Hòn đảo đó càng ngày càng gần, sương mù dày đặc trên đảo cùng bóng người trong sương mù dày đặc cũng càng ngày càng rõ ràng — Lawrence đứng trên boong tàu của Bạch Tượng Mộc Hào, hai tay nắm chặt lan can trước mặt, các đốt ngón tay của ông ta trông hơi trắng bệch do gắng sức.
Ai cũng lo lắng, ngay cả vị thuyền trưởng già đã lang bạt trên biển cả vô biên trong phần lớn cuộc đời của mình cũng không ngoại lệ - Trên hòn đảo đó sẽ có thứ gì? Bóng râm trong sương mù dày đặc kia là thứ gì? Tại sao hòn đảo đó lại xuất hiện xung quanh Bạch Tượng Mộc Hào giống như có ý thức? Quan trọng hơn cả... vùng hải vực bị bao phủ bởi những hiện tượng quỷ dị này rốt cuộc là nơi nào?
Lawrence hít một hơi thật sâu, luồng khí lạnh tràn vào phổi buộc tâm trạng đang rối bời của ông ta bình tĩnh trở lại. Ông ta cố gắng không để cho mình nghĩ đến những chuyện dị thường khác, chẳng hạn như chuyện Martha xuất hiện trước mắt mình, cùng với chuyện những người khác ngoài mình cũng có thể nhìn thấy sự thật quỷ dị về Martha – Ông ta biết mình phải cắt đứt ý nghĩ về mặt này, bởi vì tất cả những điều này rõ ràng có liên quan đến trạng thái tinh thần ngày càng sa sút của bản thân, nếu tiếp tục suy nghĩ nhiều hơn, Martha có thể thật sự không chỉ là một ảo ảnh.
Ông ta đã hết thuốc, cho dù còn, thuốc rõ ràng cũng đã mất đi tác dụng.
Lõi hơi nước vận hành ổn định, Bạch Tượng Mộc Hào dần dần tiến đến gần hòn đảo nhỏ có đường bờ biển uốn lượn đó, hạm tàu màu trắng xinh đẹp lướt qua mặt biển, để lại một vệt dài ở đuôi tàu, giữa những đợt sóng gợn lăn tăn lan tỏa, mơ hồ có một vệt màu u lục lóe lên thoáng qua.
Tuy nhiên, không một ai để ý đến tình huống xảy ra ở đuôi tàu — Sự chú ý của tất cả mọi người trên tàu vào lúc này đều tập trung vào hòn đảo nhỏ quỷ dị kia.
Bờ đảo dốc đứng, đá lởm chởm, không có chỗ thích hợp để cập bến, người lái tàu dày dặn kinh nghiệm không tùy tiện để tàu tiếp cận trực tiếp, mà điều khiển Bạch Tượng Mộc Hào bắt đầu di chuyển lượn quanh đảo.
Khi con tàu lượn được khoảng 1/3 quãng đường, các thủy thủ trên đài quan sát đột nhiên phát hiện ra điều gì đó.
“Có cảng!” Thủy thủ trên đài cao hét lên.
Một lát sau, trong tầm mắt của Lawrence xuất hiện một bến tàu nhỏ, cơ sở vật chất ở chỗ sâu trong bến tàu bị sương mù bao phủ, không thể nhìn rõ ràng, nhưng phần kéo dài ra biển của nó vẫn có thể nhìn thấy rõ ràng — kết cấu của phần đó nguyên vẹn, không hề có dấu hiệu hư hỏng.
Có cơ sở bến tàu hoàn chỉnh, điều đó có nghĩa là Bạch Tượng Mộc Hào có thể cập cảng toàn bộ mà không cần phải sử dụng một chiếc thuyền nhỏ để đổ bộ lên đảo. Điều này chắc chắn sẽ nâng cao sự an toàn khi khám phá trên đảo – ngoại trừ tiện lợi tiếp tế và thuận lợi rút lui ra, mấy khẩu pháo hộ tống cỡ nòng nhỏ đi kèm với Bạch Tượng Mộc Hào cũng có thể cung cấp yểm hộ cho hoạt động thăm dò dọc theo bờ biển.
Lawrence quay trở lại đài chỉ huy, dưới sự chỉ huy của ông ta, Bạch Tượng Mộc Hào bắt đầu thận trọng tiếp cận bến tàu không một bóng người đó — Bởi vì không có sự hỗ trợ của nhân viên điều hướng trên bờ, nên toàn bộ quá trình cập bến diễn ra vô cùng chậm chạp, nhưng cuối cùng cũng hoàn thành mà không gặp sự cố gì.
Lawrence nhìn qua bến tàu và thấy trên đảo tràn ngập sương mù, ngay cả các cơ sở bến tàu phụ cận cũng bị sương mù ảnh hưởng làm cho mờ mịt. Không biết có phải là ảo giác hay không, ông ta cảm thấy sương mù trên hòn đảo này thậm chí còn dày đặc hơn so với những gì quan sát được trước đó.
“Không thấy ai,” Đại phó đi tới chỗ Lawrence, vừa quan sát tình hình trên đảo vừa nói: “Nhưng mơ hồ có thể nhìn thấy một số ánh đèn… hình như là phát ra từ tòa nhà cảng.”
"Bộ đàm có phản hồi không?"
“Không, sau khi tiếp cận hòn đảo này, thậm chí đến tín hiệu của Hàn Sương vẫn luôn nhận được cũng không nhận được,” Đại phó lắc đầu: “Tín hiệu đèn cũng không nhận được phản hồi.”
Lawrence trầm tư một lát: "Ngươi đi chọn mười hai thủy thủ thông minh lanh lợi và thận trọng, mang theo súng, cùng ta lên đảo thăm dò."
“Ngài muốn tự mình lên đảo?” Đại phó sửng sốt: “Hòn đảo này thoạt nhìn rất quỷ dị, ngài làm như vậy chỉ sợ sẽ có…”
"Nguy hiểm? Ở lại trên tàu nguy hiểm chỉ sợ cũng giống nhau," Lawrence lắc đầu: "Quỷ dị không phải hòn đảo này, mà là toàn bộ vùng hải vực này, chúng ta bị một dị tượng loại lớn vây khốn, trong phạm vi dị tượng khắp nơi đều có nguy hiểm, lên đảo thăm dò chí ít còn có thể tìm được những tin tức hữu dụng."
Đại phó mở miệng, nhưng y phải thừa nhận rằng, kinh nghiệm và phán đoán của thuyền trưởng đều hữu ích.
"Được, tôi đi chuẩn bị ngay."
Sau một thời gian, đại phó chọn ra mười hai thủy thủ có điều kiện phù hợp từ thủy thủ đoàn — đều là những thủy thủ kỳ cựu với nhiều năm kinh nghiệm, hơn nữa còn là những người có ý chí kiên định và niềm tin ngoan đạo, cộng với bản thân đại phó, tổng cộng mười ba người, chuẩn bị cùng lên đảo với Lawrence.
Những việc còn tồn đọng trên Bạch Tượng Mộc Hào thì tạm giao cho thuyền phó 2.
Thang dây kéo dài đến giàn cầu tàu, Lawrence dẫn đội thám hiểm nhỏ của mình bước lên hòn đảo bí ẩn bao phủ trong sương mù.
Cảm giác chân đạp đất phần nào làm giảm bớt sự bất an trong lòng các nhân viên thăm dò. Lawrence đứng trên bến tàu, mạnh mẽ giẫm lên mặt đất, quay đầu lại lẩm bẩm: “Ít nhất sàn bê tông này là thật.”
“Ánh đèn ở hướng đó,” Đại phó cầm trong tay một khẩu súng trường cỡ nòng lớn, ngẩng đầu nhìn về phía xa: “Ở đây vẫn có thể nhìn thấy, nhưng vẫn không nhìn ra dấu hiệu có người sinh hoạt.”
"Không được phân tán, không được tùy ý chạm vào đồ vật không biết. Nếu như nghe thấy xung quanh có tiếng đáp lời mình, trước khi xác định được nguồn gốc của âm thanh cùng vị trí của đồng đội thì không được trả lời." Lawrence nghiêm túc căn dặn: "Nếu thấy trong sương mù xuất hiện bất kỳ sự vật khả nghi nào, lập tức cảnh báo mọi người, không được tự động nổ súng hoặc rời đội ngũ đi thăm dò."
Nói đến đây, ông ta dừng lại, đảo mắt nhìn đội ngũ mình dẫn theo.
Mười hai thủy thủ, một đại phó, cùng với chính ông ta.
"Cuối cùng, nhớ kỹ, chúng ta chỉ có vỏn vẹn mười bốn người - Trước khi quay trở lại tàu, người có thể có ít hơn, nhưng tuyệt đối không được nhiều hơn."
Các thủy thủ lập tức đáp lại: "Rõ, Thuyền trưởng!"
Lawrence gật đầu, dẫn đội đi về phía sương mù dày đặc.
Họ băng qua cầu tàu cảng và đến một địa điểm trống trải. Nơi này có vẻ là kho chứa tạm thời để tập hợp và phân phối hàng hóa — còn có thể nhìn thấy một số cơ sở lưu trữ còn sót lại và cần trục kích cỡ nhỏ, nhưng ngoài những cơ sở này ra, vẫn không thấy được bóng dáng của bất kỳ "người" nào.
“Nơi này nhìn hoàn toàn không giống đã hoang phế thời gian lâu dài,” Đại phó quan sát hoàn cảnh xung quanh, lẩm bẩm nói: “Thật giống như mấy ngày trước còn là một bến tàu rộn rịp.”
Lawrence không nói lời nào, ông ta cẩn thận quan sát cơ sở cảng gần đó, đột nhiên, ánh mắt ông ta rơi vào một tấm bảng.
"Vật tư Cảng đảo Dagger."
Đảo Dagger là tên của hòn đảo này.
“Đây là đảo Dagger?” Đại phó đi tới, nhìn chữ trên tấm bảng, trong mắt hơi kinh ngạc: “Tôi từng nghe nói nơi này... là một hòn đảo nhỏ gần thành bang Hàn Sương, được sử dụng để sản xuất vàng sôi, nhưng nghe đâu rất nhiều năm trước đã chuyển thành một cơ sở quân sự... Đây thực sự là đảo Dagger?"
"Mọi thứ ở đây đều không thể tin được — Trước đó chúng ta còn cập bến ở một nơi trông giống như 'Hàn Sương' trong một thời gian ngắn," Lawrence lắc đầu: "Đi tiếp thôi, nơi lưu lại ánh đèn vừa rồi có thể là văn phòng cảng, ở đó có lẽ có thứ gì đó có thể giải đáp được nghi vấn của chúng ta."
Đội ngũ thám hiểm rời khỏi khu vực xếp hàng ở bến tàu và bắt đầu đi bộ lên một đoạn đường dốc đến ánh đèn bừng sáng trong sương mù. Mỗi một người đều căng thẳng thần kinh, tập trung vào động tĩnh trong sương mù.
Một cơn gió rất nhẹ ở trên đảo thổi loạn xạ, khiến sương mù dày đặc màu xám chậm rãi cuộn trào, xa xa mơ hồ có thể thấy được đường nét quái dị dường như cũng theo đó mà chuyển động, khẽ đung đưa thân mình như một loại vật sống nào đó. Mà ở trong sương mù hắc ám hỗn độn này, ánh đèn càng ngày càng sáng tỏ, đồng thời dần dần đến gần trong tầm mắt của tất cả mọi người.
Đại phó đang đi đằng trước đội ngũ đột nhiên dừng lại.
“Đây là thứ gì?” Đại phó cúi đầu, cau mày quan sát một đống sự vật quái dị bên đường.
Lawrence, một tay cầm khẩu súng lục ổ quay và tay kia cầm đèn xách, sau khi đi đến chỗ đại phó thì thấy được đống sự vật đó.
Nó trông giống như một đống bùn đen xám — Nó đã khô lại và các cạnh nứt nẻ, nhưng vẫn có thể thấy nó dâng trào vào giây phút cuối cùng.
Thật giống như một khối bùn nhão sôi trào một giây trước còn đang sủi bọt, một giây sau đã bị rút cạn nước.
“Bùn đất?” Lawrence cau mày, không đụng bừa bãi vào thứ quỷ dị đó: “Nơi này tại sao lại có bùn đất?”
“Trước đó ở bến tàu bên kia hình như cũng có nhìn thấy một ít bùn đen tương tự,” Lúc này một thủy thủ trong đội đột nhiên nói ra không chắc chắn: “Nhưng lúc đó thứ đó lẫn lộn với một đống đồ lặt vặt, tôi còn tưởng rằng chỉ là một ít rác rưởi…”
Lawrence gật đầu. Sau đó một thủy thủ khác đột nhiên kêu lên: "Ở đây cũng có một đống!"
Lawrence lần theo âm thanh và nhìn thấy một đống bùn đen trên mặt đất ở phía bên kia đường.
Khắp mọi nơi trên hòn đảo này đều có thứ này?
Cảm giác bất an tràn ngập trong lòng, nhưng không ai giải thích được bùn rốt cuộc là thứ gì. Lawrence cẩn thận tập hợp đội ngũ, bảo tất cả mọi người tránh tiếp xúc với thứ “bùn” kỳ dị đó, sau đó tiếp tục đi sâu vào trong sương mù dày đặc.
Lại một lúc trôi qua, cuối cùng họ cũng đến cuối đoạn đường dốc. Đúng như Lawrence đã phán đoán trước đó — đây là vị trí của văn phòng cảng.
Một tòa nhà nhỏ xây bằng bê tông cốt thép đứng ở đây, ánh đèn hơi vàng nhạt hắt ra từ cửa sổ, không nghe thấy bất kỳ tiếng động nào bên trong.
Cửa chính của tòa nhà hơi mở ra một khe hở, trên cửa đóng một tấm bảng tên, trên bảng viết dòng chữ "Văn phòng tổng hợp cảng".
Lawrence đi tới trước cửa, lắng nghe xác nhận động tĩnh bên trong, sau đó chuẩn bị đẩy cửa ra.
Nhưng đột nhiên, động tác của ông ta dừng lại.
Trên bức tường cạnh cửa, một hàng chữ hình như được khắc vội bằng dao găm đập vào mắt ông ta. Đó bất ngờ là một câu –
"Nhân loại chỉ có mỗi hai con mắt!"