Theo giọng nói già nua nhưng lại to lớn đó, Duncan nghe thấy tiếng lách cách phát ra từ trong căn phòng nhỏ, giống như tiếng người vội vàng đứng dậy lại va vào đồ lặt vặt gây ra. Tiếp đó là tiếng bước chân tiến lại gần, một ông già còng lưng, tóc bạc trắng lưa thưa, mặc một chiếc áo khoác màu tối, trên khuôn mặt nếp nhăn giày tréo xuất hiện ở gần cửa.
Người được gọi là "lão Quỷ" đứng trong căn phòng nhỏ dành cho nhân viên quản lý của mình, khom người, đôi mắt có vẻ vẩn đục đảo ra bên ngoài. Không rõ ông ta có nhìn thấy mấy bóng người đứng ngoài cửa hay không, mà vội vàng cúi đầu lẩm bẩm: "Nữ vương đến thị sát... lão cũng không có chuẩn bị kỹ lưỡng... những trợ thủ kia càng ngày càng không đáng tin cậy, còn có người truyền lệnh..."
"Lão Quỷ!" Nemo đành phải lớn tiếng cắt ngang lời lải nhải của ông già: "Nữ vương không có đến! Nữ vương không trở lại nữa đâu! Hôm nay chúng ta có khách — những vị khách quý do thuyền trưởng Tirian sắp xếp, đừng nhảm nữa, họ tới thăm ông."
Đang nói, Nemo vừa quay đầu lại, trên mặt mang theo vẻ áy náy nói với Duncan: “Thật ngại quá — Như ngài thấy đấy, lão hơi bị bệnh thần kinh, sẽ thường bất chợt nhớ lại chuyện của mấy chục năm về trước. Nhưng đừng thấy lão như vậy, chỉ cần lúc nói đến đường ống và van nước, lão sẽ lập tức tỉnh táo lại ngay."
"Tỉnh táo? Ta rất tỉnh táo!" Mới nói xong, "lão Quỷ" đột nhiên trợn to hai mắt, giống như lập tức hiểu được, lão nhìn nhìn mấy người Duncan, lẩm bẩm nói: "Khách, thật không ngờ, vẫn có những khuôn mặt xa lạ bước vào đây... Kiểm tra tín vật rồi chưa, với cả ám hiệu nữa."
“Kiểm tra rồi, đương nhiên đã kiểm tra hết thảy,” Nemo lập tức nói, đồng thời cẩn thận liếc nhìn Duncan: “Mấy vị đây đều là khách quý, lão cứ coi như... lão cứ coi như Thuyền trưởng Tirian đích thân tới."
"Ồ, vậy vào đi, mặc dù chỗ lão đây cũng không đẹp mắt lắm," Lão Quỷ lẩm bẩm, tránh người qua một bên: "Đều là một số món đồ cổ lổ sỉ, nếu mọi người không chê."
Fanna quay đầu lại nhìn về phía Morris, nhưng ánh mắt của Morris vẫn luôn dán chặt vào “lão Quỷ”.
Một lúc sau, Morris lắc đầu, giọng nói rất thấp: "Không dễ dàng phán đoán — Bản thân lão ta thần trí không được bình thường, trí nhớ cũng lúc liền lúc đứt."
Duncan nghe Morris nhẹ giọng báo cáo, sắc mặt không hề thay đổi, chỉ đi theo sau lão già lẩm bẩm, cất bước đi vào căn phòng nghỉ dành cho người quản lý bị bỏ hoang.
Phòng nghỉ ngơi không lớn lắm, thắp đèn khí sáng rực rỡ, bên trong bày biện đủ loại đồ vật như dự đoán. Ngoại trừ chiếc giường trong góc ra, những nơi mắt thường có thể nhìn thấy, kệ để đổ và rương trên mặt đất, linh kiện máy móc đủ kiểu đủ loại, bộ van dự phòng và dụng cụ làm việc nhét đầy ăm ắp trong rương, gần như đều bị ép cong biến dạng.
Dù là một diễn viên tạp kỹ điêu luyện đến, cũng phải tàn tật cấp mười bước ra ngoài.
“Lộn xộn quá,” Alice nhìn cảnh tượng hỗn loạn quá mức trong phòng, không khỏi lẩm bẩm nói: “Thật muốn thu dọn một chút…”
"À, vạn phần xin lỗi!" Lão Quỷ đang đi giữa đống đồ lặt vặt lập tức quay người lại, khom lưng cúi người: "Nữ vương bệ hạ, gần đây lão quản lý sơ suất, nơi này có chút bừa bộn..."
Alice nhất thời sửng sốt: "Hả?"
Ánh mắt của Duncan cũng trong nháy mắt hơi thay đổi, nhưng khi anh nhìn về phía lão Quỷ, muốn nói gì đó, lão già lại đột nhiên ngẩn ngơ, vừa đứng thẳng người dậy vừa tự mình lẩm bẩm: "Lạ nhỉ, ấm nước mình để đâu rồi… khách tới thăm sao có thể không cho uống cả ngụm nước..."
Mấy người Duncan đưa mắt nhìn nhau.
"Lão không cần tìm ấm nước, mấy vị khách chỉ đến hỏi thăm lão một vài tình hình thôi," Lúc này Nemo mới lên tiếng: "Liên quan đến hiện trạng của Đường thủy thứ hai, với cả tình huống của bản thân lão, họ tới đây để điều tra."
"Điều tra?" Lão Quỷ lập tức dừng lại, xoay người lại với nét mặt vô cùng nghiêm túc: "Tướng quân Tirian còn cần điều tra bộ đội của ngài ấy? Chẳng lẽ có phản đồ xuất hiện? Là từ khu vực của chúng ta? Hay là từ phía thành khu trung tâm? Lão nghĩ bọn họ gần đây nói lung tung..."
"Không có phản đồ, nhưng có thể có những người ẩn nấp khác đang bị đe dọa bởi một loại ô nhiễm siêu phàm nào đó," Lúc này Fanna tiến lên một bước, nhưng suýt thì vấp phải đống đồ lặt vặt trên mặt đất — Căn phòng nhỏ bừa bộn này quả là thách thức đối với thân hình cao 1,9 mét của nàng ta: "Gần đây ông có liên lạc với người ở những khu vực khác không? Có ai biểu hiện khác thường không?"
"Khác thường? Trái lại không đến mức độ này, nhưng các đầu mối bên phía thành khu trung tâm gần đây lúc nào cũng nói trong đường ống bỏ hoang chỗ họ bên đó có tiếng ùng ục, giống như có người muốn bắt đầu sử dụng Đường thủy thứ hai." Lão Quỷ xua tay: "Tình hình của Đường thủy thứ hai à, các ngươi đều đã thấy, đồ vật mà Nữ vương xây dựng hồi đó tuy kiên cố, nhưng dù sao cũng đã bị bỏ hoang nhiều năm như vậy, phía dưới có khá nhiều khu vực đều không cách nào tiếp cận, hơn nữa có lúc sông ngầm sẽ xâm nhập vào trong khe đá, mang đến một số âm thanh quái lạ cũng là chuyện rất bình thường…"
Lời nói của ông lão thỉnh thoảng sẽ lạc đề, Duncan đành phải lên tiếng kéo chủ đề trở lại: “Thành khu trung tâm mà ông nhắc đến… có phải là khu vực có giếng mỏ vàng sôi không?”
"Vàng sôi? À, đúng, vàng sôi, đều ở nơi đó – Đại giáo đường cũng ở nơi đó, cung của Nữ vương cũng ở nơi đó, giếng mỏ cũng ở nơi đó. Giếng mỏ rất sâu, phải mấy trăm mét." Lão Quỷ ngồi xuống giường của mình, nói mãi nói mãi lại đột nhiên vỗ vào chân mình: "À, đúng rồi, hẳn là âm thanh từ tầng nào đó của giếng mỏ truyền tới, Đường thủy thứ hai bên đó cách giếng mỏ cũng khá gần... Lão nói mà, đầu nối bên đó quá lo lắng, nói lung tung..."
Ông già lại bắt đầu tự lẩm bẩm một mình, nhưng lần này Duncan cũng không lên tiếng ngắt lời — Anh đã chìm đắm trong suy nghĩ.
Anh nhớ lại tình huống lần đầu tiên mình đến Hàn Sương; nhớ lại thân thể đầu tiên mình sử dụng ở nơi đây — một công nhân trợt chân té chết trong giếng mỏ vàng sôi, rơi xuống tầng dưới chót giếng mỏ, cuối cùng được nhân viên tìm kiếm mang lên lại là một hàng giả do "nguyên tố" tạo thành.
Mà hiện tại, lão Quỷ lại nhắc tới những "đầu nối" ẩn nấp ở thành khu trung tâm từng nghe thấy tiếng động lạ phát ra từ đường ống của Đường thủy thứ hai, nghe như có thứ gì đó đang trào dâng bên trong - Đường thủy thứ hai ở thành khu trung tâm cách rất gần một lớp nhất định trong giếng mỏ vàng sôi.
Xét đến họ đều là "đồ cổ" còn sót lại từ thời đại Nữ vương cách đây nửa thế kỷ, Duncan thậm chí còn nghi ngờ rằng hai người không chỉ có mối quan hệ "rất gần".
Nói không chừng những đường ống đó đều thông với nhau!
Anh nhanh chóng ghi lại manh mối này, sau đó lại hỏi: "Từ đây có cách nào đi thẳng đến lòng đất của thành khu trung tâm không? Mọi người và người đầu nối thường gặp nhau thế nào?"
“Từ đây? Điều này không thể được. Ở giữa có một con đường tối thui tối thít, từ lâu đã bị ô nhiễm, những con đường khác cũng đã sụp đổ, phải bắt đầu từ mặt đất, nhưng mặt đất bây giờ đầy rẫy tay sai của quân phản loạn, phải rất cẩn thận...” Lão Quỷ lải nhải, nhưng đột nhiên lại hét lên: "Vệ đội của Nữ vương! Quân phản loạn đến rồi, mau cho nổ giếng thẳng!"
Ông lão đột ngột đứng dậy khỏi giường, hết sức lo lắng nhìn ngó xung quanh, như thể quân phản loạn sẽ tiến công nơi này trong giây tiếp theo. Nhưng đột nhiên ông ta lại dừng lại, ánh mắt rơi vào trên người Alice.
“Ôi, ta lầm rồi, Nữ vương bình an vô sự…”
Alice nhất thời hơi hốt hoảng, vội vàng xua tay: "Tôi... Tôi không phải là Nữ vương đâu..."
Duncan ánh mắt sâu lắng, nhìn về phía ông lão đứng bên giường. Người sau lại trở nên hoảng hốt, vài giây sau mới hơi đờ đẫn nhìn Alice: "Cô nương, cô là ai vậy?"
"Lão Quỷ, lão đúng là lão già hồ đồ — Đây không chỉ là vấn đề năm đó hít quá nhiều khói độc, mà cả thị lực cũng xuất hiện vấn đề luôn rồi!" Đúng lúc này, giọng nói của Nemo đột nhiên vang lên, cắt đứt thời khắc quỷ dị này. Người cung cấp thông tin áy náy gật đầu với Duncan: "Thật ngại quá, lão Quỷ tuy rằng bình thường có chút ăn nói lung tung, nhưng hôm nay coi bộ hết sức nghiêm trọng. Lão ấy có thể là đã lâu không giao thiệp với người ngoài, nhìn thấy mọi người có chút hưng phấn, nhớ đến những sự kiện năm đó một cách rối tung lên."
“... Không việc gì.” Duncan thản nhiên nói, ánh mắt dần rời khỏi lão già.
Anh không quan tâm lắm liệu ông già rốt cuộc có thực sự nhìn thấy bóng dáng của Nữ vương Hàn Sương từ Alice cải trang hay không — Phải chăng là một sự tỉnh táo ngắn ngủi trong tâm trí mụ mị? Là nhìn thấu lớp hóa trang này? Hay chỉ đơn thuần là sự rối loạn ký ức? Tất cả những điều này đều không quan trọng.
Nếu ông già điên này thực sự nhìn thấy một chút xíu ảo ảnh của Nữ vương Hàn Sương từ Alice, đồng thời trong lòng cảm thấy bình yên chốc lát vì điều này, thì đó cũng là chuyện tốt.
Mà tại lúc này, Nemo lại dường như đột nhiên nhớ tới điều gì, cau mày nói: "Lạ nhỉ, sao Quạ Đen giờ này còn chưa về?"
"Quạ Đen? Hắn đi kiểm tra hành lang phía bắc rồi," Lão Quỷ xua tay: "Tên đó là một kẻ lề mề chậm chạp, có lần không phải lang thang cả ngày bên ngoài mới trở về sao."
Đôi chân mày nhíu chặt của Nemo không hề giãn ra chút nào: “... Không đúng, dù có lề mề chậm chạp đi nữa, thì giờ này hắn cũng nên về rồi. Đèn bên đó thường hỏng hóc, đèn xách của hắn cũng không kéo dài được lâu như vậy... Lão Quỷ, hắn rời đi khi nào?"
“Hai ba tiếng?” Lão Quỷ suy nghĩ một chút, dường như cũng có chút nghiêm túc hơn: “Nói như vậy, hình như đúng là rời đi khá lâu rồi.”
"Tôi có dự cảm không lành, Quạ Đen này đã ở chỗ sâu trong đường thủy quá lâu," Nemo cuối cùng trở nên hơi nghiêm túc nói, đồng thời ngẩng đầu nhìn về phía mấy người Duncan: "Tôi phải đi tìm hắn."