Đó là một hòn đảo với bờ biển quanh co cùng những vách núi đá dựng đứng. Trên đảo phủ lên một lớp sương mù, mờ mờ ảo ảo không thể thấy rõ tình hình trên đó, chỉ có thể loáng thoáng phân biệt được địa thế cao thấp trập trùng, cùng với những đường nét quỷ dị ẩn trong sương mù, tựa như quái thạch lởm chởm hoặc kiến trúc xập xệ.
Nó xuất hiện rất đột ngột, thậm chí tựa như xuất hiện gần Bạch Tượng Mộc Hào một cách vô căn cứ.
“Đó là gì?” Đại phó kinh ngạc nhìn bóng dáng của hòn đảo xuất hiện trên mặt biển xa xa, cảm giác căng thẳng và sợ hãi do khái niệm “mặt trời” đột nhiên quay trở lại trong đầu vẫn chưa tan biến, giờ phút này lại nhìn thấy một hòn đảo đột nhiên xuất hiện, đến mức ngay cả một thủy thủ lão luyện chung đụng nhiều năm với biển cả vô biên như y cũng có chút phát run: “Một hòn đảo… phụ cận Hàn Sương có một hòn đảo như vậy sao? Trên tuyến đường theo lịch trình của chúng ta có một hòn đảo như vậy sao?"
"Đã không tồn tại tuyến đường định trước nữa rồi, Bạch Tượng Mộc Hào đang vận hành trên vùng hải vực dị thường — Chúng ta đã cách xa thế giới hiện thực, mọi thứ trông thấy đều bình thường." Giọng nói trầm ổn của Lawrence truyền đến, như thể mang theo lực lượng khiến tâm trạng người ta bình tĩnh. Mặc dù một giây trước còn kinh ngạc về sự biến mất của 'mặt trời', nhưng giờ phút này lão thuyền trưởng lại dường như đã hoàn toàn trấn tĩnh lại: "Nếu là đảo... phụ cận Hàn Sương có một 'đảo Dagger', nhưng ta không chắc có phải nó không... nó không giống với nhận dạng trên bản đồ cho lắm."
“Chúng ta nên làm gì bây giờ?” Đại phó quay đầu lại: “Phải tới gần không? Hay tránh xa nó?”
Lawrence im lặng, nhanh chóng cân nhắc trong lòng.
Hòn đảo đó đột ngột xuất hiện, thời điểm ngay sau khi mình và đại phó chợt ý thức được khái niệm "mặt trời". Sự xuất hiện của nó có liên quan đến sự điều chỉnh nhận thức không?
Hòn đảo đó bị bao phủ bởi sương mù. Đó là sương mù dày đặc thực sự hay ảo giác do thiên lệch nhận thức gây ra?
Hòn đảo đó có cố định không? Liệu Bạch Tượng Mộc Hào có thực sự thoát khỏi được nó? Nếu sự xuất hiện của hòn đảo đó là một dạng "cố ý" nào đó, thì bất kể Bạch Tượng Mộc Hào có chạy thế nào, nó đều có thể tiếp tục xuất hiện phía trước con tàu này.
Nhưng bất luận thế nào, trên quan điểm thận trọng, không nên tùy tiện tiếp cận qua đó.
"Đi vòng qua nó," Lawrence trầm giọng nói: "Đi vòng từ bên trái và dốc hết tốc lực tránh xa."
"Rõ, Thuyền trưởng!"
Đại phó nhanh chóng chạy đến đài chỉ huy. Chốc lát sau, một loạt tiếng còi hơi lanh lảnh vang lên trên vùng trời Bạch Tượng Mộc Hào đang ở. Lawrence cảm giác con tàu dưới chân mình bắt đầu chuyển hướng. Động cơ hơi nước nằm sâu trong thân tàu đang phát ra tiếng rít dồi dào động lực.
Nhiều thủy thủ đã chú ý tới hòn đảo đột nhiên xuất hiện đó. Một số tiến đến mép boong tàu, lo lắng bất an nhìn về phía hòn đảo bao phủ trong sương mù phía xa. Mà dưới con mắt của mọi người, hòn đảo đó đã bị bỏ lại phía sau Bạch Tượng Mộc Hào từng chút một và dần dần đi xa.
Lawrence thở phào nhẹ nhõm, quay người cũng đi về phía đài chỉ huy.
Bước chân của ông ta đột ngột dừng lại.
Một bóng người xuất hiện trong tầm nhìn của ông ta — Mặc đồng phục thuyền trưởng nữ, mái tóc dài hơi xoăn buông xõa sau đầu, khoanh tay và nở một nụ cười nhẹ trên môi.
“Nhớ lời tôi từng nói không?” Bóng người đó cất tiếng nói, giọng điệu mang theo vẻ bất đắc dĩ sâu sắc: “Ông thật sự nên về hưu rồi, đừng đợi sau khi tôi xuất hiện trên tàu của ông thì mới bắt đầu hối hận... Lawrence, ông đã già rồi.”
“Martha…” Lawrence vô thức gọi ra cái tên này, ngay sau đó, ông ta vội vàng thò tay vào túi, định lấy lọ thuốc ra.
Đồng thời, trong đầu ông ta cũng tràn ngập niềm kinh ngạc – Tại sao nhanh như vậy? Tại sao tác dụng của thuốc hết sớm như vậy? Lần trước Martha xuất hiện mới cách có một ngày... thời gian kéo dài của thuốc đã ngắn như vậy rồi sao?
Ông ta cảm thấy lòng bàn tay mình đang run rẩy, cánh tay cũng đang run rẩy, ông ta cuối cùng cũng chạm được vào lọ thuốc, nhưng ngay khi ông ta định mở lọ thuốc ra, một tay lại đột nhiên đặt trên cánh tay của ông ta.
Không biết từ lúc nào, Martha đã đi đến bên cạnh ông ta, bà ta vươn tay ấn vào cánh tay của vị thuyền trưởng già, trên mặt lộ ra vẻ lo lắng.
“Thuốc đã không còn hữu hiệu nữa rồi, thực ra ông biết mà,” Martha nhẹ giọng nói: “Bây giờ ông uống nó vào, tôi sẽ rời đi một lát, sau đó lại xuất hiện trở lại, ông uống cả bình, tôi sẽ rời đi lâu hơn một chút, nhưng vẫn sẽ xuất hiện... Lawrence, thuốc đã không còn hữu hiệu nữa rồi."
“Tôi... Tôi không hiểu…” Lawrence do dự chớp chớp mắt, ông ta nhìn khuôn mặt thân thiết nhất trong ký ức, nhưng trong lòng lại chỉ cảm thấy khí lạnh đang lan tràn: “Tôi biết trạng thái của mình, bác sĩ tâm thần đó cũng là một chuyên gia cao mình, nhưng tại sao..."
"Tâm trí của ông đang chịu sự ảnh hưởng, Lawrence, ông không cảm thấy sao? Vùng hải vực này đang ảnh hưởng đến ông," Martha nhẹ giọng nói — Đó có lẽ là giọng nói của Martha, hoặc cũng có thể là tiềm thức của chính Lawrence đang lên tiếng, hiển nhiên, trong tiềm thức, vị thuyền trưởng già có kinh nghiệm phong phú này đã nhận ra được một ít chân tướng: "Theo ông ở nơi này, tâm trí của ông đang ở tốc độ ngày càng sa sút, cẩn thận, Lawrence, ông đã ở giữa biển rồi... "
“Tôi phải làm sao rời khỏi đây?” Lawrence nói theo bản năng, không biết từ lúc nào, ông ta đã buông lỏng lọ thuốc trong tay.
Lọ thuốc nhỏ rơi xuống boong tàu, phát ra tiếng vỡ vụn giòn vang, một nửa chất thuốc bên trong chảy ra ngoài, hòa vào nước đọng trên boong tàu, không phân biệt được.
Lawrence cúi đầu, thẫn thờ nhìn lọ thuốc vỡ.
Martha vẫn giữ cánh tay của ông ta, nhẹ giọng nói: "Đến Hàn Sương..."
Lawrence giật mình, như từ trong mộng chợt bừng tỉnh, ông ta ngẩng đầu lên, lại thấy bên cạnh đã không còn ai — duy chỉ có một chút hơi nóng còn lưu lại trên cánh tay.
Một loạt tiếng bước chân vội vàng từ cách đó không xa đột nhiên truyền đến, Lawrence ngẩng đầu nhìn đi, thấy đại phó đang bước nhanh về phía mình.
"Thuyền trưởng, chúng ta đã 'bỏ lại' hòn đảo đó rồi," Đại phó cấp tốc nói, nhưng sau đó y lại ngẩng đầu lên, tò mò đảo mắt nhìn quanh, hệt như đang tìm điều gì: "Người vừa rồi ở cùng ngài đâu? Đó cũng là thủy thủ trên tàu sao?”
"Ngươi nhìn lầm rồi, vừa rồi ta vẫn luôn một..." Lawrence theo bản năng nói, nhưng mới nói nửa chừng liền phản ứng lại, đột nhiên ngẩng đầu nhìn chằm chằm đại phó trước mặt: "Ngươi nói cái gì? Người ở cùng với ta vừa rồi?!"
"Đúng vậy, vừa rồi đứng ở bên cạnh ngài, hình như là một vị nữ sĩ — nhưng tôi không thấy rõ," Đại phó nói với vẻ hơi ngỡ ngàng: "Lẽ nào là tôi đã nhìn lầm?"
Lawrence trợn to hai mắt, cặp mắt trợn tròn thậm chí làm đại phó có chút sợ hãi, qua mấy giây, ông ta mới đột nhiên nói: "Ngươi có thể nhìn thấy bà ấy?!"
Đại phó bất giác nuốt ngụm nước miếng, không biết thuyền trưởng của mình tại sao lại có phản ứng như vậy: “... Tôi đích xác đã nhìn thấy.”
Vừa dứt lời, người thủy thủ dày dạn kinh nghiệm này dường như nghĩ tới điều gì, sắc mặt trở nên căng thẳng: "Đợi đã, vừa rồi lẽ nào là ảo ảnh? Tôi đã bị ảnh hưởng?"
"Đó xác thực là ảo ảnh... Nhưng theo lý thuyết mà nói, ảo ảnh hẳn chỉ có ta mới có thể nhìn thấy." Sắc mặt của Lawrence trở nên cực kỳ khó coi, ông ta phất phất tay ra hiệu đối phương đừng quá sợ hãi, nhưng trong đầu mình lại là một mớ hỗn loạn: "Không nên, không nên như vậy..."
Vị thuyền trưởng già ngẩng đầu lên và bàng hoàng nhìn xung quanh, dường như vẫn muốn tìm kiếm bóng dáng của Martha.
Mà trong đầu óc của ông ta, mọi thứ dường như đều trộn lẫn với nhau – hiện thực, ảo giác, ký ức, vọng tưởng...
Mọi hiện thực và hư ảo ở đây dường như đều không có ranh giới, trên lý thuyết, chỉ có ảo ảnh mà bản thân có thể nhìn thấy cũng xuất hiện trong mắt người khác, những thứ giả tạo đang hiện thực hóa, vậy những thứ thật thì sao?
Hải vực này có chân thật không? Bạch Tượng Mộc Hào có chân thật không?
Đây rốt cuộc là nơi quái quỷ gì vậy?
Lawrence lòng rối như tơ vò, nhưng đột nhiên, ở đâu đó trên boong vang đến tiếng hét lên của thủy thủ, cắt ngang dòng suy nghĩ vẩn vơ của ông ta.
Một thủy thủ phát hiện thấy thứ gì đó trên mặt biển.
Lawrence và đại phó liếc nhìn nhau, cả hai nhanh chóng chạy về hướng mạn tàu, chẳng mấy chốc, họ liền nhìn thấy sự vật đã khiến thủy thủ phải kêu lên —
Một hòn đảo xuất hiện phía trước Bạch Tượng Mộc Hào. Nó có đường bờ biển uốn lượn và những vách đá cao chót vót. Trên đảo bao phủ sương mù dày đặc...
Hòn đảo đó lại xuất hiện.
"... Hòn đảo đó có thể di chuyển..." Đại phó lo lắng nuốt ngụm nước miếng, suy đoán tồi tệ nhất đã trở thành hiện thực trước mắt y: "Nó đuổi theo tới rồi..."
"Cũng có khả năng là chính chúng ta đang lẩn quẩn tại chỗ, mà trên vùng hải vực này tràn ngập 'bức màn che' có thể tạm thời che khuất tầm nhìn," Lawrence trầm giọng nói, ánh mắt dán chặt vào hòn đảo đó: "Thậm chí có khả năng, 'Hàn Sương' hiện đang ở ngay bên cạnh chúng ta..."
Đại phó kinh ngạc liếc nhìn thuyền trưởng, không biết vì sao lão thuyền trưởng lại đột nhiên nhắc tới hai chữ "Hàn Sương", nhưng rất nhanh liền định thần lại, cất tiếng hỏi: "Thuyền trưởng, vậy lần này chúng ta nên làm gì? Tiếp tục đi vòng qua nó sao?"
Lawrence im lặng, suy nhanh nghĩ một lúc.
Những lời Martha thì thầm bên tai ông ta vẫn còn vương vấn trong đầu —
"Đến Hàn Sương."
Hòn đảo đó đương nhiên không phải là thành bang Hàn Sương, nhưng những lần nó xuất hiện gần Bạch Tượng Mộc Hào, có lẽ đã là một loại "chỉ dẫn" nào đó.
Trước đó không lâu, ông ta đã chỉ huy Bạch Tượng Mộc Hào "thoát khỏi" thành bang Hàn Sương để lộ bầu không khí quỷ dị, nhưng sau đó lại bị mắc kẹt trên vùng hải vực xa lạ này, mà bây giờ, "Martha" lại chỉ dẫn ông ta, kêu ông ta "đi đến Hàn Sương".
Trước mặt còn xuất hiện một hòn đảo xa lạ để lộ bầu không khí thậm chí còn quỷ dị hơn — Nó liên tục xuất hiện đột ngột bên cạnh Bạch Tượng Mộc Hào hai lần.
Rốt cuộc lựa chọn thế nào mới là đúng đắn?
"... Chúng ta đang đến gần hòn đảo."