Pháo nổ ầm ầm, đạn pháo nóng hầm hập từ trên trời rít gào rơi xuống; trong ngoài cảng lần lượt dâng lên những cột nước khổng lồ; một số cột nước trong đó suýt chút nữa đã va vào mạn tàu Bạch Tượng Mộc Hào; mặt biển sôi trào cuồn cuộn, cả con tàu đều chao đảo vì trùng kích, phát ra tiếng vang ken két khiến lòng người bất an.
Lawrence và đại phó Gus dẫn mười hai thủy thủ leo lên thang dây, trở về trên boong tàu Bạch Tượng Mộc Hào mà không gặp bất kỳ nguy hiểm nào. Phía sau họ, đảo Dagger vẫn bị bao phủ bởi sương mù dày đặc, nhưng trên bến tàu không một bóng người lại đột nhiên nổi lên một trận cuồng phong, sương mù quay cuồng trong gió, tựa như tràn đầy ác ý, tựa như bị khách không mời mà đến chọc giận.
Thủy thủ trưởng vội vã chạy tới, thủy thủ thân hình cao lớn mặt đầy vẻ căng thẳng, trong nay nắm một khẩu súng trường (mặc dù không có ích gì trong trận hải chiến), y đi đến trước mặt Lawrence, nhanh chóng xác nhận qua trạng thái của thuyền trưởng, lúc này mới thở phào nhẹ nhõm: "Tốt quá rồi! Cuối cùng ngài cũng đã trở về rồi - Trước đó chúng tôi nghe thấy một loạt âm thanh như sấm sét từ hòn đảo đó truyền tới, mà mọi người vẫn chưa quay lại, thuyền phó 2 còn tưởng rằng mọi người đã xảy ra chuyện gì rồi..."
Trong đầu Lawrence thoáng qua cảnh tượng ở bến tàu quảng trường vừa rồi, ông ta nghĩ đến bốn thủy thủ thêm lên và ngọn lửa màu xanh lá đột ngột xuất hiện đó, trên mặt hiện lên vẻ phức tạp.
Đích thực đã xảy ra chuyện, hơn nữa chuyện còn không nhỏ — Nhưng bây giờ hiển nhiên không phải là lúc để giải thích.
"Trước hết không nói những điều này nữa," Ông ta lắc đầu: "Tình hình bây giờ thế nào rồi? Johnson đang ở đâu?"
"Thuyền phó 2 đang chỉ huy chiến đấu trên đài chỉ huy, chúng ta đang giao chiến với một chiếc chiến hạm không rõ lai lịch," Thủy thủ trưởng nói nhanh: “Con tàu đó đang ở chỗ rất xa vừa lộ diện một cái đã khai pháo với chúng ta, hơn nữa còn đang không ngừng tiến gần đến hướng này — Vừa rồi đuôi tàu bị trúng một quả pháo, may sao tổn hại không quá nghiêm trọng, nhưng chúng ta nhất thiết phải nhanh chóng rời đi, Bạch Tượng Mộc Hào không thể nào là đối thủ của chiến hạm.”
“Rời khỏi đây, ngay lập tức.” Lawrence nói thật nhanh.
Lõi hơi nước phát ra tiếng nổ vang trầm thấp, chất xúc tác vàng sôi bắt đầu giải phóng năng lượng dâng trào, cơ cấu động lực mạnh mẽ có lực khởi động chân vịt, khiến Bạch Tượng Mộc Hào tăng tốc rời khỏi bến cảng quỷ dị này. Giữa những quả đạn pháo và cột nước không ngừng rơi xuống, con tàu thám hiểm chở hàng tân tiến với thân tàu màu trắng nguyên sơ liên tục tăng tốc, bỏ lại đảo Dagger trong màn sương mù dày đặc.
Tuy nhiên, những kẻ tấn công đang truy đuổi ráo riết.
Lawrence đi đến đài chỉ huy, nhìn qua cửa sổ rộng phía sau một bên đài chỉ huy quan sát tình hình trên biển. Ở cuối vùng biển mênh mông, ông ta có thể nhìn thấy rõ bóng dáng của kẻ tấn công — một con tàu chiến kích cỡ cũng không tính là quá lớn đang vừa truy kích theo bên này vừa dùng pháo chính ở đầu hạm liên tục khai hỏa, những tia sáng chói lòa xuyên qua bầu trời đen kịt bao phủ toàn bộ vùng hải vực hết lần này đến lần khác.
May thay đó là một hạm tàu cỡ nhỏ, chứ không phải là một tàu chiến đấu với pháo binh hung mãnh, nếu không thì Bạch Tượng Mộc Hào đã không thể kiên trì trong trận tập kích đến tận bây giờ.
Nhưng không may tốc độ của con tàu cực nhanh, cho dù tốc độ của Bạch Tượng Mộc Hào tăng lên hết lần này đến lần khác, Lawrence vẫn đoán được con tàu này sớm muộn gì cũng sẽ đuổi kịp.
Con tàu đó thậm chí còn đang tăng tốc.
"Chúng ta không thể cắt đuôi được nó," Đại phó nói, giọng điệu có hơi tuyệt vọng: "Nó quá nhanh... nhưng mà hỏa lực của chúng ta cũng không thể là đối thủ của một con tàu chiến!"
Lawrence không nói gì, chỉ suy nghĩ thật nhanh.
Trên phân loại, Bạch Tượng Mộc Hào đúng là một con tàu dân sự. Nhưng điều này không có nghĩa là nó chỉ là một con cừu non đang chờ bị làm thịt — Thân là một con tàu thám hiểm đặc chủng có thể rong ruổi trên biển cả vô biên trong thời gian dài và có thể vận chuyển các vật phẩm phong ấn giữa các thành bang, nó có lõi hơi nước cấp quân sự và kết cấu chống chìm, hơn nữa long cốt, thân tàu đường nước cùng cấu trúc thượng tầng của nó cũng đều được tiến hành gia cố đặc biệt qua, có thể nói chỉ riêng về sức chống đỡ của thân tàu, con tàu này không hề yếu hơn chiến hạm cùng cấp.
Thứ duy nhất nó thiếu chính là hỏa lực — Dù sao cũng là một con tàu dân sự, nó nhiều nhất chỉ có thể được trang bị một vài khẩu pháo đường kính nhỏ dùng để chống lại các nhóm nhỏ hải tặc hoặc quái vật trong biển, những thứ đó đơn giản là bất lực trước tàu chiến.
Xem tình hình hiện tại, Bạch Tượng Mộc Hào sớm muộn gì cũng sẽ bị đuổi kịp — Khi khoảng cách giữa hai tàu gần thêm tí nữa, tỷ lệ trúng đạn của đối phương sẽ không thấp như vậy.
Kết cấu thân tàu dù có vững chắc đến đâu cũng không thể kiên trì quá lâu nếu bị nhắm mục tiêu.
Một loạt tiếng rít chói tai đột nhiên từ xa truyền đến, sau đó là một tiếng nổ lớn cắt đứt suy nghĩ của Lawrence, ông ta cảm thấy trong tai ong ong, mặt đất dưới chân rung chuyển, mà trong khóe mắt, ông ta nhìn thấy một quả cầu lửa màu trắng đột nhiên bốc lên từ sườn tàu Bạch Tượng Mộc Hào, các mảnh kim loại vỡ và cấu trúc boong vỡ tan tứ tán.
Thủy thủ trưởng hét lên: "Mạn tàu đã bị trúng đạn... mau đi dập lửa!"
Lawrence ổn định thân mình giữa sự rung chuyển dữ dội, trong khi biểu cảm trên khuôn mặt ông ta thay đổi nhanh chóng, như thể đột ngột đưa ra quyết định gì đó.
“Danh sách hàng hóa,” Ông ta ngẩng đầu lên, nhìn về phía đại phó đang duy trì trật tự trên đài chỉ huy: “Mang danh sách hàng hóa tới đây!”
“Danh sách hàng hóa?” Đại phó sửng sốt trong chốc lát, ngay sau đó liền hiểu ý đồ của thuyền trưởng, biểu cảm của y trở nên cực kỳ mâu thuẫn cùng nghiêm trọng, nhưng vẫn lập tức thi hành mệnh lệnh, đưa sổ ghi chép đến trước mặt Lawrence.
Lawrence mở sổ ghi chép ra, liếc nhanh qua phía trên và cuối cùng dừng lại ở một dòng nội dung trong đó.
“Mở phòng phong ấn số 2 ra, mang vật phong ấn 'Dị thường 077' đến đài chỉ huy," Ông ta ngẩng đầu lên, nhanh chóng ra lệnh cho đại phó: "Chuẩn bị sẵn vải liệm sạch sẽ và thòng lọng mới, chuẩn bị cho lần phong ấn thứ hai khi có yêu cầu."
Sắc mặt của đại phó trở nên căng thẳng, mặc dù đã sớm dự liệu được tình huống sẽ như vậy, nhưng y vẫn tỏ ra cực kỳ do dự: "Thuyền trưởng, chuyện này..."
"Tình thế cấp bách, chỉ có thể như vậy thôi," Lawrence bày ra bộ mặt nghiêm túc: "Mở phong ấn vật phong ấn trên tàu để giải quyết nguy cơ dưới tình huống đặc biệt, điều này đã có tiền lệ - Nếu như sau này phía giáo hội muốn truy cứu, ta sẽ giải thích với bọn họ."
Đại phó dường như còn muốn nói gì đó, nhưng đối mặt với ánh mắt nghiêm túc của lão thuyền trưởng, y vẫn phải nuốt trở vào mọi lời muốn nói, cuối cùng cố sức gật đầu: "Rõ, Thuyền trưởng!"
Mệnh lệnh nhanh chóng được thi hành, mấy thủy thủ phụ trách xử lý vật phong ấn vội vã chạy đến khu vực đặc biệt nằm ở tầng dưới boong, mở phòng phong ấn số 2 ra, đồng thời giải trừ trạng thái phong ấn của căn phòng theo quy tắc thu dụng của Dị thường 077.
Một lát sau, giữa tiếng pháo nổ ầm ầm, mấy thủy thủ mang theo Dị thường 077 đến đài chỉ huy, đặt đồ vật thuyền trưởng muốn trước mặt Lawrence.
Lawrence cúi đầu, nhìn chằm chằm vào "vật phẩm dị thường" mà các thủy thủ mang ra từ phong ấn với vẻ mặt đặc biệt nghiêm túc —
Đó là một thây khô được quấn chặt trong tấm vải liệm.
Dị thường 077 - Thủy thủ.
Lawrence biết thông tin về mọi kiện hàng trên tàu của mình, tất nhiên cũng bao gồm cả vật dị thường này.
Dị thường 077 xuất hiện lần đầu trên một con tàu thám hiểm đã biến mất bí ẩn suốt 3 năm và được cho là thủ phạm khiến cho con tàu thám hiểm đó gặp nạn. Bề ngoài của dị thường này trông chỉ là một bộ thây khô, thân người cao chừng 1m7. Dưới trạng thái không bị phong ấn, nó sẽ biểu hiện ra những đặc tính của một "sinh vật sống", thậm chí có thể nói chuyện với con người và suy nghĩ như con người. Trong khi lực lượng của nó thì cực kỳ phù hợp với "thân phận" của nó.
Là một thủy thủ, nó sẽ cố gắng gây ảnh hưởng đến hạm tàu gần mình nhất, đồng thời tiếp quản tất cả các chức năng của con tàu trong một khoảng thời gian ngắn bất kể bất kỳ điều kiện môi trường, loại tàu và hạn chế của kỹ thuật điều khiển. Mà một khi hoàn thành tiếp quản, nó sẽ khiến con tàu này tiến hành truyền tống ngẫu nhiên - toàn bộ quá trình chỉ mất vài phút, một con tàu có kích thước bất kỳ sẽ được đưa đến một góc ngẫu nhiên của biển cả vô biên dưới ảnh hưởng của "thủy thủ".
Nhưng loại truyền tống này cũng không phải là một chuyến đi yên ổn — Tàu thuyền bị Dị thường 077 truyền tống đi, nhất định sẽ xuất hiện ở trung tâm của một cơn bão lớn.
Không ai biết Dị thường 077 đã đặc biệt chọn cơn bão làm điểm rơi để truyền tống, hay nó đã đặc biệt tạo ra một cơn bão cho lần truyền tống này. Điều duy nhất có thể khẳng định là, trong số lượng lớn các sự kiện truyền tống được ghi lại, chỉ có một số ít tàu thuyền có thể an toàn lái rời khỏi cơn bão tại "điểm rơi".
Nhiều hạm tàu và hàng trăm người bất hạnh hơn, tất cả đều trở thành vật hy sinh của Dị thường 077.
Tuy nhiên, theo tài liệu mà Lawrence nắm giữ, bản thân Dị thường 077 thực ra không hề khó đối phó — Mặc dù trước khi quá trình truyền tống hoàn thành, Dị thường 077 thoát khốn sẽ kích hoạt vô điều kiện năng lực của bản thân, nhưng một khi quá trình truyền tống hoàn thành, nó sẽ rất dễ bị phong ấn trở lại. Chỉ cần đeo một chiếc thòng lọng mới quanh cổ nó, nó sẽ lập tức ngừng cử động, sau đó dùng vải liệm quấn quanh thân nó, nó sẽ chìm trở lại trong giấc ngủ — Bộ thây khô này không có sức mạnh vượt qua nhân loại, sức chiến đấu cũng không mạnh.
Đến lúc đó, tất cả những gì thủy thủ đoàn của Bạch Tượng Mộc Hào phải làm là nghĩ cách chống chọi với một cơn bão — Mà Lawrence cùng thủy thủ đoàn của ông ta thì đã từng chống chọi vượt qua vô số cơn bão.
Lawrence cúi người xuống, từ từ đặt tay lên tấm vải liệm của Dị thường 077.
Thủy thủ đoàn trên đài chỉ huy căng thẳng nhìn chăm chú cảnh tượng này.
Lawrence hít một hơi thật sâu, kéo mở nút thắt trên tấm vải liệm.
Một âm thanh hít thở nhẹ lọt vào tai ông ta gần như ngay lập tức.
Âm thanh đó phát ra từ thây khô được bọc.
Tấm vải liệm nới lỏng ra, như thể một lực lượng vô hình ngay lập tức cởi bỏ tất cả các nút thắt, diện mạo thật của Dị thường 077 lộ ra trước ánh nhìn chăm chú của mọi người — Một thây khô mặc áo choàng thủy thủ thời đại cũ, đầu tóc lưa thưa buông xuống, cả người teo tóp hệt như một bộ xương nằm lặng lẽ trên sàn.
Ngực của thây khô hơi phập phồng, hơn nữa còn phập phồng càng lúc càng thấy rõ, đến sau cùng, Lawrence thậm chí còn cảm thấy mình nghe thấy cả nhịp tim và hơi thở của đối phương.
Dị thường 077 đã thoát khốn — Thủy thủ tự tỉnh dậy từ trong phong ấn.
Thây khô từ từ mở mắt ra, cả người cứng ngắc ngồi dậy từ từ, khớp xương kêu răng rắc.
“Ngươi tạm thời cầm lái con tàu này,” Lawrence cắn răng nói, biểu cảm phức tạp: “Đưa chúng ta rời khỏi đây.”
Dị thường 077 ngồi thẳng dậy, từ từ đảo mắt nhìn quanh, ánh mắt cuối cùng đáp xuống người Lawrence.
Không hiểu sao, Lawrence đột nhiên cảm thấy mình dường như nhìn thấy vẻ hoảng sợ trên khuôn mặt khô héo và đáng sợ đó.
Sau đó ông ta thấy thây khô thực sự rùng mình.
"Đừng... đừng làm ồn!"
Từ trong miệng thây khô phát ra tiếng kêu lên khàn khàn và kinh hãi, giây tiếp theo liền nhắm mắt lại dưới ánh mắt nhìn trừng trừng của mọi người, trực tiếp nằm xuống giả chết.
Nó thậm chí còn đưa tay kéo kéo tấm vải liệm nằm rải rác bên cạnh, giống như muốn len lén quấn những tấm vải trở lại quanh người mình.
Lawrence: "...?"
Bọn thủy thủ: "...?"