Thâm Hải Dư Tẫn (Dịch)

Chương 372 - Chương: 372

Chương: 372

Trên đường trở lại Đại giáo đường, Agatha nặng bầu tâm sự.

Đối với cô ta, việc làm rõ tính đúng đắn của hướng thăm dò "Đường thủy thứ hai" coi như là một tin tốt. Tuy nhiên thân phận của tồn tại bí ẩn đó vẫn bao phủ trong bí ẩn, điều này khiến cô ta bất luận thế nào đều không thể yên lòng — Tất nhiên, bây giờ có thể xác nhận rằng tồn tại đó có thái độ thân thiện với thành bang Hàn Sương, nhưng với tư cách là thủ lĩnh của những người thủ vệ thành bang, cô ta phải nhìn sự việc theo hướng lâu dài.

Bất kỳ ánh nhìn chăm chú nào của siêu phàm thượng vị hướng đến trần thế đều không phải là không có lý do. Trên một ý nghĩa nào đó, bản thân "sự quan sát" của các ngài đã là sự nhiễu loạn có ảnh hưởng thực chất. Vị "khách thăm" thần bí đó rốt cuộc còn muốn quan sát nơi này bao lâu? Hắn dừng lại ở đây thời gian lâu dài sẽ gây ra ảnh hưởng lâu dài thế nào đối với Hàn Sương? Liệu những người sinh sống trong thành bang sẽ thay đổi dưới sự ảnh hưởng này không? Bản thân tồn tại thượng vị đó có biết loại ảnh hưởng này không? Hay là nói... ngài không thèm quan tâm đến điều này?

Lõi hơi nước mô hình nhỏ phát ra tiếng gầm trầm và mạnh mẽ, chiếc xe vận hành bằng cơ chế lái qua những con đường cổ kính của thành bang, cảnh vật hai bên đường lui dần khỏi tầm mắt, xe lại chạy qua một giao lộ, tốc độ hơi giảm bớt.

Giọng nói của bộ hạ từ ghế trước truyền đến: “Đại nhân, phải trở về thẳng Đại giáo đường luôn sao?”

Agatha ngẩng đầu lên, xuyên qua cửa sổ xe nhìn về hướng Đại giáo đường.

Đại thánh đường Yên Ắng lặng lẽ quan sát toàn bộ thành bang như thường lệ.

Trung tâm Hàn Sương là một ngọn núi, một ngọn núi nhìn tổng thể là hình nón, nó cao chót vót ở thủ phủ của thành bang, bên dưới là mỏ vàng sôi đã mang lại nguồn tài nguyên bất tận cho thành phố, trong khi Đại thánh đường Yên Ắng và Tòa thị chính thì nằm trên đỉnh ngọn núi đó — Hai tòa kiến trúc lớn đứng cạnh nhau trên điểm cao nhất của thành bang, bất kể ngóc nghách nào của thành phố đều có thể nhìn thấy bóng dáng của chúng.

Ít nhất thấy được một trong số chúng.

Đại giáo đường nguy nga và trang nghiêm, dưới bối cảnh bầu trời trông khá có Thánh tính. Tương đồng, Tòa thị chính kỳ thực cũng là một tòa kiến trúc tương đối tráng lệ — vào Thời đại Nữ vương của nửa thế kỷ trước, nó thực ra là một tòa cung điện, căn cứ theo ghi chép chính quy, tên của nó là "Vương Đình Mùa Đông", nhưng nhiều người sẽ trực tiếp gọi nó là Nữ Vương cung.

Trong niên đại đã bị coi là cấm kỵ, Vương Đình Mùa Đông và Đại thánh đường Yên Ắng nhìn xuống thành bang giống như một cặp song sinh. Những câu chuyện cổ điển mang đầy sắc thái kỳ huyễn đã mô tả chúng như hai lực lượng bảo vệ mang ý nghĩa tượng trưng — giáo hội canh giữ ban đêm của thành phố, vương thất canh giữ ban ngày của thành phố, song phương dìu dắt và hỗ trợ lẫn nhau.

Nhưng trên thực tế, tình hình hiện nay cũng giống như vậy, lực lượng trần thế do Tòa thị chính đại diện vẫn canh giữ thành phố này – chẳng qua là thời đại của nữ vương đã kết thúc mà thôi.

Agatha có chút thất thần, cô ta bất chợt nhìn chằm chằm vào ngọn núi đó, ngọn núi mà từ lâu cô ta đã thấy qua vô số lần, cùng hai tòa kiến trúc trên núi giống như một chiếc vương miện. Cô ta nhìn chúng tựa như hai cự thú đang đứng trên đỉnh núi, còn những ngôi nhà và nhà máy lớn nhỏ dọc theo ngọn núi thì giống như huyết dịch tràn ra từ trong cơ thể cự thú, uốn lượn và chảy dọc theo thế núi.

Cô ta cảm thấy nhãn cầu mình có chút đau nhức.

"Người gác cổng, chúng ta phải trở về Đại giáo đường sao?"

Giọng nói của bộ hạ lại từ hàng ghế trước truyền đến, Agatha bỗng sực tỉnh khỏi sự thất thần. Cô ta chớp chớp mắt, cảm giác trong tai dường như còn có chút ong ong khe khẽ. Nhưng một giây sau, dư âm ù ù và ký ức phút chốc vừa rồi cùng nhau lặng lẽ biến mất.

"Không, đến trung tâm xử lý nước thải trước," Agatha lắc đầu: "'Hàng giả' biến mất trong phòng tắm đó thật sự rất đáng lo, ta phải tận mắt xác nhận một chút."

"Vâng."

Lõi hơi nước lại vang lên vui tai, chiếc xe rẽ một vòng cung đẹp mắt ở ngã tư, chạy trên con đường đến trung tâm xử lý nước thải.

...

Bầu trời giăng những tầng mây dày đặc, sắc trời ảm đạm lững lờ uể oải trong những đám mây, trông có vẻ hỗn độn và không rõ ràng. Phía xa là nước biển mênh mông bất tận, cùng một chút sương mù bồng bềnh trên mặt biển.

Lawrence đứng trên mũi tàu Bạch Tượng Mộc Hào, cau mày ngắm nhìn phong cảnh phía xa — Khung cảnh này đã rất lâu không thay đổi.

Ông ta lại quay đầu đi, nhìn thấy mặt biển ở một hướng khác cũng chỉ là biển rộng mênh mông vô bờ, không thấy những con tàu khác, càng không thấy bóng dáng của một thành bang nào đó.

Gió lạnh thổi qua boong tàu, làm quăn góc áo và tung tóc mai bạc trắng. Chân mày của Lawrence đã một thời gian rất lâu không giãn ra.

“Chúng ta đã rời khỏi Hàn Sương bao lâu rồi?” Ông ta đột nhiên quay đầu lại, hỏi đại phó đứng bên cạnh.

"Đã một ngày một đêm rồi, Thuyền trưởng," Đại phó nói ngay: "Chúng ta vẫn luôn duy trì hết tốc lực."

"Không đúng lắm... tại sao ta luôn cảm thấy vẫn lởn vởn ở chỗ cũ..." Lawrence tỏ vẻ nghiêm trọng, ngẩng đầu nhìn sắc trời hỗn loạn phía trên, sau đó dường như đột nhiên nghĩ tới điều gì: "Điện báo vô tuyến có nhận được tín hiệu từ các thành bang hoặc cảng lân cận không?"

"Nhận được," Đại phó gật đầu, với vẻ mặt cũng khá nghiêm túc: "Nhưng chỉ có mỗi tín hiệu của Hàn Sương."

Lawrence nhẹ nhàng thở ra một hơi: "Nội dung ra sao?"

"Tin nhắn chào mừng," Đại phó chậm rãi nói: "'Cảng rộng mở, chào mừng đến với Hàn Sương', tin nhắn này đã nhận được rất nhiều lần."

Lawrence cau mày và im lặng, trong khi đại phó thì thấp giọng nói sau một lúc im lặng: "Thật giống như... chúng ta vẫn đang đi vòng quanh Hàn Sương."

“Rõ ràng là chúng ta đang bị mắc kẹt ở vùng hải vực này,” Lawrence hạ giọng nói: “Bầu không khí trên tàu bây giờ thế nào?”

“Mọi người đều đã nhận thấy có điều gì đó không ổn, nhưng tất cả vẫn rất bình tĩnh.” Đại phó quay đầu liếc nhìn lại hướng boong tàu, có thể thấy một số thủy thủ đang bận rộn với công việc của mình tại vị trí của họ: “Tất cả đều tốt đẹp — Chúng tôi không phải là chưa từng trải qua 'sự lạ' trên biển cả vô biên, nhưng mọi người đều tin rằng ngài có thể đưa tất cả mọi người ra ngoài, vì vậy cũng không ai tới quấy rầy."

Lawrence không nói gì, chỉ ngẩng đầu lên, lần nữa lại nhìn bầu trời hỗn độn không sáng tỏ.

Đại phó chú ý tới động tác có hơi kỳ lạ này của thuyền trưởng, không khỏi hỏi: “Ngài đang nhìn gì vậy?”

"Ta..." Lawrence xoa xoa trán, trong đầu không biết sao có chút bần thần, dường như quên mất chuyện gì đó rất trọng yếu: "Ta đang suy nghĩ về chuyện hướng đi."

"Hướng đi?"

"Đúng, hướng đi," Lawrence lại gắng sức nhắm mắt rồi lại mở ra, vừa nghĩ tới mình rốt cuộc đã quên gì, vừa như tự nói với chính mình: "Ngươi có cảm thấy... hình như chúng ta đã quên mất điều gì không? Hướng đi hiện tại của chúng ta... có nên điều chỉnh một chút không?"

Đại phó sửng sốt một lúc, theo bản năng nói: "Điều chỉnh hướng đi? Ngài đang nói đến phòng quan sát sao? Hoa tiêu bên đó..."

“Đợi đã, không đúng, không phải phòng quan sát sao,” Lawrence đột nhiên ngắt lời đại phó, như thể tỉnh dần dậy từ một giấc mơ dài: “Phòng quan sát sao được sử dụng để hiệu chỉnh hướng đi trong những trường hợp đặc biệt, bởi vì nó bị ô nhiễm, không thể thường xuyên sử dụng, nên có một phương pháp đơn giản hơn, thông dụng hơn và an toàn hơn, vào ban ngày, dùng để xác định phương hướng của con tàu, nên có một phương pháp như vậy..."

Lawrence nói càng lúc càng nhanh, sau đó dường như nghĩ tới điều gì, đột nhiên xoay người chạy về hướng phòng thuyền trưởng.

Đại phó mù mịt, nhưng vẫn đi theo bước chân thuyền trưởng theo bản năng. Y đi theo Lawrence trở về phòng thuyền trưởng, tiếp đó lại thấy người sau lục tung gian phòng, cuối cùng không nhịn được hỏi: "Ngài đang tìm gì?"

"Một loại thiết bị, được sử dụng vào ban ngày, để hiệu chỉnh hướng đi..." Lawrence nhanh chóng nói trong khi lục lọi căn phòng của mình. Một ấn tượng mạnh mẽ từng chút một quay trở lại trong tâm trí ông ta, ông ta cảm thấy mình sắp nhớ lại, sắp biết mình đang tìm gì... đột nhiên, ánh mắt ông ta rơi vào trên chiếc bàn cách đó không xa.

Một thiết bị nho nhỏ được đặt ở đó, bao gồm một ống kính viễn vọng và một vài chiếc thước kỳ lạ tổ hợp thành.

Lawrence chậm rãi bước tới, cầm thiết bị nhỏ lên với một chút nghi ngờ và cố gắng nhớ lại chức năng của nó.

Một lúc sau, ông ta trầm ngâm cầm thiết bị nhỏ rời khỏi phòng. Đi đến boong tàu bên ngoài, dưới ánh mắt khó hiểu của đại phó, ông ta giơ thiết bị đó lên, đặt trước mắt, chỉa lên trời.

“Thuyền trưởng, ngài đang làm gì vậy?” Đại phó tò mò hỏi.

Lawrence từ từ đặt thiết bị xuống.

Trong mắt ông ta hình như có một tia sáng xanh mờ nhạt, nhưng không chỉ bản thân ông ta không phát hiện ra, ngay cả đại phó đứng đối diện cũng không phát hiện ra.

Trên mặt lão thuyền trưởng chỉ có sự ngỡ ngàng cùng kinh ngạc — Ông ta nhìn đại phó vài giây, sau đó mới chậm rãi nói, giọng khàn khàn: "Ngươi có còn nhớ... trên bầu trời, tồn tại một vật nóng rực phát sáng, nó chuẩn xác và chuẩn giờ nổi ngay phía trên đỉnh đầu chúng ta, có thể dùng để giúp con tàu điều chỉnh hướng đi vào ban ngày..."

Đại phó từ từ mở to mắt, dường như cũng có một số ký ức hoặc ấn tượng đang thức tỉnh trong tâm trí y.

Lawrence lại quay đầu, nhìn tầng mây hỗn độn cùng sắc trời phía sau mây mù mơ hồ, nhìn không thấy nguồn sáng — Sắc trời dường như trải đều, căn bản không thấy được dáu vết quang thể rõ ràng và mãnh liệt trong tầng mây.

Ông ta thu hồi ánh mắt, nhìn thẳng vào đại phó của mình: “Mặt trời đi đâu rồi?”

Nhưng đại phó chỉ biết ngơ ngác lặp lại câu nói của thuyền trưởng: "... Mặt trời đi đâu rồi?"

“Không phải lạc hướng, không phải khóa thần bí, không phải dị tượng tuần hoàn…” Lawrence nhẹ giọng lẩm bẩm: “Toàn bộ Bạch Tượng Mộc Hào đã tiến vào một không gian dị thường…”

Thuyền trưởng chậm rãi ngẩng đầu, nhìn mặt biển mênh mông bên ngoài tàu, ánh mắt mang vẻ mù mịt cùng sợ hãi.

Nhưng đột nhiên, ông ta dường như phát hiện ra điều gì đó.

Trên biển xuất hiện một mảnh đất.

Là một hòn đảo nhỏ.

Bình Luận (0)
Comment