Thâm Hải Dư Tẫn (Dịch)

Chương 387 - Chương: 387

Chương: 387

Những dị đoan và quái thai hình thù quái dị bị hành quyết trong Linh giới giờ đã hóa thành đống tro tàn ở chiều không gian hiện thực, tình trạng ô nhiễm nghiêm trọng mà trung tâm xử lý nước thải phải gánh chịu đã tạm thời được thanh lọc, nhưng đối với bóng râm bao trùm toàn bộ thành bang mà nói, đây chắc chỉ là vén một góc bức màn che thôi.

Những người thủ vệ mặc đồ đen trở lại trước mặt người gác cổng, Agatha điểm danh qua, xác nhận trạng thái của các bộ hạ một chút, sau đó ánh mắt rơi vào người quản lý đầu hơi hói cách đó không xa.

"Đã xác nhận tình trạng của ông ta chưa?"

"Đã xác nhận qua, xác thực là nhân loại bình thường," Một thủ vệ mặc đồ đen thấp giọng nói: "Nhưng bị kinh sợ nghiêm trọng, không thể loại trừ khả năng bị ô nhiễm về mặt tinh thần – ông ta cần được khai thông tâm lý và quan sát một thời gian."

“Giao cho giáo đường địa phương xử lý đi,” Agatha nhẹ nhàng gật đầu: “Ngoài ra thông báo cho bọn họ biết, tình trạng của trung tâm xử lý nước thải này rất tệ, về sau cần thanh lọc và kiểm tra triệt để toàn bộ cơ sở, sau khi kiểm soát mọi tai họa ngầm mới bắt đầu mở lại."

"Rõ, người gác cổng," Bộ hạ gật đầu, sau đó lại hơi lo lắng ngẩng đầu liếc nhìn Agatha: "Ngài... không gặp phiền toái gì chứ?"

Agatha nhíu mày: "Hửm? Tại sao lại hỏi như vậy?"

"Thời gian ngài nán lại 'bên kia' lâu hơn bình thường," Bộ hạ giải thích: "Đã phát hiện thấy manh mối gì dưới tầm nhìn Linh giới ư?"

Agatha vẫn hơi nhíu mày, trên mặt lộ ra vẻ suy tư, không biết vì sao, cô ta luôn cảm thấy mình tựa như bỏ qua thứ gì, nhưng khi cẩn thận nghĩ lại, lại không phát hiện bất kỳ điểm khả nghi nào — Là hậu di chứng do nán lại Linh giới thời gian dài gây ra sao?

Cô ta lắc đầu, đưa tay lấy thuốc nhỏ mắt thường dùng từ trong túi áo khoác ra, nhưng một lát sau lại do dự cất đi.

Nhãn cầu không hề có cảm giác khó chịu, như thể bản thân đã sử dụng thuốc trước khi trở về hiện thực.

“Không xảy chuyện gì cả,” Cô ta nói với bộ hạ: “Chẳng qua mấy dị đoan xuất hiện điều quỷ dị, hơi tốn thêm thời gian 'thẩm vấn'."

Đáng tiếc là thẩm vấn không thu được kết quả gì — Những dị đoan đó quá ngoan cố và cuồng tín đến nỗi cái chết đơn giản thậm chí không thể lay chuyển được trái tim sắt đá của bọn họ.

Nhưng... bản thân rốt cuộc đã bỏ qua điều gì đây?

Nơi đáy lòng Agatha lại lần nữa dâng những nghi ngờ mơ hồ, nhưng cô ta không biểu hiện ra bất cứ điều gì trước mặt bộ hạ.

“Kế tiếp chúng ta phải trở lại Đại giáo đường sao?” Một thủ vệ mặc đồ đen bên cạnh hỏi.

"Trở về Đại giáo đường," Agatha gật đầu: "Nhất thiết phải lập tức tổ chức nhân lực triển khai rà soát mọi cơ sở ngầm trong toàn thành, tình hình có thể nghiêm trọng hơn so với những gì chúng ta tưởng tượng."

...

Thời gian sắp đến chạng vạng tối, rìa mặt trời đang dần chạm đến đường chân trời, vòng tròn song tầng phù văn rực rỡ tỏa ra những tia sáng tráng lệ gần mặt biển, kiến thành bang ở phía xa dần bị ánh chiều tà nhuộm màu, cả thành phố đều phô ra cảm giác như dần dung hòa trong ánh nắng chiều.

Duncan đứng trước khung cửa sổ hẹp cuối hành lang tầng hai, thân hình vạm vỡ gần như chắn hết ánh sáng từ cửa sổ chiếu vào, xuyên qua khe hở giữa những tấm băng vải, anh lặng lẽ ngắm nhìn ánh tà dương buông xuống phương xa, như đang chìm đắm trong suy nghĩ.

Tiếng bước chân rón rén từ bên cạnh truyền đến, Duncan liền biết ai đang đi tới mà không cần quay đầu lại.

“Làm bài tập xong hết rồi à?” Anh thản nhiên hỏi.

Shirley vừa mở cửa đang định lẻn xuống lầu một tìm đồ ăn vặt trong bếp nhất thời giật mình lập tức dừng lại, A Cẩu thì nhô ra cái đầu run lẩy bẩy từ trong bóng tối bên cạnh. Người sau thấp giọng lẩm bẩm: "Ta đã nói nhất định sẽ bị phát hiện rồi..."

"Tôi... tôi đã điền xong phiếu đề tính nhẩm rồi," Shirley không đếm xỉa đến hành vi nói vuốt đuôi của A Cẩu, chỉ rụt đầu cẩn thận nhìn Duncan uy nghiêm như tháp sắt cạnh cửa sổ: "Vẫn còn một lượt từ mới, nhưng bụng đói rồi..."

Duncan nghe được trong giọng nói của cô gái tràn đầy căng thẳng cùng ủy khuất, điều này khiến anh có chút dở khóc dở cười quay đầu liếc nhìn Shirley: “Ta có nói không làm xong bài tập không cho phép ăn đồ ăn sao?”

Shirley rụt cổ lại, không dám trả lời.

Duncan thở dài, cười quay người lại và ấn đầu Shirley.

“Rất không thích học sao?” Anh bất đắc dĩ nói: “Trông cô giống như bị bắt nạt vậy.”

"Tôi... tôi vừa đọc sách đã cảm thấy mệt muốn buồn ngủ..." Shirley căng thẳng nói, cô ta vẫn có chút không thoải mái khi nói chuyện với thân thể hiện tại của Duncan, cả người băng vải và mặc đồ đen ảm đạm đối với cô ta thậm chí còn đáng sợ hơn cả thuyền trưởng trên Thất Hương Hào: "Tôi... tôi trở về phòng làm bài tập!"

Duncan ấn nhẹ vào vai Shirley, chuyển động quay trở lại phòng của người sau bị gián đoạn ngay lập tức.

“Mệt thì nghỉ ngơi một lát đi,” Duncan lắc đầu: “Đừng vì sợ mà học.”

Shirley liếc nhìn Duncan với vẻ hoài nghi, nhưng sau đó nhanh chóng gật đầu, như thể sợ rằng thuyền trưởng sẽ đổi ý.

Lại qua mấy giây, cô ta cẩn thận nhìn Duncan, nhịn không được hỏi: “Tại sao ngài nhất định bắt tôi phải đọc sách biết chữ... tôi... tôi cũng đâu cần thi đại học giống như Nina, hơn nữa cũng không thể làm học giả gì đó giống như Morris tiên sinh..."

Đây là lần đầu tiên Duncan nghe thấy thắc mắc này từ Shirley, nhưng hiển nhiên, câu hỏi này đã chiếm cứ trong đầu cô ta không biết từ bao giờ — cô gái mồ côi từ nhỏ đến lớn đều chưa từng đi học, chỉ sống nương tựa với một con chó săn biển sâu này rõ ràng không thể hiểu được dụng tâm của thuyền trưởng.

"Bởi vì tri thức rất hữu dụng." Duncan trầm lặng một hồi, sau đó mới nghiêm túc nhìn Shirley nói: "Những tri thức khiến cô chống cự và nhức đầu đó chống đỡ sự vận hành của toàn bộ nền văn minh thế giới — Nhìn xe chạy bên ngoài đường phố, máy móc ầm ầm trong nhà máy và biển cả bao la bên ngoài thành bang, cô đã bao giờ thắc mắc những thứ đó hoạt động như thế nào chưa? Đã bao giờ thắc mắc thành bang xa xôi đó trông như thế nào chưa?”

Shirley suy nghĩ một chút, tựa như cũng biết “câu trả lời chính xác” là gì, nhưng cuối cùng vẫn là do dự lắc đầu: “Không, tôi... tôi luôn cho rằng có thể lấp no bụng là đủ rồi, không nghĩ được nhiều như vậy."

“Nhưng bây giờ cô không chỉ cần lấp đầy bụng, Shirley,” Duncan cúi người xuống, nhìn vào mắt người kia một cách nghiêm túc: “Có lẽ bây giờ cô vẫn chưa hiểu, nhưng ta muốn làm cho cuộc sống của cô trọn vẹn hơn một chút — Cô đã bỏ lỡ rất nhiều thứ, nhưng nếu hiện tại cô đã là một thành viên của Thất Hương Hào, những thứ từng bỏ lỡ nhất định sẽ được bù đắp trở lại."

Shirley ngơ ngác nhìn Duncan, thực ra cô ta vẫn không hiểu lắm thuyền trưởng đang nói gì, nhưng từ giọng điệu chân thành và nghiêm túc của đối phương, cô ta dường như mơ hồ cảm nhận được một chút... nhiệt độ.

Loại nhiệt độ này mơ hồ có chút quen thuộc.

Thế là cô ta nửa hiểu nửa không vẫn gật đầu, cất giọng kéo dài: “Ồ…”

“Tốt lắm,” Duncan cười lên, chậm rãi đứng thẳng người dậy: “Nếu cô đã hiểu, lát nữa đi xuống ăn chút gì rồi tiếp tục làm bài tập đi, ta...”

Anh đột nhiên dừng lại.

Shirley đang rụt cổ chờ đợi sự dạy bảo kế tiếp, lúc này có chút tiếc nuối ngẩng đầu lên: "Hả? Ngài làm sao vậy?"

Duncan không trả lời cô ta, chỉ khẽ phẩy tay, trong khi ánh mắt thì đã nhìn về chỗ xa — trông như đang nhìn phía bên kia hành lang, nhưng chỗ sâu trong đáy mắt anh lại tựa như đang phản chiếu một vệt quang ảnh ở chỗ vô cùng xa xôi.

Anh chớp mắt, trong một mắt phản chiếu hành lang và trần nhà của căn nhà này, mắt còn lại dường như nhìn thấy một con tàu đang bốc cháy ngọn lửa màu u lục, đang quanh quẩn giữa sương mù dày đặc và bóng tối.

Trên biển ngoài Hàn Sương, trong phòng thuyền trưởng của Thất Hương Hào đang chầm chậm phiêu du trên biển cả bao la, Duncan bên cạnh bàn đột nhiên ngẩng đầu lên khỏi hải đồ.

Động tác đột ngột của anh khiến Đầu Sơn Dương trên mép bàn lập tức có phản ứng, người sau quay cổ kêu cót két: "A, thuyền trưởng, ngài có điều gì cần phân phó? Là chuẩn bị bữa tối sao? Mặc dù bây giờ trên tàu không có người nào để dùng, nhưng tôi vẫn sẵn sàng phục vụ ngài bữa ăn trong phạm vi khả năng cho phép, ngài muốn ăn gì? Chúng ta có thể bắt đầu với một số món ăn miền Nam, bột mì cuộn thịt chiên giòn, thịt lợn cốt lết chiên, chả cá chiên phồng, thịt viên chiên, trứng nướng, trứng hấp, trứng luộc, trứng hầm, trứng muối, trứng hun khói…”

“Im miệng, ta ngẩng đầu không phải để nghe ngươi báo tên món ăn,” Duncan trừng mắt Đầu Sơn Dương om sòm, trong biểu cảm lại mang vẻ nghiêm trọng, anh ngẩng đầu nhìn về hướng ngoài cửa sổ phòng thuyền trưởng — đó là hướng của thành bang Hàn Sương, nói như có điều suy nghĩ: "Bạch Tượng Mộc Hào?"

“Bạch Tượng Mộc Hào?” Đầu Sơn Dương sửng sốt một chút, sau đó phản ứng lại: “Hả, ngài đang nói đến con tàu hơi nước đó, con tàu lúc trước Alice từng ngồi? Làm sao ngài đột nhiên nghĩ tới nó? Là muốn tìm món chiến lợi phẩm đó trở về sao? Tôi có thể cung cấp cho ngài một bộ phương án thu nạp và tổ chức hoàn chỉnh — Ngài định thay mới thủy thủ trên tàu ư? Thuyền trưởng đó hẳn có thể ở lại..."

“Nó ở gần đây,” Duncan hoàn toàn không quan tâm Đầu Sơn Dương đang lải nhải điều gì, anh chỉ từ từ đứng dậy khỏi bàn, hơi cau mày khi nói, cảm nhận kỹ lưỡng mối liên hệ yếu ớt nhưng thực sự tồn tại đó: “Ở... gần Hàn Sương?"

“Bạch Tượng Mộc Hào ở gần Hàn Sương?” Đầu Sơn Dương cuối cùng ngừng lải nhải, ngữ khí tràn đầy kinh ngạc: “Không thể nào đâu... Hàn Sương hiện tại không phải đang phong tỏa sao? Hơn nữa hạm đội của Tirian vẫn đang chận trên tuyến đường biển, có một con tàu ngoại lai tiến đến gần, hắn không thể nào không báo cho ngài được?"

"... Tình hình không ổn lắm, ta quả thật cảm giác được sự hiện diện của Bạch Tượng Mộc Hào," Duncan trầm ngâm nói: "Nhưng vị trí của nó... rất mơ hồ, hơn nữa dường như vẫn đang thay đổi không ngừng..."

Anh nheo mắt và nhìn về hướng thành bang Hàn Sương, cố gắng xác định xem luồng khí tức đột nhiên trở nên mãnh liệt hơn trong nhận thức của mình rốt cuộc nằm ở phương vị nào.

Hơi thở của Bạch Tượng Mộc Hào đột nhiên xuất hiện, hơn nữa còn trở nên mãnh liệt hơn trong khoảng thời gian ngắn, thật giống như trong bóng tối đột nhiên bùng sáng một ngọn lửa, thu hút đường nhìn của anh, loại cảm giác này... trước nay chưa từng xuất hiện qua.

Hơn nữa không biết có phải là ảo giác hay không, Duncan còn cảm giác được hơi thở của con tàu đó trải qua thăng trầm mấy lần, giống như... ánh đèn lập lòe lúc sáng lúc tối.

Trong suy tư, anh cúi đầu xuống, nhìn tượng gỗ Đầu Sơn Dương trên bàn: “Ngươi có biết chuyện là thế nào không?”

Đầu Sơn Dương suy nghĩ một chút, sau đó lắc đầu: “Hay là tôi báo tên món ăn với ngài tiếp nhé…”

“Thời khắc mấu chốt không được tích sự gì.” Duncan nhếch môi, đứng dậy đi vòng qua bàn hàng hải, cất bước đi về phía bên ngoài phòng thuyền trưởng.

Bình Luận (0)
Comment