Thâm Hải Dư Tẫn (Dịch)

Chương 381 - Chương: 381

Chương: 381

Sau khi nhìn thấy dòng chữ nguệch ngoạc và sắc nét, Lawrence và đại phó bên cạnh đồng thời cùng sững sờ.

"Nhân loại chỉ có mỗi hai con mắt... Tại sao nơi này lại khắc một câu như vậy?" Đại phó mở to hai mắt nhìn chằm chằm hàng chữ đó hồi lâu, sau đó mới nghi hoặc quay đầu lại: "Đây không phải là một chuyện hết sức bình thường sao — Ngoại trừ rất ít dị tật bẩm sinh, ai mà không có hai con mắt?”

Lawrence không có lập tức lên tiếng, mà là trầm ngâm hồi lâu sau mới phá vỡ sự im lặng: "Ngươi cho rằng ai đã để lại dòng chữ này?"

“… Thổ dân trên đảo?” Đại phó nói một cách không quá chắc chắn: “Trên hòn đảo này từng có người?”

“Hòn đảo này khó mà nói được, nhưng trên đảo Dagger trong thế giới hiện thực chắc chắn là có người,” Lawrence chậm rãi nói, vươn tay nhẹ nhàng chạm vào vết khắc trên tường, cảm giác thô ráp nhưng chân thực từ đầu ngón tay truyền đến, dường như đang truyền đạt cảm xúc và ý niệm mạnh mẽ khi câu này được khắc xuống: "Nhân loại chỉ có mỗi hai mắt, ai đó đã đặc biệt khắc câu này trên tường, có lẽ giải thích rõ một chuyện..."

"Giải thích rõ một chuyện?"

"Trên hòn đảo này, từng xuất hiện những thứ giống như con người, nhưng không phải 'chỉ có mỗi hai con mắt'," Lawrence chậm rãi ngẩng đầu lên, nhìn sương mù dày đặc xung quanh và khung cảnh xa xăm mơ hồ trong sương mù: "Hơn nữa chúng còn lẫn lộn giữa con người, nhưng lại không thể dễ dàng bị phát hiện."

Đại phó hít sâu một hơi, ngập ngừng nói: "Thế... người để lại câu nói này đi đâu rồi?"

“Ta không biết,” Lawrence lắc đầu, không biết vì sao, ông ta lại nhớ tới vũng bùn đen và khu vực bến tàu vắng vẻ nhìn thấy trên đường đi, nhưng ngay sau đó ông liền tạm gác những liên tưởng không liên quan này sang một bên, đồng thời đặt tay lên tay nắm cửa của văn phòng cảng: "Hãy cảnh giác."

Âm thanh mở chốt an toàn của súng ống vang lên từ phía sau, Lawrence lấy lại bình tĩnh và đẩy cánh cửa ra bằng một lực nhẹ ở tay.

Ông ta nhanh chóng nghiêng người sang một bên, tránh để lộ cơ thể với bất cứ thứ gì có thể ẩn náu trong tòa nhà. Đại phó ở bên cạnh bước lên trước nửa bước, tư thế khụy gối chĩa họng súng trường vào bên trong phòng. Các thủy thủ theo sau cũng lần lượt giương súng lên, chĩa vào cánh cửa từ mọi góc độ.

Bên trong tòa nhà không có bất kỳ động tĩnh nào.

Đại phó đứng ở cửa trấn tĩnh lại tinh thần, cẩn thận thò đầu nhìn vào trong phòng.

"Bên trong không có người," Y quay đầu lại: "Là một văn phòng trống không, bên trong bật đèn sáng."

Lawrence vẫy tay ra hiệu cho các thủy thủ, dẫn cả đội vào phòng cùng với đại phó.

Đây là một văn phòng trống không có lấy một bóng người, mấy chiếc bàn làm việc chiếm gần một nửa không gian bên trong. Trước bàn làm việc đặt ngẫu nhiên vài cái ghế tựa, dường như vừa mới có người ngồi lên trên. Đèn điện trên trần nhà và đèn khí trên tường đều được bật sáng, khiến căn phòng vô cùng sáng sủa. Mà trên sàn nhà... đâu đâu cũng có thể nhìn thấy bùn đen kỳ lạ và đáng ngờ.

"Nơi này chỗ nào cũng có thứ kinh tởm như vậy..." Đại phó cau mày nhìn vật chất màu đen trong phòng, vẻ chán ghét bộc lộ thành lời. Y cẩn thận vòng qua bùn lầy trên sàn, đi tới trước mấy chiếc bàn làm việc, ánh mắt đảo qua đống tài liệu lung tung lộn xộn và đủ loại văn phòng phẩm bên trên: "Những thứ này... Thuyền trưởng, ngài muốn tới xem qua không?"

“Đều là bảng biểu và báo cáo mà cảng cần xử lý hàng ngày, vật tư ra vào, điều động nhân viên, tuần sát cơ sở vật chất, với cả báo cáo kiểm tra máy móc thiết bị…” Lawrence đi tới cạnh những chiếc bàn đó, xem xét một số tài liệu bên trên, chân mày từ từ nhăn lại: "Ngày tháng... chỉ mới vài ngày trước?"

“Hình như trước đó không lâu còn có người làm việc ở đây,” Một thủy thủ lo lắng nuốt nước bọt, thấp giọng lẩm bẩm: “Sau đó tất cả mọi người đều vội vàng di tản, còn chưa kịp thu dọn đồ đạc…”

“Vội vàng di tản?” Lawrence thấp giọng lẩm bẩm, ánh mắt đảo qua trên bàn, trên bàn đặt một nửa cốc cà phê uống dở, trên mặt nổi lên một tầng bụi mỏng, mà bên cạnh bàn, một vũng bùn đen đã khô cứng, một ít chất đen còn lưu lại trên ghế, sắc mặt ông ta dần dần trở nên nghiêm túc: "Thật sự là di tản sao..."

Đại phó chú ý tới sự thay đổi trong ngữ khí của lão thuyền trưởng: "Thuyền trưởng, ngài nghĩ đến điều gì rồi?"

Lawrence suy nghĩ một chút, vừa định nói gì đó thì bên ngoài phòng lại đột nhiên truyền đến một loạt tiếng ồn chói tai — Nghe giống như là hướng của quảng trường cảng, tiếng dòng điện khi loa phát thanh đột nhiên khởi động!

"Vù —"

Tiếng ồn đinh tai nhức óc khiến tất cả mọi người đều kinh ngạc. Các thủy thủ vội vàng đưa mắt nhìn ra ngoài cửa sổ. Mà một giây sau, tiếng loa phóng thanh ngắt quãng, méo mó và gây nhiễu vang lên khắp khu vực cảng, nghe giống như một giọng nói hơi già nua: “Thông báo... chúng ta đã bị ô nhiễm... hòn đảo này... đã không thể cứu vãn... Quy trình số 22 sẽ được khởi động... thật vinh hạnh được cộng sự cùng chư vị... chúng ta sẽ gặp lại sau cánh cửa của Bartok.”

Kèm theo một tiếng ồn chói tai, tiếng loa phóng thanh từ quảng trường đột ngột dừng lại. Đại phó kinh ngạc mở to hai mắt, quay đầu nhìn về phía Lawrence: “Thuyền trưởng, chuyện gì thế này…”

Trước khi y nói xong, một tiếng động lớn như sấm sét đột nhiên từ đằng xa truyền đến!

Mà đi kèm theo tiếng sấm lớn ngày càng có thêm nhiều tiếng sấm lớn, như trời long đất lở, như đất sụt núi lung lay!

Những tiếng nổ đùng đoàng liên tiếp cuốn qua toàn bộ đảo Dagger trong nháy mắt, khiến tâm trí của tất cả mọi người bị chấn động. Lawrence phản ứng lại chuyện gì đang xảy ra gần như ngay lập tức —

Đây không phải là tiếng sấm, mà là tiếng thuốc nổ. Một thiết bị tự hủy của một cơ sở nào đó trên đảo đang nổ tung mọi thứ!

“Mau ra khỏi tòa nhà!” Lawrence đột nhiên hét lên, giơ súng lên bắn một phát lên trần nhà: “Có thuốc nổ!”

Tiếng hét của thuyền trưởng gần như bị tiếng nổ át đi, nhưng tiếng nổ của khẩu súng lục vẫn đánh thức các thủy thủ xung quanh, nhóm người lập tức lao về phía cửa.

Mười mấy người lao ra khỏi cửa, vọt xuống đoạn đường dốc và chạy như điên về phía bãi đất trống, trong khi tiếng nổ dày đặc vẫn đang không ngừng tiếp diễn truyền đến bốn phương tám hướng, như thể toàn bộ hòn đảo đều đang bị xé nát thành từng mảnh trong vụ nổ lớn. Nhưng khi chạy được nửa đường, Lawrence bỗng nhiên lại cảm thấy hình như có gì đó không đúng.

“Dừng lại!” Ông ta đột ngột dừng lại, vừa chĩa súng lên trời vừa hét lên: “Dừng lại!

Các thủy thủ lại cuống cuồng dừng lại, sau đó họ cũng phát giác ra chỗ không đúng.

Xung quanh chỉ có tiếng nổ truyền đến — nhưng lại không nhìn thấy khói hay tia sáng từ hướng vụ nổ, thậm chí không cảm nhận được bất kỳ chấn động nào.

Chỉ có âm thanh như sấm vang vọng khắp đảo.

Lại một lúc trôi qua, tiếng nổ dần ngừng lại, xung quanh lại trở về với sự yên tĩnh trong sương mù dày đặc, như thể tiếng nổ long trời lở đất trước đó chỉ là ảo giác thính giác ập thể của mọi người.

“Chỉ có âm thanh?” Đại phó ngạc nhiên nhìn quanh và nói với vẻ hoài nghi.

“Là tiếng vang,” Nhịp tim của Lawrence cũng dần ổn định lại, ông ta nhanh chóng đưa ra phán đoán — Mặc dù không biết phán đoán của mình có đúng hay không, nhưng thân là thuyền trưởng, ông ta phải đưa ra cho mọi người một phán đoán: “Mới rồi hẳn chỉ là những gì đã từng xảy ra trên hòn đảo này, tái diễn lại một lượt bên tai chúng ta dưới dạng âm vang, không phải là một vụ nổ thực sự."

"Vừa rồi tôi sợ chết khiếp," Một thủy thủ lẩm bẩm: "Tôi còn tưởng rằng thật sự có một vụ nổ lớn..."

“Tiếng nổ khi nãy gần đây nhất nằm ở hướng đó,” Đại phó ngẩng đầu lên, xác nhận phương vị, cuối cùng giơ ngón tay chỉ về đầu kia của quảng trường cảng: “Có cần đi qua đó xem thử không?"

“Qua xem tình hình thế nào,” Lawrence nhanh chóng đưa ra quyết định: “Nếu như nơi này thật sự từng xảy ra chuyện gì, nơi đó hẳn là vẫn còn lưu lại dấu vết.”

Đội thám hiểm lập tức tiến về phía sương mù dày đặc, lần này, họ cẩn thận hơn trước rất nhiều.

Sau một khoảng thời gian không xác định, một tòa nhà lớn sụp đổ xuất hiện trước mặt Lawrence.

Tòa nhà này nằm ở rìa trong của một vịnh nhỏ, dựa lưng vào một vách núi đá vững chắc. Mà đánh giá từ những vết hư hại của tòa nhà... rõ ràng nó đã bị phá hủy hoàn toàn bởi một vụ nổ lớn từ trong ra ngoài.

Đại phó đứng ở chỗ cao, kinh ngạc nhìn đống đổ nát đó.

"Đây phải là một cơ sở cho thứ gì đó... quá kinh người..."

"Chúng ta hẳn là càng tò mò hơn nơi này đã phát sinh chuyện kinh khủng như thế nào, đến mức cơ sở như vậy lại bị người ta cho nổ tung không chút do dự," Lawrence trầm giọng nói, chậm rãi tiến lên hai bước: "Nếu như người trên hòn đảo này... "

"Dừng lại."

Một giọng nói đột ngột vang lên từ bên cạnh, Lawrence lập tức dừng bước chân.

"Martha?!"

Ông ta chợt nhìn về hướng phát ra âm thanh, cất tiếng gọi đầy nghi ngờ và lo lắng.

Nhưng nơi đó chỉ có sương mù chậm rãi gợn sóng, hoàn toàn không thấy bóng dáng quen thuộc kia.

“Thuyền trưởng?” Đại phó chú ý tới phản ứng khác thường của thuyền trưởng, lập tức nhảy xuống khỏi tảng đá, khẩn trương đi tới bên cạnh Lawrence: “Xảy ra chuyện gì vậy?”

"... Ảo giác thính giác," Lawrence lập tức nói, vẻ mặt cực kỳ nghiêm túc: "Các ngươi không có nghe thấy tiếng nói, đúng chứ?"

“Chúng tôi không nghe thấy.” Các thủy thủ trố mắt nhìn nhau, một người trong số đó nói.

“Chúng ta có thể không nên tiếp tục đi sâu vào,” Lawrence cau mày: “Quay lại bến cảng trước, sau đó…”

Giọng của Martha lại truyền đến tai ông ta, lần này gần hơn: "Quay trở lại tàu, ngay bây giờ."

Lawrence sững người một lúc, kìm chế không nhìn về hướng phát ra giọng nói. Ông ta còn muốn nói tiếp, nhưng giây tiếp theo, giọng nói của Martha lại vang lên. Lần này gần như sát bên tai ông ta, giọng điệu có chút khẩn trương: "Quay trở lại Bạch Tượng Mộc Hào, ngay lập tức — Lawrence, bọn họ đã đến!"

Lawrence khẽ trợn to hai mắt, theo bản năng nói: "Ai? Ai đã đến?"

Đại phó bên cạnh lo lắng nắm lấy cánh tay của Lawrence: “Thuyền trưởng, ngài đang nói chuyện với ai vậy?”

Lawrence không nói, chỉ chợt ngẩng đầu nhìn về hướng Bạch Tượng Mộc Hào cập bến.

Một cảm giác bất an dâng lên trong lòng.

Mà giây tiếp theo, như để kiểm chứng sự bất an này, một tiếng sấm nặng nề bất ngờ phát ra từ hướng đó.

Là tiếng đại bác.

"Có người khai pháo..." Đại phó lập tức phản ứng lại: "Có kẻ địch!"

“Trở về tàu!” Lawrence hét lớn một tiếng, dẫn đội chạy về phía cảng. Trong tiếng gió nhanh chóng vang lên bên tai, giọng nói của Martha lướt qua tai ông ta như thì thầm:

"Hải Yến Hào đã đến..."

Bình Luận (0)
Comment