không ngờ... chuyện lại trùng hợp như vậy.
Tiếng bước chân trên tuyết từ bên cạnh truyền đến, Alice có chút kinh ngạc nhìn cô bé tự xưng là “Annie Barberry”, sau đó lại quay đầu nhìn về phía Duncan: “Hả, tôi còn nhớ cái họ Barberry này, đây không phải là..."
Duncan từ từ cúi xuống, đưa ánh mắt ngang tầm với cô bé và làm cho giọng điệu của mình ôn hòa nhất có thể: "Họ của cháu là Barberry?"
Hình như do bầu không khí thay đổi đột ngột, nên Annie có vẻ hơi căng thẳng, cô nép sau người canh gác già: "Dạ, dạ phải."
"Thuyền trưởng Christo Barberry, là quan hệ như thế nào với cháu?"
“Ông là… ba cháu.” Annie nhỏ giọng nói, sau đó vô thức nắm lấy quần áo của người canh gác già, ngẩng đầu nhìn ông già, dường như muốn cầu cứu.
Thế nhưng ông già cũng không có đáp lại, trên mặt ông ta chỉ lộ ra vẻ kinh ngạc, dường như nghĩ tới điều gì, nhìn Duncan với vẻ mặt khó tin, đồng thời lại ngạc nhiên nghi ngờ nhìn về phía cô gái trẻ tuổi tóc vàng xõa vai đeo mạng che mặt.
“Cháu là con gái của Thuyền trưởng Christo — cháu sống với mẹ ở phố Fireplace?” Duncan nhìn cô bé trước mặt, lại hỏi thêm.
Annie vội vàng gật đầu, sau đó như sực tỉnh lại: "Bác... biết ba cháu?"
"... Từng gặp qua, tuy không tính là quá quen thân," Duncan nhẹ giọng nói: "Ông ấy nhờ ta tới thăm mẹ con cháu, ta còn chưa kịp đi tìm hai người, không ngờ lại gặp mặt ở đây."
Annie mở to mắt ngạc nhiên.
Người canh gác già ở bên cạnh cũng vậy.
“Ba cháu…” Annie mở miệng, nhưng cả buổi không nghĩ ra nên nói gì, cố gắng sắp xếp ngôn từ một lúc sau mới cẩn thận hỏi: “Ông đã chết thật rồi... phải không?"
Duncan khẽ gật đầu.
“Vậy… vậy ông vẫn sẽ được đưa đến đây chứ?” Annie lại vội vàng hỏi: “Những người lớn nói, những người tín ngưỡng Thần chết, sau khi chết linh hồn đều sẽ trở lại trong nghĩa trang của Bartok, sau đó được tiếp dẫn đến trước cánh cửa đó, ông nội canh gác nói với cháu rằng, nghĩa trang này chính là..."
Annie nói mãi nói mãi, giọng nói đột nhiên trở nên nhỏ hơn.
Thực ra từ rất lâu về trước, cô đã không còn tin những gì ông già canh gác từng nói với mình nữa.
Năm nay cô đã mười hai tuổi.
Duncan đột nhiên đưa tay ra, xoa xoa đầu Annie — trên chiếc mũ len dày cộp, một bông tuyết nhỏ chưa tan rơi xuống, hòa cùng tuyết đọng.
"Thuyền trưởng Christo là một người rất giỏi, vô cùng giỏi – Hiện tại ông ấy đã đến quốc độ của Bartok, nghỉ ngơi thật tốt ở nơi đó."
Annie ngẩng đầu lên và chớp mắt.
Cô vẫn chưa hiểu lắm những lời này của Duncan nghĩa là gì — Cô thậm chí còn không hiểu bóng người cao lớn và vạm vỡ trước mặt là tồn tại thế nào.
Nhưng người canh gác nghĩa trang bên cạnh cô lại đột nhiên phản ứng lại.
Ông già đột nhiên đè lên vai Annie, ý bảo đứa trẻ này đừng nói nữa, sau đó ông ta ngẩng đầu lên, nhìn thẳng vào mắt Duncan: “Những gì ngài nói... là sự thật sao?”
"... Ta cho là vậy," Duncan suy nghĩ một chút, ông cũng không rõ cái gọi là cánh cửa của Thần chết Bartok rốt cuộc là chuyện thế nào, cũng không biết con người sau khi chết rốt cuộc sẽ trải qua những gì, nhưng ở trước mặt một đứa trẻ, anh biết mình nên nói gì — đây cũng là chuyện anh thật tâm hy vọng: "Ta đã đích thân tiễn biệt ông ấy."
Đồng tử của người canh gác già hơi co lại, nhưng rất nhanh ông ta liền che đậy sự thay đổi trên nét mặt.
“Sắp đến lúc ta cũng nên rời đi rồi,” Duncan nói, anh liếc nhìn Annie vẫn còn có chút bối rối, rồi lại nhìn về phía người trông coi nghĩa trang: “Tuy rằng còn không ít lời muốn nói, nhưng ta còn rất nhiều phải làm, có cơ hội lại gặp sau vậy.
"Ngoài ra, đừng quên bức thư đó."
Người canh gác già chớp chớp mắt, còn chưa kịp mở miệng, chỉ thấy trước mắt lóe lên một ngọn lửa màu u lục.