Hàng giả.
Sau khi từ miệng của đám người Duncan biết được cái gì là “hàng giả”, cùng với chuyện trong thành bang gần đây không biết đã xuất hiện bao nhiêu hàng giả, thậm chí đặc tính ăn mòn và can nhiễu nhận thức của nó có thể đã bao trùm khu vực lớn, trên mặt Nemo Wilkins lập tức lộ ra vẻ kinh hãi không thể che giấu.
Ngay cả lão Quỷ đầu óc có lúc tỉnh táo, có lúc mơ hồ cũng cảm nhận được sự kinh khủng đằng sau hiện tượng lạ lùng này - Ông ta không ngừng lải nhải về nữ vương và đội cận vệ của nữ vương, trên mặt lộ ra vẻ bồn chồn bất an, thật lâu sau mới bình tĩnh lại.
Mà sau chuyện này, điều mà Nemo cảm thấy là sự tức giận.
Ông ta không thể chấp nhận được “Quạ Đen” đã đi theo mình nhiều năm lại chết một cách không rõ ràng như vậy — càng không thể chấp nhận việc người sau bị làm ra một bản sao như vậy, hơn nữa bản sao này còn đang nằm ngay trước mặt mình, đây rõ ràng là một kiểu xúc phạm đối với người đã khuất.
"Đằng sau vụ việc này có bóng dáng của giáo đồ Nhân Diệt, những người thủ vệ trong thành bang bây giờ hẳn đã bắt đầu lùng bắt trong phạm vi lớn, ước tính sẽ sớm đạt được một số tiến triển," Duncan nhận thấy tâm trạng của Nemo thay đổi, mở lời nói: "Nhưng cho dù tìm được những giáo đồ Nhân Diệt đó sợ rằng cũng không thể giải quyết được vấn đề một cách cơ bản – Thứ ẩn giấu đằng sau những tín đồ tà giáo đó mới là nguồn gốc."
“Thứ ẩn nấp đằng sau những tín đồ đó?” Nemo lập tức tỉnh táo lại từ trong cơn tức giận, dường như đột nhiên nghĩ tới điều gì: “Đằng sau bọn chúng... Chẳng lẽ chuyện này còn liên quan đến tồn tại cấp bậc thần linh hay sao?”
Người trả lời ông ta là Fanna ở bên cạnh: "Bản sao không ngừng tuôn trào ra từ bên dưới biển sâu, thậm chí ngay cả Nữ vương Hàn Sương 50 năm trước cũng chưa thể giải quyết được mối nguy này - Ông nghĩ loại chuyện như vậy một đám tín đồ tà giáo có thể làm ra được sao?"
“Có manh mối cho thấy sự việc này đã dính líu đến Thánh chủ biển sâu,” Morris tiếp lời: “Lực lượng của ngài, thậm chí một số tay chân, có thể đã xuất hiện trong thế giới hiện thực — Nhưng tình huống cụ thể thì anh đừng nên hỏi tới.”
Thông tin chỉ hướng thần linh, người bình thường tiếp xúc quá nhiều không phải là chuyện tốt.
Nemo nghe ra được từ giọng điệu của lão học giả sự cảnh báo mờ nhạt, lập tức tỉnh hồn, ra sức gật đầu: "Tôi hiểu rồi... Tôi sẽ không hỏi nữa."
Ông ta cũng không mong muốn rằng, bởi vì nghe thấy điều không nên nghe, bản thân sẽ bị xúc tu của Thánh chủ biển sâu siết cổ đến chết trong giấc mơ lúc nửa đêm.
Fanna khom người xuống, kiểm tra thi thể của "Quạ Đen" trên mặt đất.
Hàng giả này sống động như thật, ít nhất là nhìn từ bên ngoài, hiện tại nó vẫn giữ được vẻ ngoài gần như giống hoàn toàn với chính chủ, chỉ có phần "bùn lầy" màu đen bẩn thỉu đang rỉ ra từ phần rìa, nhìn qua có vẻ như quá trình phân hủy mới bắt đầu.
Đây cũng là lần đầu tiên Duncan nhìn thấy quá trình từ hoàn chỉnh đến phân rã của một hàng giả từ góc nhìn của người đứng ngoài quan sát, thông tin này đối với anh cũng rất quý giá.
Anh đưa tay, lật tung túi áo khoác của “Quạ Đen” – Tờ giấy hành văn “tường thuật thể thánh thư” bí ẩn trước đó được đặt trong túi áo này.
Trong túi trống rỗng, hơn nữa bên trong cũng đang dần tan rã.
Fanna đưa tay ra, hơi nước trong không khí nhanh chóng ngưng tụ thành một lưỡi kiếm băng, một con dao găm xuất hiện trong tay nàng ta. Nàng ta dùng con dao găm hình thành tạm thời này khều mở quần áo gần ngực "Quạ Đen" ra, phát hiện lớp bên trong của quần áo kết bông một cách kỳ lạ, các sợi liên kết dính liền nhau, các khối mơ hồ kết dính, cấu trúc da thịt chỗ sâu hơn phô ra trạng thái hợp nhất.
"Tờ giấy đó không bị sao chép... Bên trong bản sao phơi ra trạng thái hỗn loạn điển hình... Không có huyết dịch..." Duncan lẩm bẩm một mình, rồi lại đưa tay muốn chạm vào vật chất bùn lầy màu đen đang chậm rãi ngọ nguậy trên mặt đất bên cạnh, lại thấy người sau đột nhiên co rúc lại, rút sang một bên hệt như có sinh mệnh: "... Những thứ này vẫn chưa đông cứng lại, nhưng tốc độ ngọa nguậy đang chậm dần."
Anh chậm rãi đứng dậy, khẽ thở dài: "Không có gì đáng để kiểm tra, làm sạch trừ hậu họa về sau thôi. Fanna, mọi người lui ra một chút."
Fanna vừa nghe thấy lời này vội vàng lui về phía sau vài bước, đồng thời kéo theo Alice còn chưa hiểu chuyện gì cũng lui về sau, trong đó còn có Morris lão tiên sinh.
Nemo và lão Quỷ thấy vậy cũng lui về phía sau theo đó — mặc dù họ hoàn toàn không biết tại sao Fanna và những người khác lại đột nhiên khẩn trương như vậy.
Sau đó họ đã biết.
Một nhóm lửa màu xanh lá đột nhiên xuất hiện dưới chân Duncan, ngay sau đó, ngọn lửa bổ nhào về phía "hàng giả" cách đó không xa tựa như động vật ăn thịt ngửi thấy con mồi - Ngọn lửa cháy mạnh bay vút lên không trung, tiếng tanh tách của củi đốt siêu phàm liên tục vang lên, thi hài do bùn đen quỷ dị hình thành gần như trong nháy mắt bị đốt thành một mảnh tro tàn, mà cùng lúc ngọn lửa đang cháy, đèn khí trên vách tường xung quanh, đèn xách mà lão Quỷ và Nemo mang theo người dường như cũng đều nhiễm lên một tầng u lục!
Toàn bộ quá trình thực ra chỉ kéo dài không tới mấy giây, nhưng Nemo đã đổ ra một lớp mồ hôi lạnh — Lúc ngọn lửa cháy mạnh bốc lên không trung, nỗi sợ hãi cực lớn tràn ngập cả thể xác lẫn tinh thần của ông ta, ông ta thậm chí cảm thấy linh hồn mình đều sắp cộng hưởng với trước ngọn lửa trước mặt và tự bốc cháy, cho tới khi ngọn lửa đó biến mất, ông ta thậm chí còn cảm thấy như may mắn sống sót sau thảm họa.
Duncan quay đầu lại, nhìn mấy người gần như trốn đến góc hành lang phía bên kia: "Đốt xong rồi... các người trốn xa như vậy làm gì? Lui ra vài ba bước là được rồi?"
“Tôi có bóng tâm lý đối với thứ này.” Fanna nói thẳng.
Duncan: "..."
Anh lúng túng đứng một hồi, lúc này mới sờ sờ băng vải gần chóp mũi, quay người đi sâu vào trong hành lang: “Khụ khụ, đi thôi, xem xem phía trước còn có thứ gì.”
Mấy người cất bước đuổi theo Duncan. Nemo lòng vẫn còn sợ hãi nhìn thân hình vạm vỡ đi ở phía trước nhất, đi mấy bước sau mới quay đầu nhìn sang lão Quỷ đang đi bên cạnh mình: "Lão nói xem... Thuyền trưởng Tirian có phải cũng rất sợ cha ngài ấy không?”
Nhưng lão Quỷ lại giống như không nghe thấy, chỉ bước đi, ngẩng đầu nhìn phía trước như có chút thất thần. Mãi đến khi Nemo không nhịn được gọi lão hai lần, lão mới đột nhiên lẩm bẩm một câu không đầu không đuôi: "Lửa đó... ta đã thấy qua..."
Nemo nhất thời ngẩn ra: "Thấy qua? Lão nói lão đã thấy qua ngọn lửa vừa rồi? Lão thấy qua ở đâu?"
Nhưng lão Quỷ lại không trả lời, trên người lão treo một sợi dây thừng, trong tay lão cầm một cây xà beng, lão lững thững đi về phía trước giống hệt như một người mộng du. Sau đó dường như đột nhiên nhớ tới điều gì, lão vừa đuổi theo Duncan và Alice ở phía trước vừa lầm bầm lầu bầu: "Nữ vương đang ở phía trước kìa, đi nhanh lên, đi nhanh lên..."
Nemo nhìn theo bóng lưng của lão Quỷ, vò đầu bứt tóc, không khỏi lẩm bẩm: “Được rồi, bệnh lại tái phát nữa rồi…”
Sau một khoảng thời gian không xác định, đội ngũ lại dừng lại lần nữa.
Phía trước không còn đường để đi.
Một đống đá tảng và mảnh vụn sắt thép bán nóng chảy chồng chất lên nhau, chặn kín con đường phía trước — Hơn nữa có vẻ như đã chặn trong nửa thế kỷ.
"Đây đã là tận cùng của hành lang này rồi," Nemo chỉ vào khu vực sụp đổ trước mặt mà rằng: "Đây là đội cận vệ của Nữ vương rút lui hồi đó cho nổ tung, toàn bộ khu vực đổ sập e rằng dài mấy trăm mét, không ai có thể đi qua."
"Mới thế đã đến tận cùng rồi... nhưng dọc đường chúng ta đã phát hiện được gì đâu..." Fanna không khỏi nhíu mày, quay đầu nhìn về hướng đội ngũ lúc tới: "Thậm chí cũng không phát hiện dấu vết 'hàng giả' đó di chuyển để lại."
Duncan thì không nói gì, anh đi tới trước đống phế tích đổ nát, cẩn thận quan sát đá tảng chồng chất, xi măng và sắt thép, nhíu mày thật chặt, không nói lời nào.
Alice thấy vậy, không khỏi đi tới: "Ngài đang tìm gì vậy?"
“Khe hở hoặc lỗ thủng có thể tồn tại,” Duncan thuận miệng nói: “Người qua lại không được, nhưng thể lỏng giống như bùn thì có thể thấm qua những lỗ rất nhỏ.”
"Ngài nghi ngờ... hàng giả đó trước tiên xâm nhập qua khu vực sụp đổ dưới dạng 'nguyên tố' thể lỏng, sau đó lại ngưng tụ thành hình người và ngã xuống hành lang bên kia?" Morris nhanh chóng hiểu ý của Duncan, nhưng hình ảnh tưởng tượng ra trong đầu lại khiến ông ta sởn da gà: "Điều này nghe ra... thật là ớn lạnh."
Duncan không nói gì, anh lui về phía sau hai bước, rồi lại ngẩng đầu lên, nhìn về phía cuối hành lang đã hoàn toàn bị phong tỏa.
Thực sự không có bất kỳ dấu vết nào ở đây.
Dọc đường đến cũng không thấy bất kỳ dấu vết khác thường nào.
Làm thế quái nào mà... hàng giả đó xuất hiện được ở hành lang? "Quạ Đen" trước đó rốt cuộc đã đi đâu, rồi làm sao hắn qua được?
...
Trên mặt biển bao la vô tận, nổi lên một tầng sương mù mỏng.
Một con tàu hơi nước với thân tàu màu trắng xinh đẹp lướt đi trong sương mù, mũi tàu xuyên qua sương mù trôi nổi trên mặt biển xung quanh, đuôi tàu để lại một vệt sóng mỏng.
Thuyền trưởng Lawrence mặc một chiếc áo khoác dày đi tới boong tàu, hơi thất thần ngắm nhìn biển cả ngập tràn sương mù phía xa, cùng đường chân trời và bóng dáng tảng băng trôi nhấp nhô mờ ảo trong sương mù.
Bây giờ là ban ngày, mặt trời đã treo cao trên bầu trời, nhưng ánh nắng lại không xua tan được sương mù trên biển, cũng không xua tan được cái se lạnh trong gió biển. Ông ta chỉ cảm nhận được cái lạnh từng chút một xuyên qua lớp áo khoác, như sắp thấm vào tận xương — Cảm giác như toàn thân đều đang dần ngâm trong làn nước biển lạnh giá.
"Nhiệt độ ở phương bắc... đối với một ông già sinh ra và lớn lên ở vùng hải vực trung bộ như mình đúng là không thân thiện lắm."
Lawrence không khỏi lẩm bẩm.
Đại phó của ông ta, Gus, từ bên cạnh đi tới, đây là một người trung niên cao gầy với mái tóc ngắn màu nâu hơi xoăn, sau khi nghe thuyền trưởng lẩm bẩm, y liền cười lên: “Thời tiết ở vùng biển Lạnh luôn như vậy — sương mù nhiều hơn những nơi khác, hơn nữa đôi khi sẽ còn có sương mù vào ban ngày, không khí se lạnh, trong thành bang còn đột nhiên có tuyết rơi... khiến người ngoài rất khó thích ứng."
"Vốn định nán lại Hàn Sương thêm một thời gian, nhưng bây giờ xem ra, hoàn thành xong công việc thiết yếu vẫn phải nhanh chóng trở về thôi, nơi này ở quá lâu thể nào cũng sẽ sinh bệnh cho mà xem," Thuyền trưởng Lawrence lắc đầu: "Ảnh hưởng của sương mù ngày càng trở nên tồi tệ, sau một giờ nữa phải xác nhận lại hướng đi."
Đại phó lập tức gật đầu: "Vâng, thuyền trưởng, một lát tôi sẽ đi thu xếp."
Lawrence ừ một tiếng, sau đó lại hỏi: "Tín hiệu gửi đến Hàn Sương bên đó có phản hồi hay chưa?"
"Vẫn chưa," Đại phó trả lời: "Nhưng cũng bình thường thôi, hiệu suất làm việc ở cảng của thành bang phương bắc luôn là như vậy — Đợi đến gần thêm chút nữa, thế nào họ cũng đáp ứng đơn xin vào cảng của chúng ta."