Cô gái đứng ở cửa thoạt nhìn cùng lắm là mười một mười hai tuổi. Dáng người thấp bé, mặc một chiếc áo khoác dày màu trắng ấm áp, mũ len hơi bốc hơi — Cô hình như là chạy một mạch tới, khi nhìn thấy Morris vẫn còn thở không ra hơi. Nhưng rất nhanh sau đó một nụ cười rạng rỡ liền xuất hiện trên khuôn mặt.
"Là ông nội Morris đúng không ạ? Mẹ bảo cháu mang thứ này đến." Cô chìa tay ra, đưa một chiếc chìa khóa tới: "Là chìa khóa tầng hầm, mẹ nói lúc đi đã quên đưa cho mọi người."
“À, cảm ơn, cháu gái,” Morris đáp, vươn tay lấy chìa khóa đồng thời gật đầu: “Vào trong cho ấm một lát nhé?”
Cô bé vừa muốn nói chuyện, giọng nói của Duncan đột nhiên từ phía sau Morris vang lên, mang theo chút kinh ngạc: "Annie?"
Ánh mắt vượt qua vai lão học giả, Duncan có chút ngạc nhiên nhìn cô gái đứng ở cửa.
Đó đúng là Annie Barberry từng gặp ở cổng nghĩa trang trước đó - con gái của thuyền trưởng Hắc Diệu Thạch Hào, Christo Barberry.
Duncan đã hiểu ra chuyện gì đã xảy ra — không biết nên miêu tả là trùng hợp hay nên cảm thán cho sự "nhỏ hẹp" của thành bang, đi loanh quanh một vòng, anh lại lần nữa gặp được con gái của vị thuyền trưởng Hắc Diệu Thạch Hào đó, Morris và Fanna dùng một ngày trời để tìm được một chỗ ở tạm thời... lại vừa khéo chính là nhà của Annie.
Annie cũng nhìn thấy bóng dáng vạm vỡ đột nhiên xuất hiện trước mắt, lập tức trợn to hai mắt.
Tình huống bất ngờ khiến cô gái có chút luống cuống tay chân, ngây người nhìn vài giây, sau đó mới muộn màng phản ứng lại, vụng về chào hỏi: “Hả, là chú ở cổng nghĩa trang… Cháu... chào chú ạ?"
Lời chào cuối cùng của cô rõ ràng là có chút ngập ngững, dễ nhận thấy là đang nhớ lại chuyện đã trải qua ở cổng nghĩa trang, nhớ lại cảnh tượng kỳ dị ngọn lửa bay lên không trung khi Duncan rời đi - Duncan lúc đó không nghĩ ngợi nhiều, nhưng cảnh tượng đó chắc chắn đã để lại ấn tượng sâu sắc trong tâm trí cô bé.
Mặc dù vẫn còn nhỏ tuổi, nhưng Annie cũng biết, đó là lực lượng siêu phàm - kiến thức ở phương diện này đã sớm được viết trong sách giáo khoa của mọi thành bang và được đưa vào hệ thống giáo dục chung phổ quát cho mọi công dân. Nhận thức thô thiển về lực lượng siêu phàm và kỹ năng phòng vệ là cơ sở để những người bình thường trong thế giới này tồn tại một cách an toàn.
Nhưng đó rốt cuộc là loại lực lượng gì, Annie lại không phân biệt được — Trong sách giáo khoa của cô không có giảng qua, ông nội canh gác nghĩa trang không có giải thích với cô, về đến nhà nói với mẹ, mẹ cũng không nói với cô điều gì.
Đây hình như là một bí mật mà trẻ em vẫn không nên chạm vào.
Annie hơi sững sờ nhìn Duncan đang đứng đối diện, lời nhắc nhở trước đó của ông nội canh gác vẫn còn văng vẳng bên tai, điều này khiến cô theo bản năng cảm thấy có chút bất an. Thế nhưng, bóng người vạm vỡ kia lại đột nhiên tránh sang một bên, giọng nói nghe có chút đáng sợ, nhưng lại mang một chút ôn hoà: "Vào trong nghỉ ngơi một lát nhé, bên ngoài tuyết lại bắt đầu rơi rồi."
Annie lúc này mới muộn màng quay đầu liếc nhìn lại, thấy những bông tuyết lại từ trên trời rơi lả tả xuống, một số bông bị gió thổi vào cổ khiến cô cảm thấy mát lạnh.
Cô bước vào phòng như quỷ thần xui khiến, nhìn xung quanh một cách bàng hoàng.
Người chị có mái tóc vàng kim xinh đẹp và khí chất trông rất cao quý kia cũng đang đứng trong phòng khách, ngay cạnh bàn ăn, hướng ánh mắt tò mò về phía này.
Chị ta bỏ mạng che mặt xuống, trông xinh đẹp lạ lùng - Gần như là người đẹp nhất mà Annie từng thấy.
“Mẹ nói, không được tùy tiện quấy rầy người thuê nhà,” Annie ngập ngừng nói khi chà đất bùn và nước tuyết dính trên đôi ủng nhỏ trên tấm thảm trải sàn ở hành lang: “Mẹ nói ông nội Morris là người đại học, tùy tiện quấy rối là rất bất lịch sự..."
“Cháu không có quấy rầy, bọn ta vừa khéo đang muốn tìm hiểu một chút về tình hình của chỗ ở mới,” Morris lúc này cũng đoán được tình huống đại khái, lập tức nói: “Hơn nữa hiện tại bên ngoài lại có tuyết rơi, cháu chạy về từ con đường mòn không an toàn, ở đây nghỉ ngơi một lát, sau đó Fanna sẽ đưa cháu trở về sau."
Annie ngước nhìn Fanna, người trông giống như một người khổng lồ tí hon, vô thức gật đầu.
Sau đó, cô nhìn về phía Duncan, do dự vài giây trước khi mở lời: "Hóa ra... hóa ra chú cũng cần ở trong nhà ạ?"
“Ta đương nhiên sẽ ở trong nhà rồi,” Duncan cười lên, vừa dắt Annie đến ghế sô pha trong phòng khách vừa thuận miệng nói: “Cháu chạy đi chạy về một mình ở bên ngoài, mẹ cháu sẽ không lo lắng sao?”
Theo anh thấy, Annie quả thật hơi quá cuồng chạy, không những một mình chạy đến nghĩa trang mới sáng sớm, mà còn một mình băng qua con đường mòn giữa khu phố trong thời tiết xấu như vậy, giao chìa khóa cho người thuê mới không biết lại lịch, điều này quá đáng lo ngại.
"Bình thường thôi ạ, khu này ai cũng biết cháu. Mẹ nói một nửa số người ở hai con phố này đều là bạn của ba." Annie lại không chút để tâm, cô ngồi trên ghế sofa, hai tay nắm lấy phía dưới cẳng chân, lắc lư người ra trước sau: "Hơn nữa, ngày thường mẹ cũng rất bận. Mẹ phải tính sổ và điền đơn cho người khác, rảnh rảnh lại phải đến tiểu giáo đường phụ giúp. Cháu chạy tới chạy lui quen rồi."
Duncan suy nghĩ một chút, rồi hỏi: "Vậy... lúc về nhà cháu có nói với mẹ chuyện ta nói với cháu không?"
“Nói với mẹ rồi ạ,” Annie gật đầu, sau đó sắc mặt lại trở nên có chút cổ quái: “Mới đầu mẹ kêu cháu nói bậy, sau đó cháu lại đem lời ông nội canh gác nghĩa trang nói cho mẹ nghe, mẹ liền một mình trở về phòng... lúc đi ra hình như đã khóc... nhưng lại cười bảo cháu là tối muốn làm món cá lăn bột chiên và xúc xích xào rau, bởi vì hôm nay là một ngày đáng để ăn mừng."
Cô ngừng lắc lư thân người, không biết xử trí thế nào, ngẩng đầu nhìn về phía Duncan, tò mò lại ngập ngừng nói: "Cháu cảm thấy... không hiểu lắm."
“Không sao, sớm muộn gì cũng sẽ hiểu thôi,” Duncan cười lên: “Có một số chuyện, đối với cháu hiện giờ mà nói quá phức tạp.”
"Chú, chú nói chuyện giống hệt ông nội canh gác, ông ấy cũng thường nói như vậy," Annie lẩm bẩm, sau đó lắc đầu, dường như suy nghĩ rất nghiêm túc, mới lại ngẩng đầu lên: "Chú... có phải chú không muốn bị người khác làm phiền không ạ?"
Duncan tò mò: “Sao lại hỏi như vậy?”
"Bởi vì chú ăn mặc như thế này — hơn nữa lúc rời đi còn đột ngột biến mất tiêu, mẹ nói, đây là nhân viên bí mật của Đại giáo đường hoặc các ẩn sĩ của lập hội... diễn xuất, hình như là từ này, diễn xuất."
Duncan nhất thời không biết nên trả lời cô gái như thế nào, nhưng người sau hiển nhiên cũng không đợi câu trả lời của anh. Annie tự mình suy nghĩ một chút, sau đó đột nhiên lại nói: "Cháu sẽ không tùy tiện nói lung tung với người khác, ông nội canh gác cũng nhắc nhở cháu, bảo cháu coi như chưa từng nhìn thấy chú, ngoài mẹ ra với ai cũng không được nói."
Duncan cười khanh khách, nhưng anh còn chưa kịp nói thì Annie lại nói tiếp: "Vậy cháu có thể nói với ông nội canh gác được không? Nói với ông ấy rằng... chú đang sống trong nhà cháu?"
Morris và Fanna đi tới bên cạnh ghế sofa lắng nghe náo nhiệt, sau khi nghe những lời cô gái nói không khỏi trố mắt nhìn nhau, trong khi Alice lập tức đưa mắt nhìn về phía Duncan.
Tất cả họ đều cảm thấy chuyện này dường như có gì đó không ổn.
Tuy nhiên, Duncan chỉ im lặng vài giây rồi khẽ gật đầu mỉm cười: “Được, ta không để tâm.”
...
Trong cùng lúc đó, gần cảng phía đông, công việc thu thập các mẫu vật từ xác tàu “Hải Yến Hào” đã bắt đầu.
Một vài con tàu cao tốc hạng nhẹ xuất phát từ bến tàu, thận trọng tiếp cận mặt biển vẫn còn nổi lềnh bềnh những "bùn lầy" bẩn đục và một số ít ngọn lửa. Trên mỗi con tàu cao tốc đều được sắp xếp mục sư đi theo và Thánh vật, cùng với thuốc nổ Nitroglycerin cho trường hợp khẩn cấp.
Mà trên bờ, quân cảng trú đóng cũng đã chuẩn bị xong cho công việc cập cảng.
Một kho hàng trống được chọn làm cơ sở trung chuyển tạm thời; các mục sư và những người thủ vệ từ giáo đường thượng cấp chạy tới đã hoàn thành việc thanh lọc và bố trí các biện pháp đối phó đối với toàn bộ khu vực; người gác cổng Agatha thì để lại một đội thân tín tinh nhuệ trước khi rời đi, để ngừa xảy ra chuyện ngoài ý muốn lúc thu thập mẫu hài cốt.
Liszt đứng trên bến tàu, quan sát tình hình trên biển, trong khi một số vài bộ hạ thân tín của ông ta thì ở bên cạnh, theo dõi tiến độ của công việc trục vớt.
“Mò vớt những thứ đó lên bờ thật sự sẽ không xảy ra vấn đề gì chứ?” Một thân tín nói với giọng điệu bất an: “Đương nhiên, tôi không nghi ngờ phán đoán của người gác cổng, nhưng những thứ đó... mấy giờ trước vẫn còn hướng đến đảo ở Hàn Sương bằng tốc độ kinh người, bây giờ chúng thực sự đã 'chết' rồi sao?"
"Agatha nữ sĩ đã tiến hành xác nhận nhiều lần ở độ sâu Linh giới, những thứ này đã không còn hoạt động," Liszt bình tĩnh nói: "Chúng xác thực có thể bị 'giết', phán đoán từ thái độ và phương án xử trí của Agatha nữ sĩ, tôi nghĩ Đại giáo đường bên đó thậm chí có thể đã tiếp xúc qua với thứ tương tự."
"Thứ tương tự? Đã xuất hiện trong thành bang?" Một sĩ quan cấp thấp lộ ra vẻ kinh ngạc: "Điều này... hoàn toàn không có nghe thấy tin tức mặt này..."
"Anh không nghe thấy, vậy đã nói rõ chuyện này không thích hợp công khai, ít nhất vẫn chưa đến lúc công khai, Đại giáo đường và Tòa thị chính có phán đoán của riêng mình," Liszt lắc đầu: "Bất kể ra sao, Agatha nữ sĩ đáng tin cậy, cô ấy sẽ không đem an nguy của thành bang ra mạo hiểm, chúng ta chỉ cần nghe theo phán đoán của nhân sĩ chuyên nghiệp — thần quan biết rõ nên đối phó với thứ quỷ dị này ra sao hơn sĩ binh."
Thân tín không nói gì thêm, nhưng vào lúc này, lại có một loạt tiếng bước chân dồn dập đột nhiên truyền tới, một sĩ binh vội vàng đi tới bến tàu.
“Trưởng quan!” Sĩ binh chạy lon ton đến chỗ Liszt, hành lễ kính chào xong thì đưa một văn kiện vừa được gửi qua ống dẫn khí áp suất cao đến tay quan chỉ huy phòng thủ: “Lệnh từ Tòa thị chính.”
“Xem ra lệnh chính thức phong tỏa đảo Dagger đã đến.” Liszt vừa nói vừa cầm văn kiện, nhưng sau khi nhìn thấy nội dung trên văn kiện, sắc mặt ông ta lại đột nhiên thay đổi.
Một thân tín chú ý tới: "Trưởng quan? Tình huống có thay đổi sao?"
"... Xác thực là lệnh phong tỏa đường thủy, nhưng không phải phong tỏa đảo Dagger," Liszt biểu cảm đông cứng, giọng điệu trở nên hết sức nghiêm túc: "Nghiêm khắc mà nói, không chỉ là phong tỏa đảo Dagger — Lệnh yêu cầu phong tỏa tất cả các tuyến đường thủy ra vào Hàn Sương, tất cả quân phòng thủ đều tiến vào trạng thái chuẩn bị chiến đấu.”
"Phong tỏa... toàn bộ đảo ở Hàn Sương?!"
“Hạm đội Sea Mist xuất hiện ở phụ cận hải vực,” Liszt nhẹ nhàng thở ra một hơi, sắc mặt thậm chí còn u ám khó coi hơn sắc trời lúc bấy giờ: “Toàn bộ Hạm đội Sea Mist.”