Duncan rời khỏi phòng thuyền trưởng không đi đâu khác mà quay người nắm lấy tay cầm của "Thất Hương Giả Chi Môn" một lần nữa, rồi đẩy nó vào trong —
Chu Minh trở về phòng ngủ của mình.
Đảo mắt nhìn quanh, khung cảnh quen thuộc hiện ra trước mắt, mọi thứ trong phòng vẫn y hệt như lúc bản thân rời đi lần trước, mà hình như cũng đã lâu rồi bản thân chưa trở lại đây.
Chầm chậm bước qua sảnh, bước lên sàn nhà hơi loang lổ và hao mòn, Chu Minh đến trước cửa sổ đóng chặt, kiểm tra dấu vết trên bệ cửa sổ và xác nhận tình trạng khóa cửa sổ như thường lệ — mặc dù trong lòng biết làm như vậy là vô nghĩa, nhưng anh vẫn cẩn thận hoàn thành mọi kiểm tra, nghiêm túc cầm cuốn nhật ký treo bên cửa sổ lên, viết kết quả kiểm tra hôm nay vào phần trống của cuốn sách:
Các nơi ở cửa ra vào và cửa sổ đều không thay đổi, căn phòng này chưa từng được mở ra trong thời gian bản thân rời đi.
Sau khi để lại ghi chép mới này, anh nhẹ thở ra một hơi rồi mới từ từ đến bên bàn làm việc.
Trên bàn, một số tia lửa nhỏ màu xanh lá đang nổ lách tách và nhảy nhót, ngọn lửa dần dần lan rộng đang phác thảo ra đường viền của một vật thể từng chút một, toàn bộ quá trình phác thảo đã sắp hoàn thành.
Đó là một con tàu, một con tàu cơ giới chạy bằng động lực hơi nước với thân tàu màu trắng tuyệt đẹp và một ống khói cao ngất, trông khá tân tiến.
Chu Minh bình tĩnh nhìn cảnh này, trên mặt không có chút kinh ngạc.
"Mô hình" của Bạch Tượng Mộc Hào xuất hiện trong căn phòng này, nhưng... tại sao? Tại sao nó đột nhiên lại xuất hiện ở đây? Con tàu này đã xảy ra biến đổi gì?
Chu Minh ngẩng đầu nhìn về phía kệ để đồ cách đó không xa, “mô hình” của Thất Hương Hào và Phổ Lan Đức vẫn nằm yên lặng giữa những ô ngăn cách trên kệ.
Những "vật phẩm" bị đốt cháy hoàn toàn bởi ngọn lửa linh thể và hoàn toàn do bản thân kiểm soát sẽ xuất hiện trên bàn làm việc của căn hộ đơn lập này dưới dạng mô hình chính xác, đây đã là quy luật chắc chắn, Thất Hương Hào và Phổ Lan Đức đều như vậy, mà Bạch Tượng Mộc Hào...
Chu Minh nhớ lại những việc trải qua trong cuộc gặp gỡ lần đầu giữa mình với con tàu đó.
Bạch Tượng Mộc Hào quả thật từng bị ngọn lửa linh thể của bản thân thiêu đốt qua một lượt, thậm chí cả con tàu đều từng bị Thất Hương Hào "nuốt vào trong bụng", nhưng có lẽ lúc đó bản thân khống chế ngọn lửa linh thể không đủ thành thục, sau khi "thiêu đốt" qua, Bạch Tượng Mộc Hào chưa trở thành “món đồ sưu tập” trên bàn làm việc của mình, mà chỉ để lại ấn ký, tình trạng này vẫn luôn kéo dài cho đến nay.
Chu Minh ngồi xuống trước bàn làm việc, lặng lẽ nhìn những tia lửa xanh lá nhảy nhót trên bàn và phác thảo hoàn chỉnh đường nét cuối cùng của Bạch Tượng Mộc Hào, biểu cảm trầm ngâm suy nghĩ.
Anh có thể khẳng định, trong khoảng thời gian này mình không hề để ý tới chiều hướng của Bạch Tượng Mộc Hào, càng chưa từng chủ động "kích phát" ấn ký ngọn lửa trên con tàu đó, cho nên loại biến đổi này không phải do anh gây ra - mà là Bạch Tượng Mộc Hào, con tàu đó rõ ràng đã gặp phải chuyện gì, khiến cho ấn ký trên tàu bị kích hoạt, thậm chí còn trực tiếp "hoạt hóa" đến mức toàn bộ con tàu đều trở thành một trong những "món đồ sưu tập" ở đây.
Chu Minh hơi nheo mắt lại, thử xác định vị trí Bạch Tượng Mộc Hào lần nữa, đồng thời cảm nhận tình trạng hiện tại của nó.
Một lúc sau, anh mở mắt ra, vẻ mặt hơi nghiêm túc.
Ngay cả khi ở trong phòng ngủ này, anh vẫn không thể xác nhận được chính xác Bạch Tượng Mộc Hào rốt cuộc đang ở đâu, nhận thức mơ hồ chỉ đại khái chỉ hướng thành bang Hàn Sương của thế giới đối diện với cửa, nhưng khi thử xác nhận tình trạng của Bạch Tượng Mộc Hào, anh đã nhận được một phản hồi hơi kỳ lạ.
Anh lại cảm thấy rằng toàn bộ con tàu bị nước biển bao quanh.
Trên bàn, những tia lửa xanh lá nhảy nhót ngừng lại, mô hình chính xác của Bạch Tượng Mộc Hào lặng lẽ nằm trước mặt Chu Minh, từng chi tiết đều sống động như thật.
Sau khi do dự một chút, Chu Minh vươn tay nâng mô hình Bạch Tượng Mộc Hào lên, để ở trước mắt cẩn thận quan sát.
Nhưng anh không thấy chỗ nào khác biệt cả.
Sau một lúc táy máy, Chu Minh lắc đầu và nhận ra rằng ở đây cũng không thể xác nhận được tình trạng của con tàu đó — vẫn là phải đến Hàn Sương bên đó để xác nhận tình hình.
Anh đứng dậy khỏi bàn làm việc, bưng Bạch Tượng Mộc Hào trên tay, định đặt “món dồ sưu tập” mới này lên kệ trước, nhưng mới đi được mấy bước, anh đột nhiên dừng lại bên cạnh một tấm gương.
Anh nhìn vào gương, trong gương, thứ anh đang cầm trên tay không phải là Bạch Tượng Mộc Hào, mà là một con tàu xa lạ bị sương mù đen dày đặc và những cái bóng lớn bao trùm!
Đường nét của con tàu mơ hồ giống mấy phần với Bạch Tượng Mộc Hào, tựa như cùng nguồn gốc kiểu dáng, nhưng tổng thể phơi bày ra cảm giác không chân thật như ảo ảnh, khắp nơi trên tàu đều có dấu vết hư hao và phá hủy giống như ngủ say dưới đáy biển nhiều năm — Chu Minh nhìn chằm chằm con tàu trong gương, chốc lát sau lại cúi đầu xuống, nhìn thấy trên tay mình xác thực chỉ là mô hình của Bạch Tượng Mộc Hào.
Sau một hồi kinh ngạc và suy nghĩ ngắn ngủi, Chu Minh đột nhiên đặt mô hình của Bạch Tượng Mộc Hào sang một bên, bước nhanh đến trước kệ để đồ, ôm lấy mô hình của Thất Hương Hào và thành bang Phổ Lan Đức, kiểm tra từng món một trước gương.
Chúng đều không thay đổi gì trong gương.
Chỉ có Bạch Tượng Mộc Hào, phơi bày ra một "diện mạo khác" quỷ dị trong gương.
Chu Minh lại đem mô hình Bạch Tượng Mộc Hào đến trước gương, trầm ngâm nhìn bóng con tàu màu đen phô ra trong gương.
Nhìn trông giống "hình ảnh phản chiếu" của Bạch Tượng Mộc Hào ở một chiều không gian khác.
Trong suy tư, anh chậm rãi đưa tay về phía ảo ảnh trong gương.
Anh chỉ chạm vào mặt kính lạnh và cứng.
...
Một mình lái thuyền, Lawrence nhìn thân tàu Hắc Tượng Mộc Hào cao đồ sộ dần phóng lớn trong tầm nhìn, sương mù dày đặc dường như tràn ngập bóng tối cũng dần bao trùm bốn phía, ngọn đèn treo trước mũi thuyền cật lực xua tan bóng tối xung quanh, nhưng cũng chỉ có thể vạch ra một đường mơ hồ cho ông ta.
Ông ta quay đầu lại, nhìn thấy Bạch Tượng Mộc Hào đã biến thành hư ảnh mờ ảo trong sương mù — Lúc đứng trên đài chỉ huy Bạch Tượng Mộc Hào nhìn sang, hai con tàu rõ ràng cách nhau gần thế kia, nhưng giờ phút này, ông ta lại cảm thấy giữa hai như có một cái hào rộng, nó không phải là ngăn cách của khoảng cách vật lý, mà là một loại... rào cản giữa hư và thực.
Mà ông ta hiện đang dần dần vượt qua rào cản này.
Tâm trạng của ông ta bình tĩnh lại, xung quanh ngày càng trở nên quỷ dị, hoàn cảnh ngày càng trở nên mờ tối, nhưng tâm trạng của ông ta lại ngày càng trở nên bình tĩnh, như thể mọi con đường đều thông thoáng, số phận đã cho ông ta thấy rõ tất cả các lựa chọn — Ông ta phải bước lên Hắc Tượng Mộc Hào, bất kể nơi đó có gì đang chờ đợi mình.
Nhưng người bình tĩnh lại dường như chỉ có mình ông ta — Trên thuyền còn có một hành khách khác, trông không bình tĩnh như vậy.
"Ngài thả tôi trở về đi! Buộc dây thừng vào cổ tôi, treo tôi trên cột buồm đều được!" Dị thường 077 kêu la om sòm, thây khô xấu xí này từ nãy tới giờ đều không ngừng lải nhải: "Chỉ cần có thể để tôi trở về trong giấc ngủ, tôi nghe lời ngài tất... cho dù ngài bắt tôi quy y Nữ thần Bão Tố... hay Thần chết đều được! Tôi đã không muốn mở mắt ra nữa rồi!"
Lawrence cuối cùng quay đầu lại, lần đầu tiên đáp lại thây khô từ khi rời đi cho đến bây giờ: “Ngươi còn có thể quy y thần linh?”
Thây khô sửng sốt một chút, sau đó lập tức gật đầu: "Chỉ cần ngài thả tôi trở về ngủ, trong giấc mơ tôi quy y bất kỳ vị thần nào đều được!"
Lawrence suy nghĩ một chút, nghĩ tới một câu nói đùa phổ biến trong thủy thủ, trên mặt lộ ra nụ cười: "Vậy ngươi thử quy y Thần Trí Tuệ?"
Dị thường 077 cứng đờ cả người một lúc, sau đó không biết bao lâu mới hơi cử động, từ trong cổ họng khô khốc nặn ra mấy chữ: "Tôi có thể thử từ hình học phẳng trước..."
"Ngay cả Thần Trí Tuệ cũng dám thử, xem ra ngươi thật sự bị bức ép." Lawrence lắc đầu, trong lòng không khỏi hơi tò mò: "Nhưng tại sao ngươi lại sợ hãi như vậy? Ta đọc được trên tài liệu, nói rằng ngươi thuộc loại dị thường có khuynh hướng mất kiểm soát, nhưng bây giờ ngươi lại liều mình muốn quay trở lại trong giấc ngủ?"
Dị thường 077 không trả lời, chỉ cố gắng cuộn mình trong một góc trên thuyền, ánh mắt căng thẳng nhìn chằm chằm ngọn lửa xanh lá lặng lẽ cháy trên người Lawrence.
Lawrence cúi đầu nhìn lướt qua cơ thể đến giờ vẫn chưa khôi phục như cũ của mình, ngẩng đầu lên: "Bởi vì ngọn lửa này? Hay bởi vì lực lượng tượng trưng đằng sau ngọn lửa này?"
Dị thường 077 nói giọng rên rên: “Ngài như vậy không phải đã rất rõ rồi sao?”
"Ta không ngờ, ngay cả 'dị thường' như ngươi cũng biết đến uy danh của Thất Hương Hào," Lawrence có chút cảm khái nói: "Ta xem trong tài liệu miêu tả về ngươi, nói ngươi sau khi mất khống chế có thần trí, có thể nói chuyện với người khác, nhưng không ngờ rằng thần trí của ngươi lại đạt đến mức độ này... Nếu như ngươi không phải là một bộ thây khô, ta gần như đã nghĩ rằng ngươi là một con người."
Dị thường 077 cúi đầu, như thể đã cam chịu số phận, nhưng ngược lại không còn lên tiếng nữa.
Lawrence không quan tâm đến phản ứng của "thủy thủ" này, bây giờ ông ta có vô số bí ẩn để suy nghĩ, một dị thường mất kiểm soát xuất hiện điều sai lệch và cổ quái so với hồ sơ dữ liệu là không đáng kể so với những bí ẩn đó.
Quá nhiều ẩn số, quá nhiều bí mật.
Đã bao nhiêu năm rồi không có cảm giác này?
Tựa như sau khi ly biệt với Hắc Tượng Mộc Hào, nhà thám hiểm Lawrence đã biến mất khỏi thế giới này, không xác định và viễn xứ đã trở thành những từ ngữ trong ký ức, cho đến tận bây giờ —
Khoảnh khắc nhìn thấy Hắc Tượng Mộc Hào lần nữa, nhà thám hiểm Lawrence đã một lần nữa thức tỉnh từ sâu thẳm đáy lòng của một vị thuyền trưởng già.
Ông ta ngẩng đầu lên, nhìn thấy thân tàu Hắc Tượng Mộc Hào cao ngất đã cách thuyền chưa đầy mấy mét. Ông ta điều khiển thuyền chậm rãi tiến đến gần. Đến địa điểm quen thuộc trong ký ức, ông ta dừng lại, cầm mái chèo gõ vào thân tàu.
Một chiếc thang dây được ném từ trên cao xuống và rơi xuống mũi thuyền.
Lawrence quay đầu lại, nhìn Dị thường 077 đang co ro trong góc.
"Lên tàu, thủy thủ."
Dị thường 077 đứng lên một cách không tình nguyện, cúi đầu: "Vâng, thuyền trưởng."