Thâm Hải Dư Tẫn (Dịch)

Chương 390 - Chương: 390

Chương: 390

Trong một thời gian dài tới nay, Lawrence đều giống như bị mắc kẹt trong một "giấc mơ tỉnh tảo" – Trên thực tế, ông ta rõ hơn ai hết chuyện đã xảy ra với mình và căn bệnh trên phương diện tinh thần của mình.

Ông ta biết Martha đã không còn, hình bóng sớm chiều chung đụng với mình thực ra chỉ là ảo ảnh, tất cả những điều này ông ta đều biết — bất kể là ở tầng diện tiềm thức hay tầng diện ý thức chủ quan, ông ta đều rất tỉnh táo.

Tuy nhiên, so với những thuyền trưởng khác cùng độ tuổi và sự từng trải xêm nhau, trạng thái tinh thần của ông ta thực ra đã được coi là tốt rồi. Trên biển cả mênh mông, thứ không thiếu nhất chính là những thuyền trưởng có tinh thần méo mó, tâm trí bị tổn thương. Cho dù có mục sư theo tàu gánh vác một phần, chức nghiệp thách thức biển cả này cũng đã định sẵn sẽ phải chịu đựng ô nhiễm tinh thần nhiều hơn so với các thuyền viên bình thường. Mỗi một thuyền trưởng đều đã hoàn thành các chuyến đi biển hết lần này đến lần khác trong việc đối mặt với tâm trí đang sa sút của mình. Đến mức các thuyền trưởng thường sẽ mô tả sự nghiệp của mình trong một câu -

“Chúng ta không hành hướng bên bờ vực thẳm, cuộc đời chúng ta lái thẳng đến vực thẳm.”

Nhưng cũng chính vì tinh thần khốn đốn quanh năm, Lawrence mới có nhận thức đặc biệt bén nhạy đối với "Martha", ngay lúc này, ông ta đã tinh mắt phát giác được bóng dáng trước mắt tuyệt đối không giống với "thứ" mình gặp trong mộng ảo ngày trước.

Ông ta không khỏi nhớ lại "Martha" đã xuất hiện trên boong tàu Bạch Tượng Mộc Hào trước đây, đại phó Gus vào thời điểm đó từng nhìn thấy bóng dáng của "Martha" — sự thay đổi phải chăng bắt đầu từ khi đó?

Tất cả những điều này cuối cùng đã vượt qua một điểm giới hạn nhất định? Thứ trong ảo tưởng của bản thân... cuối cùng đã đi đến hiện thực? Hay một loại lực lượng khó tả nào đó đã đọc được suy nghĩ của ông ta và tạo ra "cá thế" tồn tại thực tế này trước mắt ông ta? Đây là một món quà đầy ác ý? Hay là một cái bẫy đầy mỉa mai?

"Martha..." Lawrence rốt cuộc mở miệng, ông ta cảm thấy cổ họng mình có chút khô khốc, ngay cả thanh âm cũng trở nên khàn khàn: "Bà đang ở trước mặt tôi?"

"Như ông nhìn thấy," Nhà thám hiểm nữ cười lên: "Muốn lại đây sờ tôi không? Tôi thậm chí còn có thân nhiệt."

"... Bà là một cá thể tồn tại thật sự," Lawrence nhẹ nhàng thở ra một hơi, kìm chế xung động muốn tiến lên một bước của bản thân: "Nhưng... tại sao lại như vậy? Lẽ nào ảo ảnh trong đầu tôi ở nơi này đã bị chuyển hóa thành một loại thực thể nào đó? Đây là... sức mạnh của vùng hải vực này?"

“Ít nhất đúng một phần,” Martha khẽ lắc đầu: “Đích xác vùng 'hải vực' này đã định hình tôi và Hắc Tượng Mộc Hào, nhưng tôi hoàn toàn không phải là ảo ảnh xuất phát từ trong đầu óc của ông — tôi đã lẩn quẩn ở đây rất nhiều năm, Lawrence - tôi và con tàu này đã luôn ở đây trong rất nhiều năm trước đây, lang thang một cách mù quáng như một bộ phận trong vô số 'hàng giả'.

Lawrence hơi sửng sốt: "Hàng giả?"

"Hàng giả - Một loại lực lượng mạnh mẽ nào đó nằm dưới biển sâu đã gây ra tất cả những chuyện này, tôi không biết đó rốt cuộc là gì, nhưng nó đã chiếm giữ ở đây rất rất nhiều năm và tạo ra vô số hàng giả. Còn nhớ 'Hải Yến Hào' vừa bị ông tiêu diệt không? Còn có đảo Dagger..."

"Chúng đều là 'giả mạo'?!" Lawrence trợn to hai mắt, ông ta đột nhiên ý thức được bản thân đang chìm vào trong vòng xoáy dường như còn quỷ quyệt và đáng sợ hơn so với những gì mình tưởng tượng: "Chờ đã, vậy thành bang Hàn Sương chúng ta gặp phải lúc trước..."

"Nó cũng vậy, hết thảy mọi thứ ở nơi này đều vậy," Martha bình tĩnh nói: "Luồng lực lượng đó từ lâu đã xâm nhập toàn bộ vùng hải vực, tất cả những thứ quanh quẩn nán lại đủ lâu trong vùng hải vực này, đều không thể thoát khỏi 'sự sao chép' của nó. Trong biển sâu có vô số bản sao trống rỗng và mù quáng quanh đi quẩn lại một chỗ — những gì ông gặp phải chỉ là một phần nhỏ trong số chúng.”

Lawrence như rơi vào trạng thái đờ đẫn cả người, thật lâu sau, ông ta mới đột nhiên tỉnh hồn lại, đồng thời nhìn "người vợ" trước mắt với vẻ khó có thể tin được: "Nhưng mà... trông bà không giống, bà thậm chí còn có thể nói chuyện với tôi, con tàu này mới nãy còn kề vai sát cánh chiến đấu bên cạnh Bạch Tượng Mộc Hào..."

Martha không nói gì, chỉ lặng lẽ nhìn Lawrence nở nụ cười điềm tĩnh và đầy ẩn ý.

Người sau ngừng nói, đồng thời dần dần phản ứng lại, ông ta cúi đầu xuống, nhìn thân thể vẫn hư huyễn trong suốt như linh hồn người chết của mình, cùng ngọn lửa xanh lá đang lặng lẽ cháy trên người.

Hắc Tượng Mộc Hào xuất hiện sau khi Bạch Tượng Mộc Hào hoàn thành quá trình "lột xác" trong ngọn lửa linh thể.

"Ông đã nhận ra được rồi, Lawrence," Martha nhẹ nhàng nói: "Thứ duy nhất có thể cạnh tranh với sức mạnh hùng mạnh là một loại sức mạnh hùng mạnh khác. Cho dù là vùng hải vực này, cũng không thể nhúng tay vào chiến lợi phẩm của Hạm đội Thất Hương Hào — Ông và tôi, đều là chiến lợi phẩm của 'Ngài'."

Lawrence ngây người lắng nghe, cảm thấy có chút bàng hoàng, sau đó sắc mặt ông ta hơi thay đổi, đồng thời nhận ra những lời cuối cùng mà đối phương vừa nói có điểm không hợp lý — Đó không phải là chuyện mà "Martha" đã vĩnh biệt mình mấy chục năm trước nên biết!

Tại sao bà ấy lại biết về Thất Hương Hào? Tại sao lại biết Bạch Tượng Mộc Hào là “chiến lợi phẩm” của thuyền trưởng Duncan?

“Bà đọc được ý thức của tôi!” Lawrence chợt trợn to hai mắt, bắp thịt trên người căng cứng theo bản năng: “Bà không phải là Martha thật sự!

Nhưng mà, bóng người đứng cách đó không xa lại chỉ mỉm cười, dường như không thèm để ý tới phản ứng của Lawrence, mà bình tĩnh giống như mấy chục năm trước: "Nếu như người ông mong muốn là Martha một trăm phần trăm chính xác và 'tinh khiết', rất xin lỗi, Lawrence, tôi xác thực không phải là bà ấy - Nhưng 'bà ấy' là một phần của tôi, linh hồn của Martha nằm trong cơ thể của tôi, mà một phần khác của tôi, đến từ ý thức và ký ức của ông... vùng hải vực này giống như một tấm gương, liên tục phản chiếu tất cả những sự vật trôi nổi trên bề mặt của nó, bao gồm cả ý thức và ký ức.

"Tôi không đọc lấy ý thức của ông, là ý thức của ông tự phản ánh vào một phần của tôi - Ông không thể chấp nhận điều này sao?"

Lawrence mở miệng, sau không biết bao nhiêu lần thay đổi biểu cảm, ông ta cuối cùng khổ sở giật giật khóe miệng, xòe hai tay ra: “Tôi không biết, tôi thậm chí còn chưa từng nghĩ tới nên ứng đối với bà như thế nào sau khi thật sự đối mặt. Tôi... tôi không biết mình nên chấp nhận... bà của 'hình thức' này thế nào, đến giờ tôi thậm chí còn chưa hình dung ra bà rốt cuộc là dạng tồn tại ra sao."

Ông ta ngẩng đầu lên, vị thuyền trưởng già từng đương đầu với vô số hiểm nguy khủng khiếp trên biển cả bao la, cũng chưa bao giờ dao động này dường như có chút mù tịt không biết làm gì vào lúc này.

Ông ta chưa bao giờ tỏ ra yếu đuối trước mặt bất kỳ ai — ngoại trừ trước mặt vợ mình.

Martha lặng lẽ nhìn Lawrence đã không còn trẻ nữa, thật lâu sau mới bất đắc dĩ cười thành tiếng: "Ông vẫn như trước đây, vào thời khắc then chốt, luôn cần sự giúp đỡ của tôi."

Bà ta bước đến, giơ hai tay đặt lên vai Lawrence, mang theo hơi ấm của một người sống.

"Ông cần phải tự giữ cho bản thân vững vàng, cùng sự phán đoán sáng suốt..."

Lawrence khẽ nhíu mày, có chút khó hiểu.

“Thủy thủ, có thể mời cậu rời đi một lát được không?” Martha lại quay đầu, nhìn về phía Dị thường 077 từ lúc nãy tới giờ vẫn luôn khá biết điều, nói: "Chủ nhân của Hạm đội Thất Hương Hào sẽ hài lòng vì hợp tác của cậu."

Thây khô mặc áo thủy thủ nhất thời giật mình, lập tức quay người rời khỏi đài chỉ huy mà không nói một lời.

Lawrence thì dường như đột nhiên ý thức được điều gì, vội vàng nói: "Đợi..."

Nhưng cửa đài chỉ huy đã đóng lại.

Dị thường 077 nhanh chóng chạy đến hành lang ngoài cửa, gã chỉ mơ hồ nghe thấy câu gào to cuối cùng của thuyền trưởng Lawrence từ bên trong:

"Martha - Năm nay tôi đã ngoài sáu mươi rồi!"

Động tĩnh đằng sau gã không dám nghe.

Một lát sau, tiếng kẽo kẹt của bản lề cửa xoay truyền đến, Dị thường 077 rụt cổ, cảnh giác quay đầu lại, nhìn thấy nhà thám hiểm nữ đứng ở trước cửa, trên mặt lộ ra nụ cười vui vẻ thoải mái.

Ngay sau đó, Lawrence cũng cắn răng chịu đựng đi ra, sau khi nhìn thấy Dị thường 077 ở cửa, ông ta lập tức đưa mắt cảnh cáo — sau đó lại nhanh chóng che đầu, cắn răng chịu đựng nhiều hơn.

Dị thường 077 ngay lập tức thu hồi ánh mắt, cố gắng giảm bớt cảm giác tồn tại như một xác chết thực sự.

Rõ ràng, đánh một trận rất mạnh.

“Bây giờ đã có thể chấp nhận hay chưa?” Martha quay đầu, cười nói với Lawrence.

Lawrence che chỗ sưng tấy trên đầu, ông ta không biết tại sao mình vẫn bị Martha đánh cho tơi tả trong bộ dạng bây giờ gần như là một thể xác linh hồn, ông ta chỉ biết những chi tiết như vậy đã sớm không còn quan trọng nữa: “Chấp nhận rồi, chấp nhận rồi..."

Lang thang trên biển cả bao la nên cần một tâm thế cởi mở với mọi thứ.

Suy cho cùng, bây giờ có vẻ như nếu bản thân nghĩ không thoáng, Martha sẽ giúp mình “nghĩ thoáng” — Tính khí bạo dạn của nhà thám hiểm nữ vẫn như nhiều năm trước, nhưng bản thân đã là một ông già ngoài năm mươi tuổi...

“Vậy thì tiếp theo đây, chúng ta nên cân nhắc đến chuyện chính thôi,” Martha nói với nụ cười trên môi, khoanh tay dựa vào cánh cửa: “Bị mắc kẹt ở đây suốt cũng không phải là cách.”

Nghe vậy, Lawrence lập tức khắc chế suy nghĩ phức tạp trong lòng, sắc mặt trở nên nghiêm túc: "Martha, vừa rồi tôi đã muốn hỏi bà, vùng hải vực này rốt cuộc có trạng thái thế nào? Bà biết cách rời khỏi nơi này không?"

"... Tôi rất muốn trả lời ông, nhưng thật sự xin lỗi," Martha trầm lặng hai giây, sau đó nói ra có chút ái ngại: "Tuy tôi đã quanh quẩn ở đây rất nhiều năm, nhưng xét cho cùng, tôi và con tàu này chẳng qua cũng chỉ là một trong số rất nhiều hàng giả bị mắc kẹt ở đây thôi. Có điều có một điểm ngược lại có thể khẳng định... toàn bộ vùng hải vực này đều lấy 'thành bang Hàn Sương' làm trung tâm, nếu nơi này thực sự tồn tại một kẽ nứt giao thoa với thế giới hiện thực, đó nhất định cũng nằm ở Hàn Sương."

Bình Luận (0)
Comment