“Hải Yến Hào” đã dừng lại.
Khi kẻ tập kích đáng sợ này dừng lại, nó gần như đã biến thành một đống mảnh vụn dưới sự bắn phá liên tục của pháo binh; kết cấu thân tàu ban đầu từ lâu đã biến mất không còn gì, thậm chí không tìm thấy một boong tàu hoàn chỉnh hay xác kiến trúc nào; vỏ tàu bị xé nát và vật chất bên trong tràn ngập mặt biển như hắt tạt; bùn đen nổi lơ lửng từ từ lan tràn giữa đống đổ nát; ngọn lửa tồn dư chưa tắt thì bùng cháy giữa những mảnh vỡ này, khói dày đặc bốc lên nghi ngút.
Mà trên đường Hải Yến Hào đã từng lao tới, tất cả đều trải khắp vật chất quỷ dị như bùn lầy - màu đen không may mắn vạch ra một vệt giống như dải dài đến mười mấy hải lý trong nước biển, tựa như chất nhờn kinh tởm của một loại sinh vật thân mềm nào đó lúc bò lên bờ để lại, chậm rãi trôi dạt và nhấp nhô theo sóng gió trên mặt biển, tồn tại trong một thời gian dài.
Tiếng pháo phòng thủ bờ biển ngừng lại, khói dày đặc bao trùm toàn bộ bờ biển, Liszt nhìn chằm chằm vào đống đổ nát đang cháy trên biển ở phía xa, thật lâu sau mới dám tin chắc rằng thứ đó đã thực sự dừng lại hoàn toàn và ngập ngừng phá vỡ sự im lặng: "Kết thúc rồi à?"
"... Cũng có thể chỉ là mới bắt đầu," Agatha nói, giọng có chút khàn khàn, trong mắt thỉnh thoảng hiện lên ánh sáng nhợt nhạt, mặc dù "Hải Yến Hào" đã ngừng hoạt động, nhưng cô ta vẫn không yên tâm không ngừng quan sát cảnh tượng bên trong Linh giới, xác nhận trong đống đổ nát liệu có còn thứ gì đó đang di chuyển về phía thành bang hay không: "Đừng quên rằng, Hải Yến Hào đã xảy ra vấn đề sau khi trở về từ đảo Dagger."
Biểu cảm của Liszt trở nên rất khó coi.
"Tin nhắn cuối cùng từ hòn đảo đó là khi nào?"
“Mới mấy giờ trước thôi, điện báo truyền tin bày tỏ mọi thứ trên đảo bình thường hết thảy,” Liszt cau mày: “Liên lạc linh năng của giáo đường trước sau cũng vẫn luôn không vấn đề gì.”
"... Phong tỏa đảo Dagger đi, ngài Thượng tá, bắt đầu từ giờ, đừng tin vào bất kỳ tin tức nào truyền đến từ hòn đảo đó," Agatha nhẹ nhàng thở ra một ngụm khí bẩn: "Bây giờ tôi sẽ trở về Đại giáo đường, tin rằng mệnh lệnh phong tỏa tiếp theo sẽ sớm được truyền xuống."
"Cảm ơn sự giúp đỡ của cô, cô Agatha."
“Mọi thứ đều vì an ninh của thành bang,” Agatha nhẹ nhàng nói, tụng niệm một câu châm ngôn ngắn trong Thánh điển Tử vong: “Vạn vật đều có trật tự.”
...
Nửa tiếng trước.
Những âm thanh như tiếng sấm từ rất xa truyền đến, nối tiếp nhau, thậm chí còn ngày càng dày đặc, phán đoán theo hướng truyền đến của âm thanh, hình như ở gần bờ biển phía đông của thành bang.
Duncan ngẩng đầu lên, nhìn bầu trời theo hướng phát ra âm thanh, mơ hồ có thể nhìn thấy bên đó dường như có những đám mây nổi lên.
“Đó là âm thanh gì?” Alice hơi lo lắng vịn đầu, luống cuống nhìn Duncan: “Là tiếng sấm đánh sao?”
"Nghe như tiếng động của cự pháo," Fanna ở bên kia lại hơi thay đổi sắc mặt: "Pháo phòng ngự bờ biển? Đã xảy ra chuyện gì rồi, tại sao lại có một loạt pháo phòng ngự bờ biển..."
Trên mặt Duncan thì lộ ra vẻ suy tư, điều đầu tiên anh nghĩ tới là tin báo cáo giao đến tay người canh gác già, kế tiếp nghĩ tới phương hướng đảo Dagger — Thật sự bị mình đoán trúng rồi?
Tiếng vỗ cánh đột nhiên từ gần đó vang lên, một con chim bồ câu béo ú không mấy nổi bật vỗ cánh bay lên trời từ bóng của tòa nhà bên cạnh, nhanh chóng bay về phía xa.
“Không cần phải lo lắng, ta đã để Aye đi kiểm tra tình huống rồi,” Duncan nói xong ngẩng đầu nhìn về phía tòa nhà có vẻ hơi cũ kỹ trước mặt: “Tiếp tục nói về tình huống của tòa nhà này đi."
Morris ở một bên lập tức ho khan hai tiếng, tiếp tục đoạn giới thiệu bị ngắt quãng ban nãy — Mặc dù tiếng nổ vang loáng thoáng truyền tới từ phương xa vẫn đang kéo dài, nhưng nếu thuyền trưởng đã bình tĩnh như vậy nên hiển nhiên không có gì phải lo lắng: “Căn nhà này là tôi và Fanna chọn ra từ bốn căn cho thuê — Ba căn còn lại hoặc quá gần trung tâm thành phố, không tiện hành động, hoặc bản thân căn nhà điều kiện quá kém, không thích hợp cư ngụ. Trước mắt căn này tuy cũng hơi cũ, nhưng tình hình bảo của chủ đối với căn nhà rất tốt, bên trong cũng khá sạch sẽ.
"Căn nhà này nằm ở số 44 phố Oak, bên cạnh chính là phố Fireplace, chủ nhà có một chỗ ở khác ở phía bên kia phố Fireplace, ngày thường sẽ không đến quấy rầy, giữa hai khu phố có một con đường nhỏ nối liền, tiểu giáo đường thì nằm trên một quảng trường nhỏ giữa hai khu phố, cách nơi này một quãng...
"Chúng ta đang ký hợp đồng thuê nhà ngắn hạn, tiền thuê nhà trung bình một ngày đắt hơn thuê dài hạn một tí, nhưng có thể trả phòng bất cứ lúc nào, trước mắt tạm thời thanh toán nửa tháng tiền thuê nhà — Tôi và Fanna đã gặp mặt chủ nhà, đó là một vị nữ sĩ có giáo dưỡng, khá dễ nói chuyện, sau khi biết được thân phận học giả du lịch của tôi, bà ta đã rất hào phóng gửi tặng một số nhu yếu phẩm hàng ngày đến..."
Duncan lắng nghe lời giới thiệu kỹ lưỡng của lão tiên sinh, đồng thời cũng đang quan sát chỗ đặt chân tạm thời trước mặt.
Đây là một tòa kiến trúc đơn lập có đặc điểm điển hình của thành bang phương bắc, tường ngoài màu trắng xám hơi thô ráp, được trát vữa xốp giữ ấm tốt. Nhà có hai tầng, cửa sổ tương đối hẹp, bên cạnh cửa chính màu đen có đèn treo tường và hòm thư mở. Mái của nó cao và dốc, lợp ngói đen, tiện cho tuyết tan và rơi xuống. Đường ống hơi nước và khí đốt thì kéo dài từ đường ống dày phía trên khu phố, dọc theo các bức tường đầu hồi đưa vào bên trong tòa nhà.
Không tính là một nơi ở quá sang trọng, nhưng dùng để làm nơi ở tạm thời thì dư sức có thừa — thậm chí còn rộng rãi hơn một chút so với tòa nhà hai tầng ở Phổ Lan Đức được dùng làm cửa tiệm và kiêm luôn nhà ở.
Sắp xếp Morris và Fanna đi giải quyết vấn đề nơi ở quả nhiên là một lựa chọn đúng đắn – chuyện này những người khác trên tàu không thể giải quyết được.
Morris bước tới trước, lấy chìa khóa trong túi ra và mở cửa, Duncan dẫn theo Alice nối gót phía sau.
Bước vào cửa là hành lang để cởi giày và thay quần áo; tiếp theo là phòng khách khá rộng rãi có giấy dán tường họa tiết hoa văn hơi ố vàng được dán trên tường; phòng ăn thông với phòng khách; ngoài ra còn có một phòng ngủ nằm bên cạnh phòng ăn; cầu thang dẫn lên tầng hai hướng ra cửa chính; có vẻ như hầu hết các phòng ngủ đều được đặt ở tầng hai.
Sàn nhà hơi lỏng lẻo khi giẫm lên, phát ra tiếng kẽo kẹt nho nhỏ tượng trưng cho năm tháng trôi qua; bàn ghế mộc mạc hơi ánh lên dưới ánh mặt trời, không có nhiều bụi bám; trên bàn trong phòng ăn thì có thể nhìn thấy một bó hoa rực rỡ sắc màu — dĩ nhiên là hoa giả làm bằng vải hoặc nhựa.
"Đây cũng do chủ nhà gửi tới, nghe nói là quy củ của bên phía Hàn Sương, chủ nhà chuẩn bị một bó hoa sẽ không tàn lụi vào ngày mùa đông cho người thuê nhà mới, biểu thị sức khỏe và sự bình an."
"... Đúng là mỗi nơi đều có quy củ kỳ diệu," Duncan khẽ mỉm cười nói: "Nơi này cũng không tệ... hơn nữa còn cách xa đường chính, ngày thường hẳn cũng sẽ khá thanh tịnh."
Vừa nói, anh vừa ngẩng đầu nhìn lên lầu hai: "Xem ra có thể đón Nina và Shirley tới làm bài tập, chúng ở trên tàu đã bắt đầu than phiền buồn chán rồi."
Khóe miệng Fanna đột nhiên giật giật: "... Shirley quả thật có thể đang than phiền buồn chán, nhưng tôi đoán mục đích của cô ấy không phải đến thành phố để làm bài tập."
Duncan xua tay: "Không quan trọng, cô gái cũng nên nỗ lực - bây giờ A Cẩu thậm chí có thể xem hiểu đại khái báo chí, Shirley vẫn đang chật vật với cách đánh vần mười hai loại rau củ thường gặp, ta vô cùng lo lắng cho tương lai của cô gái, cứ tiếp tục như vậy cả Alice cũng không thể đuổi kịp."
Alice ở một bên, thật ra cũng không hơn Shirley là bao, vò đầu bứt tóc, lộ ra nụ cười vô hại: "Hì hì..."
Duncan tỏ vẻ dửng dưng: "Ta không khen cô — Từ đơn mà cô và Shirley biết, cộng lại không nhiều hơn một con chó, không phải là một chuyện đáng để tự hào."
Alice bế tắc một lúc, dường như đang suy nghĩ cẩn thận từ đơn mà nàng ta và Shirley biết cộng lại có vượt qua A Cẩu hay không, mà ngay lúc này, tiếng nổ yếu ớt truyền tới từ phương xa cuối cùng cũng dần ngừng lại.
"Âm thanh đã dừng lại..." Fanna chăm chú lắng nghe âm thanh từ xa.
Duncan không nói gì, chỉ thông qua kết nối tinh thần mơ hồ, cảm nhận tình hình mà Aye ở phương xa do thám được.
Trải qua một thời gian cọ sát và thích ứng lâu như vậy, mối liên hệ giữa anh và Aye giờ đây đã mật thiết và rõ ràng hơn rất nhiều so với lúc ban đầu. Khi đủ tập trung sự chú ý, anh thậm chí có thể chia sẻ tầm nhìn cùng một số nhận thức khác của Aye, cũng như mượn dùng Aye như một một bàn đạp, để truyền một phần lực lượng trong trường hợp bản thể không cần hành động.
Ở khu vực cảng phía đông của Hàn Sương, một con chim bồ câu trắng béo ú đang đứng trên một tòa tháp, một con mắt tròn xoe nhìn ra mặt biển tràn ngập khói mù, một con nhìn về phía cảng.
Những binh lính chạy tới chạy lui trên cảng cùng "vết dầu" đen lan rộng trên mặt biển được phản chiếu trong đôi mắt hơi nhảy ánh lửa xanh lá của nó.
“Tạm thời không cần phải lo lắng nữa,” Duncan thu hồi “tầm nhìn” nhìn về phương xa, khẽ gật đầu với Morris và Fanna: “Một cuộc xâm phạm, nhưng đã bị người Hàn Sương ngăn chặn.”
Sắc mặt Fanna khẽ biến: "Xâm phạm?!"
“Nếu đoán không nhầm, đến từ đảo Dagger — người Hàn Sương lúc này hẳn đã ý thức rõ mức độ nghiêm trọng của vấn đề, việc tìm ra những thứ trên hòn đảo đó chắc hẳn không dễ dàng như vậy nữa,” Nhưng giọng điệu của Duncan lại khá bình tĩnh: "Hiện tại Tirian cũng đã đến vùng phụ cận đảo Dagger, Hạm đội Sea Mist của hắn sẽ càng làm căng thẳng thêm tâm trạng của Đương cục Hàn Sương — Bất kể thế nào, khi cả thành phố đều bắt đầu bị thiết quân luật, những giáo đồ Nhân Diệt ẩn náu trong thành phố chắc chắn sẽ có động tĩnh, lúc đó muốn tìm ra chúng sẽ đơn giản hơn nhiều.”
Đúng lúc này, tiếng gõ cửa đột nhiên vang lên, cắt đứt cuộc nói chuyện trong phòng khách.
Duncan có chút kinh ngạc nhìn về phía cửa.
Mới vừa dọn tới đã có khách?
“Tôi đi mở cửa,” Morris nói rồi bước tới cửa, sau khi mở cửa, ông ta lại phát ra một giọng kinh ngạc: “Cháu là...”
Một cô bé mặc áo khoác dày màu trắng và đội mũ len đang đứng ở cửa.