Dị thường 077, được xếp vào top 100, từng khiến những con tàu hai chữ số và hàng nghìn thủy thủ chôn thân trong bão tố, có đặc tính của thần chí và "sinh vật sống", bất kể được đặt ở thành bang nào đều là dị thường nguy hiểm đáng được giáo hội địa phương cẩn thận xử lý — cứ như vậy lựa chọn nhắm mắt giả chết trước mặt Lawrence, không chịu phát huy lực lượng của bản thân.
Lawrence tưởng tượng qua vô số khả năng sau khi kích hoạt Dị thường 077, đồng thời nghĩ ra mấy phương án để phong ấn "thủy thủ" trở lại, nhưng ông ta không ngờ rằng sẽ xảy ra tình huống này!
Lão thuyền trưởng ngẩng đầu, trố mắt nhìn đại phó của mình, hai người đều cảm thấy tình huống của thây khô trước mặt hình như không giống với ghi chép trong tài liệu cho lắm, đồng thời ngẫm nghĩ rốt cuộc chỗ nào xảy ra sai sót — Nhưng ngay sau đó, từ vùng biển gần đó truyền tới tiếng nổ ầm của cột nước và tiếng pháo binh tự vệ của Bạch Tượng Mộc Hào khai hỏa cắt ngang sự kinh ngạc của họ.
Bây giờ cũng không phải lúc để ngẩn ra, "Hải Yến Hào" đó đã sắp đuổi kịp!
Đánh thì đánh không lại, chạy lại chạy không thoát, "thủy thủ" sở hữu năng lực truyền tống hạm tàu đã là hy vọng duy nhất để Bạch Tượng Mộc Hào thoát khỏi hiểm cảnh.
Lawrence cúi đầu, nhìn chằm chằm thây khô đang nhắm mắt giả chết — Bất kể thứ này rốt cuộc xảy ra vấn đề gì, ông ta đều nhất định phải nghĩ cách khiến nó phối hợp mất kiểm soát mới được!
“Tỉnh dậy đi!” Lawrence vươn tay, tóm lấy cổ áo của Dị thường 077 ra sức lắc lắc — tiếp xúc với bộ thây khô này ở khoảng cách gần như vậy không thể nghi ngờ sẽ khiến người ta cảm thấy mâu thuẫn, nhưng lúc này ông ta cũng không để ý đến nhiều như vậy: “Ta biết ngươi đã thoát khỏi phong ấn, nghe này, con tàu này do ngươi cầm lái — ‘Thủy thủ’, không phải ngươi có bản năng điều khiển hạm tàu sao? Không phải ngươi có xu hướng chủ động mất kiểm soát sao? Bắt đầu làm đi! Tiếp quản con tàu tàu, đưa chúng ta rời khỏi đây!"
Thây khô nằm trên mặt đất bị lay động phát ra tiếng cọt kẹt kỳ lạ của khớp xương, tuy vẫn nhắm chặt hai mắt, nhưng lồng ngực phập phồng rõ ràng lại không thể gạt được tầm mắt của bất kỳ ai, mà đồng thời, xung quanh Bạch Tượng Mộc Hào không ngừng vang lên tiếng nổ cũng khiến Lawrence càng thêm sốt ruột, cuối cùng ông ta không nhịn được đưa tay tát thây khô một cái: "Ta biết ngươi đang tỉnh!"
Thây khô trên mặt đất rốt cuộc không thể nằm yên được nữa, liên tục bị lay động đành mở mắt ra, nhưng phản ứng đầu tiên của nó vẫn là tránh sang một bên, vừa cố gắng tránh né tầm mắt của Lawrence vừa kêu lên: “Đừng làm ồn! Đừng làm ồn! Ta trở lại giấc ngủ, ta trở lại giấc ngủ không được sao?! Ngài không thể đùa giỡn như vậy được! Không thể đụng vào con tàu này, không thể đụng vào được đâu!"
Lawrence đâu để ý đến những điều này? Nhìn thấy thây khô mở mắt ra, ông ta lập tức kéo nó đứng lên, vừa lôi vừa kéo về hướng đài điều khiển. Mấy thủy thủ bên cạnh lúc này cũng lần lượt phản ứng lại, những người dũng cảm nhanh chóng tiến lên giúp đỡ, mấy người gần như đè mạnh lên thân hình teo tóp của "thủy thủ" đến trước đài điều khiển. Đại phó ở bên cạnh gào lên: "Đè nó vào bánh lái! Như vậy năng lực của nó sẽ phát huy tác dụng nhanh nhất!"
Tuy nhiên, Dị thường 077 vẫn không ngừng gào thét thảm thiết, giãy giụa vô cùng dữ dội: “Thả ta ra đi! Thả ta ra đi!
"Các người không thể làm như vậy! Cứu mạng, cứu mạng!
"Các người đều là loại người nào vậy... Làm ơn đi mà, làm ơn đi mà!"
“Ngươi chỉ chạm vào bánh lái một chút thôi là được!” Lawrence vừa hét lớn vừa dùng hết sức đè thây khô lên bánh lái: “Sẽ xong ngay thôi!”
"Ta không chạm! Cứu mạng!" Lực phản kháng của Dị thường 077 mạnh mẽ kinh người, đến mức một vài thuyền viên cao to vạm vỡ của Bạch Tượng Mộc Hào vậy mà đều không đè nổi cánh tay của nó. Nó vừa điên cuồng giãy giụa vừa cố gắng quay đầu nhìn về hướng mình nằm khi nãy: “Để ta về! Làm ơn đi mà – Các người đeo sợi dây kia vào cổ ta, ta nhất định sẽ ngoan ngoãn ngủ đi, sẽ không bao giờ thức dậy nữa! Hay là các người đưa sợi dây cho ta, ta tự mình treo cổ mình... Đừng để ta chạm vào cái này!"
Trên đài chỉ huy hỗn loạn, cảnh tượng này quả thật quỷ dị vô cùng — Trên biển cả vô biên, Dị thường 077 khét tiếng giãy giụa cầu xin tha mạng giữa thuyền trưởng và thủy thủ giống như nạn nhân bị bắt trói lên tàu; trái lại thủy thủ đoàn hung thần ác sát của Bạch Tượng Mộc Hào đang trong tình thế tuyệt vọng ấn mạnh cánh tay của "dị thường" vào bánh lái. Cảnh tượng này ngay cả những kẻ điên không còn tỉnh táo trong bệnh viện tâm thần, trong ảo tưởng điên rồ nhất của bọn họ cũng không thể tưởng tượng ra được, nhưng bây giờ lại thực sự xảy ra trên Bạch Tượng Mộc Hào.
Tuy nhiên, Lawrence đã không có nhiều thời gian để suy nghĩ xem chuyện xảy ra vào lúc này không ăn nhập ra sao, ông ta chỉ biết rằng bóng dáng của Hải Yến Hào đang ngày càng gần và độ chính xác của pháo binh của nó cũng đang tăng lên nhanh chóng, bên sườn của Bạch Tượng Mộc Hào đã liên tục bị trúng đạn, đuôi tàu đang bốc cháy mạnh, nếu quả đạn tiếp theo bắn trúng buồng máy hoặc kho đạn dược, thậm chí là trên đài chỉ huy, thì mọi thứ sẽ tiêu tan!
Mà đang lúc nghĩ như vậy, bên tai đột nhiên truyền đến một loạt tiếng rít chói tai, nghe hướng tiếng rít đó rơi xuống, đầu óc Lawrence đột nhiên trống rỗng.
Hỏng rồi.
Giây tiếp theo, một loạt tiếng nổ kinh thiên động địa quét qua boong trên, một quả cầu lửa khổng lồ bốc lên đập vào đài chỉ huy và phát nổ, pháo kích của Hải Yến Hào bắn trúng sườn của Bạch Tượng Mộc Hào, một kích này... là trí mạng.
Làn sóng không khí ầm ầm ập tới, kim loại và thủy tinh bị xé thành từng mảnh dưới uy năng của đạn pháo, cấu trúc vách tường tung bay tứ tán biến thành những mảnh vụn có thể chết người. Trong tầm mắt Lawrence sáng lên một vùng ánh lửa nhức mắt, sau đó ông ta nhìn thấy đại phó của mình bay lên, thân thể của y ngay lập tức bị nuốt chửng bởi những làn sóng lửa vọt đến từ bên cạnh, tiếp theo là những thủy thủ khác trên đài chỉ huy, sau đó nữa là chính ông ta.
Ngọn lửa nhấn chìm mọi thứ, Lawrence nhìn thấy quả cầu lửa mở rộng và nuốt chửng toàn bộ đài chỉ huy, nhìn thấy thân thể mình dần dần bị thiêu rụi trong ngọn lửa, thời gian dường như chậm lại, ông ta chứng kiến tất cả những điều này xảy ra một cách rõ nét, thậm chí còn nhìn ngọn lửa đó lan rộng từng tấc trong không khí, đồng thời từng chút một nhuộm lên một lớp màu xanh lá - màu xanh lá quỷ dị?
Đầu óc Lawrence nhất thời choáng váng, ông ta hầu như còn chưa kịp ý thức được chuyện gì đã xảy ra, liền nhìn thấy quả cầu lửa đỏ rực tràn vào đài chỉ huy trong nháy mắt biến thành một biển lửa màu xanh lá, biển lửa do ngọn lửa linh thể hình thành liếm mọi thứ trong tầm nhìn chẳng hạn như kim loại, gỗ, thủy tinh, da...
Tất cả những thứ bị ngọn lửa thiêu đốt qua đều phơi bày ra dáng dấp bán trong suốt như linh thể, còn những thuyền viên bị quả cầu lửa nuốt chửng cũng lần lượt ngã xuống đất, họ bị ngọn lửa linh thể bao bọc, máu thịt xương cốt thấu suốt như ngọc tủy, sau đó từng người bò dậy như không có chuyện gì xảy ra, đồng thời kinh ngạc trố mắt nhìn nhau.
Cảnh tượng này... giống hệt như lần đầu gặp phải Thất Hương Hào hồi đó.
Thật giống như cảnh tượng kinh dị xảy ra trên Bạch Tượng Mộc Hào ngày hôm đó được tái diễn lại.
Một loại cảm giác chân thực truyền đến, Lawrence từ trong hoảng hốt bừng tỉnh lại, nhìn thấy mình đã đứng trước đài điều khiển từ lúc nào không hay, hơn nữa thân người cũng đang hừng hực ngọn lửa linh thể — ông ta theo bản năng tóm về phía trước, tay đang nắm lấy bánh lái.
Ngay lập tức, ông ta cảm nhận được —
Ông ta cảm nhận được mọi thứ về Bạch Tượng Mộc Hào, từ một cái ốc vít, đến một cái cửa sổ, một sợi dây thừng đều phản ánh rõ nét trong đầu óc, hệt như thân thể của mình.
Ông ta gắn bó ngày đêm với con tàu này nhiều năm như vậy, chưa bao giờ cảm thấy mật thiết như hôm nay.
Mà đi kèm với cảm giác này, tràn vào đầu óc còn có một ý nghĩ cực kỳ mãnh liệt, đó giống như một giọng nói chứa đầy sự uy nghiêm vô tận đang tuyên cáo vận mệnh của ông ta —
Bây giờ, ngươi là một thành viên của Hạm đội Thất Hương Hào, hãy đi tận trung với Thuyền trưởng Duncan đi.
Lawrence ngơ ngác cầm bánh lái, trong ý niệm của mình cảm nhận được Bạch Tượng Mộc Hào đang linh hoạt chuyển động, đồng thời hướng mũi tàu về phía "tàu địch" đang nhanh chóng tiến đến từ xa.
Dị thường 077 vẫn còn ở đó, bộ thây khô này gần như đang cuộn tròn ở bên cạnh đài điều khiển, vừa run lẩy bẩy nhìn ngọn lửa linh thể cháy mạnh bốc lên xung quanh, vừa kêu rên không ngừng: “Ta đã nói là không chạm vào, ngài nhất quyết bắt ta chạm vào, ta dám chạm vào sao, thủy thủ soán quyền sẽ bị trói vào đạn đại bác ném xuống biển! Ta hiểu rõ quy tắc trên tàu! Ta là thủy thủ mà!"
Lawrence chậm rãi cúi đầu liếc nhìn “thủy thủ”, thực ra ông ta vẫn còn đang mù mịt không hiểu chuyện gì đã xảy ra, nhưng ánh nhìn chăm chú của ông ta lại khiến Dị thường 077 lập tức yên lặng.
Bộ thây khô này ngậm miệng lại, thận trọng đứng dậy, đảo mắt liếc nhìn tình hình xung quanh — Đài chỉ huy vừa bị pháo kích xé nát đang nhanh chóng phục hồi như cũ trong ngọn lửa linh thể thiêu đốt, toàn bộ thủy thủ đoàn đều đang đứng trên cương vị của mình. Những người này lúc này trông giống như âm hồn, nhưng bản năng và lý trí còn sót lại vẫn khiến họ quay trở lại cương vị ngay lập tức, chờ lệnh tiếp theo của thuyền trưởng.
"Thuyền trưởng..." Dị thường 077 quay đầu lại, nhìn vào mắt Lawrence: "Tiếp theo đây ngài muốn làm gì..."
Lawrence lại lúng túng, rồi từ từ cúi đầu xuống như cảm nhận được điều gì đó.
"Hạm đội Thất Hương Hào gặp phải công kích... phản kích."
“Phản kích!” Dị thường 077 lập tức hô to: “Phản kích!
"Phản kích!" Giọng nói của đại phó Gus cũng từ bên cạnh vang lên, cả người y bao phủ trong ngọn lửa, trong giọng nói xen lẫn tiếng nổ lách tách của ngọn lửa: "Thuyền trưởng ra lệnh, phản kích!"
"Phản kích!"
Trên đài chỉ huy, thủy thủ đoàn hét to. Mà mỗi một góc trên Bạch Tượng Mộc Hào, mỗi một thuyền viên chuyển hóa thành u linh đều "nghe thấy" mệnh lệnh từ thuyền trưởng cùng một lúc. Hạm tàu đã hoàn thành quá trình lột xác trong ngọn lửa này lập tức hành động — Lõi hơi nước của nó gầm lên, tất cả các pháo đài đều bắt đầu chuyển động, một loạt tiếng rít gào lớn xen lẫn với tiếng còi hơi trầm vang vọng khắp mặt biển!
Hạm tàu dưới chân bắt đầu tăng tốc về phía Hải Yến Hào, mà gần như cùng lúc đó, Lawrence lại nhìn thấy một cái bóng khác bên cạnh Bạch Tượng Mộc Hào — Đó là một con tàu khác, một hạm tàu gần như chỉ có đường viền màu đen, bao phủ trong sương mù dày đặc và khói bụi.
Đường nét của nó hơi giống bảy tám phần với Bạch Tượng Mộc Hào, hệt như một con tàu chị em cùng loại.
Hạm tàu giống bóng đen đó tăng tốc song song với Bạch Tượng Mộc Hào, đồng thời tung đòn tấn công về hướng Hải Yến Hào.
Xuyên thấu qua ngọn lửa linh thể bốc lên, Lawrence kinh ngạc nhìn chằm chằm vào chiếc tàu chiến giống như ảo ảnh đột nhiên xuất hiện trên mặt biển bên cạnh đó, không biết qua bao lâu, ông ta mới lẩm bẩm tên của nó như đang trong một giấc mơ —
"Hắc Tượng Mộc Hào... Martha?"