Bạch Tượng Mộc Hào dừng lại trên mặt biển, "Hắc Tượng Mộc Hào" bị bao phủ trong sương mù dày đặc như một cái bóng cũng dừng lại theo nó. Trong bóng hạm tàu mông lung mờ mờ ảo ảo của kẻ sau, dường như giấu giếm một lời mời.
Lawrence nhìn con tàu đó, có vẻ hơi do dự.
“Chúng ta… có nên cử người lên đó xem sao không?” Giọng nói của đại phó Gus vang lên từ bên cạnh, đánh thức Lawrence khỏi sự trầm ngâm.
Lawrence quay đầu lại, nhìn đại phó đã cùng mình dãi nắng dầm mưa hai ba mươi năm bên cạnh: “... Ngươi cũng nhận ra nó, đúng không?”
"... Lần cuối cùng chúng ta nhìn thấy nó cũng ở gần Hàn Sương," Đại phó nhìn về phía mặt biển cách đó không xa, ngữ khí có vẻ tương đối phức tạp, giống như Lawrence, giờ khắc này, y vẫn bị ngọn lửa màu u lục hừng hực bao vây, thân thể bày ra một tư thái hư ảo như linh hồn người chết: "Đã nhiều năm như vậy, mấy bộ hạ cũ của chúng ta đều biết tình hình của ngài, nhưng không ai dám nhắc tới chuyện này..."
Lawrence trầm lặng một lát, đột nhiên nhẹ giọng nói: “Còn nhớ cách đây không lâu, ngươi nhìn thấy một bóng người đứng trên boong tàu nói chuyện với ta không?”
Đại phó hơi sửng sốt, lập tức phản ứng lại: “Lúc đó là…”
"Là Martha - 'Martha' mà trong nhiều năm qua chỉ có mình ta có thể nhìn thấy," Lawrence trầm giọng nói, những gì ông ta nói ra lại khiến đại phó dần trợn to hai mắt: “Trong khoảng thời gian này, ta đã nhìn thấy bà ấy không chỉ một lần trên tàu, khi thăm dò trên 'đảo Dagger' ta cũng đã nghe thấy giọng nói của bà ấy... Ta vẫn luôn cho rằng, điều này là do vùng hải vực quỷ dị này đang khuếch đại ảo giác trong đầu óc ta, nhưng bây giờ xem ra tình hình không hề đơn giản như vậy."
Đại phó chậm rãi quay đầu lại, nhìn Hắc Tượng Mộc Hào bao phủ trong sương mù giữ vẻ im lặng chết chóc, thật lâu sau mới phá vỡ sự yên lặng: "Đây không phải ảo giác, nó ở nơi này."
Lawrence mím môi, giống như rơi vào suy nghĩ miên man, vài giây sau mới đột nhiên nói: “Phát tín hiệu đi, xem nó phản hồi như thế nào.”
Đại phó lập tức gật đầu: “Rõ, Thuyền trưởng.”
Một lúc sau, một dãy đèn trên thành tàu Bạch Tượng Mộc Hào được bật sáng.
Thuyền viên vẫn đang trong trạng thái u linh hóa xoay tấm chắn trước đèn rọi, đưa ra một chuỗi tia chớp có quy luật về phía "con tàu ma" màu đen đang ở rất gần.
Lawrence đứng trên đài chỉ huy, nhìn chằm chằm vào hướng con tàu ma màu đen, chờ đợi con tàu đưa ra phản ứng nào đó — Nhưng lại dường như sợ hãi khi thấy nó đưa ra bất kỳ phản ứng nào.
"Martha... bà có ở đó không..."
Sự căng thẳng khiến ông ta vô thức nắm lấy tay vịn bên cạnh, đồng thời khẽ lẩm bẩm như đang nói với chính mình.
Giây tiếp theo, trong màn sương đen dày đặc đó, một đốm sáng đung đưa xuất hiện trên boong tàu Hắc Tượng Mộc Hào, sáng lên mấy giây rồi vụt tắt, sau đó lại sáng lên, lặp lại ba lần.
"... Nó đã đáp lại," Đại phó quay đầu lại, vẻ mặt hơi phức tạp nhìn thuyền trưởng của mình: "Ngài có thể đợi ở đây, tôi phái mấy thủy thủ đi xem xét tình hình thế nào trước."
“Không, ta tự mình đi.” Lawrence lại xua tay, biểu cảm dần bình tĩnh lại, ông ta rõ ràng đã có quyết định: “Nếu đây thật sự là một loại hiện tượng do tâm trí ta dần dần mất khống chế dẫn đến, để những thủy thủ khác tùy tiện tiến về phía con tàu đó chắc chắn sẽ rất nguy hiểm... chuyện này cần phải do ta đối mặt, cũng chỉ có ta mới có thể tự mình giải quyết."
Đại phó rõ ràng còn muốn nói gì đó, nhưng trước mặt thuyền trưởng đã hạ quyết tâm, y cũng chỉ có thể nuốt xuống tất cả lời khuyên ngăn: "Tôi hiểu rồi."
Lawrence nhẹ nhàng gật đầu: "Đi chuẩn bị giúp ta, đèn xách, dây thừng, vũ khí, đạn dược, ngoài ra còn có..."
Ông ta đột ngột dừng lại, ánh mắt nhìn về phía đài điều khiển cách đó không xa.
Một bộ thây khô teo tóp mặc chiếc áo khoác thủy thủ thời đại cũ đang ở nơi đó rụt rè nhích từng chút một sang bên này. Nó mượn bóng của đài chỉ huy làm chỗ ẩn nấp, cố gắng tránh thu hút sự chú ý của người khác, lúc này đã di chuyển sắp đến bên cạnh thòng lọng.
Lawrence suy nghĩ một chút: "Ta mang theo nó đi — Không thể thả một dị thường đã mất khống chế ở lại trên Bạch Tượng Mộc Hào, hơn nữa trạng thái của nó quá không ổn."
Dị thường 077 dừng lại ngay lập tức.
...
Trong cùng lúc đó, trong trung tâm xử lý nước thải gần Nghĩa trang số 4 ở thành bang Hàn Sương, những người thủ vệ mặc đồ đen vẫn đang cảnh giác canh giữ các ngã tư; hai chiến sĩ khác chuyên tâm bảo vệ nhân viên quản lý xui xẻo — người sau ngồi tê liệt cạnh đường ống bên bể lắng nước thải, sắc mặt tái nhợt, thân thể vẫn có chút run rẩy, nhưng vẫn cố gắng trả lời mỗi một câu hỏi của những người thủ vệ.
"Tôi không biết, tôi thực sự không biết... tôi làm sao có thể phân biệt ra được..." Người bình thường còn sống tại hiện trường, "nhân loại" còn sống duy nhất trong toàn bộ trung tâm xử lý nước thải, nhân viên quản lý trung niên hói đầu không ngừng lau mồ hôi lạnh trên trán, vẻ mặt sợ hãi xen lẫn căng thẳng: "Nơi này vẫn luôn yên lành, tôi quen biết những người đó không chỉ một ngày, trông họ chưa từng có gì là không ổn..."
"Thả lỏng người một chút, ông chỉ là một người bình thường, bị lực lượng siêu phàm che mắt là chuyện rất đỗi bình thường," Thủ vệ mặc đồ đen phụ trách tra hỏi phải trấn an nhân viên quản lý bị dọa sợ, trong khi thỉnh thoảng lại ngẩng đầu nhìn về phía khoảng đất trống cạnh bể lắng: “Người gác cổng sẽ giải quyết lũ quái thai đó — nữ sĩ Agatha sẽ quay lại sớm thôi.”
Nhân viên quản lý theo bản năng ngẩng đầu liếc nhìn khoảng đất trống trải đó, ngay sau đó, cảnh tượng khủng khiếp trước đó không lâu dường như lại xâm chiếm tâm trí ông ta — Ba "mục sư giáo hội" đột nhiên biến thành những gương mặt xa lạ, những ác ma biển sâu đáng sợ từ không khí hiện ra, mười mấy nhân viên trong trung tâm xử lý biến thành quái vật hình người vặn vẹo, một trận chiến khốc liệt nổ ra với những người thủ vệ mặc đồ đen...
Người quản lý đen đủi đột nhiên toàn thân run lên, vội vàng nhắm mắt lại, nhưng nhắm mắt lại là bóng tối lại gây ra nỗi sợ hãi mới, ông ta mở mắt ra, trên mặt còn đọng lại nỗi sợ hãi chưa tiêu.
Người thủ vệ mặc đồ đen bên cạnh ông ta để ý thấy cảnh này, nhưng lại chỉ có thể ném tới ánh mắt đồng tình.
Trải qua một thời gian dài như vậy trong trung tâm xử lý nước thải đã bị biến thành hang ổ của những quái thai, xung quanh đều là những giáo đồ hung tàn và những quái thai giả mạo đã bị thay thế bởi các nguyên tố ẩn náu - khi chân tướng đột nhiên bị vạch trần, ông ta không bị dọa sợ thành kẻ điên đã thuộc loại có tư chất tâm lý cực tốt rồi.
Những nhân viên hóa thành hàng giả rất có thể bị thay thế từng người một, mà hiện tại người quản lý hiển nhiên là người cuối cùng còn sót lại, nếu không phải những người thủ vệ đột nhiên xông vào đây, số phận của người quản lý chỉ sợ cũng sẽ bị thay thế bởi “hàng giả” kế tiếp – bản thân ông ta rõ ràng cũng có thể nghĩ tới điều này, loại chuyện nghĩ mà sợ khó tả thành lời.
Sau khi sự việc ở đây kết thúc, người quản lý có thể sẽ không bao giờ quay lại làm việc tại trung tâm xử lý nước thải nữa — chưa nói đến công việc, ông ta có thể cần một thời gian dài điều trị tâm lý mới có thể trở lại cuộc sống bình thường, nhưng đây cũng không phải là chuyện mà những người thủ vệ phải suy tính.
Điều mà những người thủ vệ lo lắng hơn vào lúc này là tình hình của cấp trên của mình - người gác cổng Agatha mạnh mẽ là không cần phải nghi ngờ, ba thần quan Nhân Diệt bình thường cộng với mười mấy quái thai hàng giả chỉ có thể được coi là bia đỡ đạn không thể là đối thủ của vị nữ sĩ đó, nhưng bây giờ... cô ấy vẫn chưa quay trở lại.
Lại một lúc trôi qua, ngay cả người quản lý đang trong trạng thái hoảng loạn bất an cũng nhận thấy bầu không khí căng thẳng và nghiêm trọng tại hiện trường, ông ta ngẩng đầu liếc nhìn những người thủ vệ mặc đồ đen đang trong trạng thái cảnh giới xung quanh, sau khi do dự chốc lát không kiềm được lên tiếng: "Xin hỏi... người gác cổng bên đó không sao chứ?"
“Agatha nữ sĩ đang ở Linh giới, ngài ấy lo lắng rằng cuộc chiến giữa những người siêu phàm sẽ ảnh hưởng đến người bình thường như ông — và phá hủy thiết bị xử lý nước thải ở đây,” Một nữ thủ vệ mặc đồ đen trầm giọng nói, giọng nói trầm ổn mang theo sức mạnh trấn an: "Yên tâm đi, không dị đoan nào có thể đánh bại người gác cổng của Bartok trong Linh giới, ngài ấy hẳn là đang tiếp tục điều tra manh mối, nên mới trì hoãn trở về."
Quản lý vội vàng gật đầu: "À... vâng..."
Mà ngay giây tiếp theo, một cơn gió lạnh bất ngờ thổi qua khu vực nhà máy, mấy người thủ vệ mặc đồ đen canh gác ở ngã tư đồng loạt nhìn về phía khoảng đất trống gần bể lắng.
Nữ thủ vệ nói chuyện vừa nãy lập tức thở phào nhẹ nhõm, trên mặt lộ ra nụ cười: "A, xem ra Agatha nữ sĩ đã giải quyết xong phiền phức."
Theo tiếng nói của người thủ vệ rơi xuống, trên khoảng đất trống bên cạnh bể lắng đột nhiên xuất hiện những ảo ảnh cái này tiếp cái nọ — như thể một không gian khác đang kết nối lại với chiều không gian hiện thực, bóng dáng mông lung hư ảo lần lượt xuất hiện trong không khí. Mà chỉ trong vài nhịp thở, những cái bóng đó lại nhanh chóng ngưng kết thành thực thể và rơi xuống mặt đất bẩn thỉu.
Đó là mười mấy quái thai hàng giả đã hóa thành bùn hình người, cùng với những xác chết lạnh lẽo và không lành lặn của ba giáo đồ Nhân Diệt.
Thi thể của quái thai hàng giả nhanh chóng "tan chảy" sau khi đáp đất, hóa thành bùn khô không thể vặn vẹo được nữa. Trong khi thân thể của giáo đồ Nhân Diệt thì bắt đầu bốc cháy ngay khi trở lại thế giới hiện thực, chỉ trong một vài giây đã bị ngọn lửa màu đen hóa thành những đống than cốc, còn những con ác ma biển sâu cộng sinh với bọn họ thì tiêu tán trong không khí trước khi khôi phục thực thể.
Người quản lý của trung tâm xử lý nước thải trợn mắt há mồm nhìn cảnh tượng siêu thực này, thậm chí nhất thời quên mất nỗi sợ hãi trong lòng, mà ngay sau đó, ông ta lại nhìn thấy một cơn gió lốc màu trắng xám xuất hiện trung tâm khoảng đất trống, trong gió lốc dường như có khói bụi và sương mù dày đặc quay cuồng, trong nháy mắt, một bóng người mặc áo khoác đen, tay cầm thủ trượng từ trong gió xám ngưng tụ ra, bước về phía trước.
Agatha cả người quấn trong băng vải ngẩng đầu lên, nhìn vào chiều không gian hiện thực quen thuộc trước mặt, cùng với những bộ hạ có vẻ hơi lo lắng xung quanh.
“Vấn đề đã được giải quyết.” Cô ta khẽ gật đầu với các bộ hạ, giọng trầm thấp, mang từ tính làm người ta yên tâm như mọi khi.