Đến Hàn Sương.
Lawrence nghĩ ngay đến câu nói "Martha" từng nói với mình trước đây — Bây giờ ông ta đã không thể phân biệt được Martha lúc đó rốt cuộc là ảo giác của mình, hay là "cảm giác tồn tại" phát ra từ "Martha" trước mặt, nhưng điều duy nhất có thể khẳng định là ông ta nên đến Hàn Sương.
Nhưng làm thế nào để đến đó?
"Chúng tôi đã tìm kiếm ở đây thời gian rất lâu," Lawrence cau mày nói: "Kể từ lần trước sau khi rời bến cảng của thành bang nhân lúc ban đêm, Bạch Tượng Mộc Hào không còn tìm thấy thành bang đó nữa — Chúng tôi xuôi theo đường cũ trở về, nơi đó chỉ là một vùng biển khơi.”
"Tìm như vậy không thấy nó đâu," Martha cười lắc đầu: "Lawrence, Hàn Sương đang trốn tránh ông."
“Trốn tránh tôi?” Lawrence sửng sốt một chút: “Tại sao?”
Martha không nói mà chỉ giơ ngón tay chỉ vào ngọn lửa u linh đang lặng lẽ cháy trên người Lawrence.
Lawrence hiểu ra ngay tức khắc, ông ta nhìn xuống cánh tay giống như linh thể của mình, trầm ngâm nói: "Cho nên... trước đó chúng tôi mới không gặp trở ngại gì khi rời cảng thành bang... hơn nữa cũng không phải chúng tôi đã rời khỏi nơi đó, mà là thành bang tránh xa Bạch Tượng Mộc Hào?"
Ông ta ngẩng đầu lên, thần sắc trở nên có chút ám muội: "Vậy ta nên làm như thế nào bây giờ? Bạch Tượng Mộc Hào bây giờ đã cách Thất Hương Hào gần hơn so với lúc rời cảng, nếu như thành bang đó cứ cố ý tránh xa tôi, thì làm sao tôi có thể tìm được nó?"
“Tôi sẽ đi tìm.” Martha nói một cách bình tĩnh và ngắn gọn.
“Bà đi tìm?” Lawrence nhất thời không phản ứng kịp: “Bà có thể tìm được nó?
"Đương nhiên, trong nhiều năm qua, tôi và con tàu của mình vẫn luôn là một phần của vùng hải vực này, cho dù bây giờ tôi tách ra khỏi quần thể khổng lồ này, nó cũng sẽ không nhận ra điều ra trong thời gian ngắn — Mà từ một phương diện khác, phương thức tồn tại của Hắc Tượng Mộc Hào hiện giờ gần giống với "chiếc bóng ngược" của Bạch Tượng Mộc Hào, tôi chưa thiết lập mối liên hệ trực tiếp với Thất Hương Hào, ít nhất bây giờ vẫn chưa, Hàn Sương sẽ không trốn tránh tôi... nó không hề 'thông minh' như ông nghĩ."
Lawrence gật đầu nửa hiểu nửa không, nhưng lại có chút nghi hoặc: "Nhưng vậy cũng chỉ có bà có thể đến gần nó — tôi và Bạch Tượng Mộc Hào thì làm thế nào? chỉ cần chúng tôi xuất hiện, nó nhất định vẫn sẽ 'chạy mất dép'..."
Martha mỉm cười.
Bà ta tiến lên nửa bước, nhẹ nhàng đặt tay lên ngực Lawrence, trên mặt mang theo biểu cảm đầy ẩn ý, nhẹ giọng nói: “Rất đơn giản, chúng ta hoán đổi vị trí — Ở nơi này, ranh giới giữa bản thể và hình ảnh phản chiếu không quá rõ ràng."
Lawrence ngẩn ra, theo bản năng muốn hỏi đối phương câu này là ý gì, nhưng còn chưa kịp mở miệng, ông ta đã cảm thấy ngực mình bị một lực đẩy nhẹ.
Lực này rất nhẹ nhàng, nhưng trong nháy mắt lại khiến ông ta cảm thấy trời đất quay cuồng, cảm giác mình sắp ngã ngửa. Tại một khắc trước khi mất đi ý thức, ông ta cảm giác mình được ai đó đỡ lấy thân thể từ phía sau, giọng nói mềm mại của Martha vang lên bên tai:
"Ngủ một giấc đi, tình yêu của tôi — tiếp theo đây là một hành trình không thể tưởng tượng nổi."
Lawrence chìm vào giấc ngủ mơ màng, nhưng ông ta cảm thấy mình chỉ ngủ thiếp đi trong chốc lát, sau đó lại đột nhiên mở mắt ra, vô thức gọi một tiếng: "Martha!"
Tuy nhiên, lọt vào tai ông ta lại là giọng nói của đại phó Gus: "Thuyền trưởng, ngài tỉnh rồi à?"
Lawrence cuối cùng cũng tỉnh hẳn, ông ta cố gắng gượng người, vì đột ngột tỉnh dậy sau một giấc ngủ say nên thở hổn hển, sau đó lại nhìn xung quanh lần nữa, phát hiện ra mình đang nằm trên giường trong phòng thuyền trưởng – đại phó Gus đang trong vẻ mặt lo lắng đứng ở một bên, kế cận còn có mấy thủy thủ.
Mà ở một góc nhỏ, ông ta còn nhìn thấy một bóng người quen thuộc — Dị thường 077, bộ thây khô đó đang nhân lúc không ai chú ý dùng thòng lọng quấn quanh cổ mình, nhưng sau khi phát hiện ra ánh mắt của Lawrence, gã lập tức thu dây thừng lại, giả vờ như không có chuyện gì xảy ra.
"Ta đây là..." Lawrence thở hổn hển, vừa xoa xoa trán vừa lẩm bẩm, trong lúc nhất thời không thể phân biệt được mình đang ở trong mộng hay trong hiện thực, chuyện xảy ra không lâu trước đó như ý nghĩ hão huyền hiện lên trong trí nhớ.
"Ngài đã trở lại Bạch Tượng Mộc Hào, là 'thủy thủ' đưa ngài trở về," Đại phó lập tức nói, chỉ chỉ thây khô cách đó không xa: "Ngài đã ngủ mê man suốt mấy canh giờ."
“Ta nhớ… ta nhớ mình đã đi thăm dò Hắc Tượng Mộc Hào, còn nhìn thấy Martha ở trên đó… Những chuyện này thực sự đã xảy ra sao?” Lawrence vò mạnh trán, sau đó lại ngước mắt lên: “Hắc Tượng Mộc Hào đâu? Bây giờ nó đang ở đâu?"
"Trí nhớ của ngài không có vấn đề, ngài quả thật đã đi tới con tàu đó, 'thủy thủ' cũng nói với chúng tôi, ngài đã nhìn thấy Martha nữ sĩ ở trên đó." Đại phó Gus dìu đỡ Lawrence ngồi dậy, nhưng khi nói nửa chừng sắc mặt lại có chút cổ quái: "Về phần con tàu đó hiện tại đang ở đâu... Thuyền trưởng, tình huống hiện tại có chút cổ quái, tôi không biết nên giải thích thế nào với ngài..."
“Cổ quái?” Lawrence nhíu mày: “Là ý ý?”
"Tàu của chúng ta hiện đã mất kiểm soát, bánh lái và chân vịt đều không hoạt động, Bạch Tượng Mộc Hào đang trôi dạt như một con tàu ma. Còn về Hắc Tượng Mộc Hào... tôi dẫn ngài đi xem."
Nghe những lời lo lắng của đại phó, biểu cảm trên khuôn mặt của Lawrence đã lập tức trở nên nghiêm túc, ông ta gạt cánh tay đang đỡ mình của đối phương ra, đi theo đám thủy thủ ra cửa.
Mà đồng thời, ông ta cũng nhận thấy những thay đổi ở bản thân và những người khác —
Ngọn lửa linh thể cháy yếu ớt đã tắt ngóm không biết từ lúc nào, cơ thể của tất cả mọi người giờ đã khôi phục lại trạng thái người sống, sàn và tường xung quanh cũng không còn phô ra trạng thái ngọn lửa bùng cháy như Thất Hương Hào — mọi thứ ở đây dường như đều đã trở về trạng thái bình thường.
Đại phó chú ý tới ánh mắt của thuyền trưởng, lên tiếng giải thích: “Mấy giờ trước ngọn lửa đã biến mất, ngay lúc ngài trở về không bao lâu sau.”
Lawrence gật đầu không nói tiếng nào, so với ngọn lửa u linh đã biến mất, hiện tại ông ta càng quan tâm đến rốt cuộc chuyện gì đã xảy ra mà đến nỗi đại phó thường ngày luôn điềm tĩnh đều lộ ra vẻ mặt ấp úng và khó xử như vậy hơn.
Chẳng mấy chốc, ông ta đã cùng các thủy thủ rời khoang tàu và đến boong tàu của Bạch Tượng Mộc Hào.
Chỉ trong nháy mắt, ông ta liền nhận ra... sự quỷ dị trong môi trường xung quanh.
Ẩm ướt, lạnh lẽo, tựa như ngâm mình trong nước biển; bầu trời không một chút ánh sáng, chỉ có từng đám như những cái bóng quỷ dị lơ lửng trên bầu trời; xung quanh không có gió, nhưng lại có cảm giác luồng khí lưu lạnh buốt lưu động chạm vào từng tấc da thịt trên người; thỉnh thoảng có thể nhìn thấy vết tích nước chảy xiết quái dị xuất hiện gần đó, giống như bọt khí li ti nổi lên trong không khí.
Lawrence kinh ngạc cảm nhận hoàn cảnh đầy bất thường xung quanh mình, đồng thời mơ hồ ý thức được chuyện gì đã xảy ra. Mà khi đại phó Gus dẫn ông ta đến mép tàu, ông ta càng thêm khẳng định suy đoán của mình.
"Hắc Tượng Mộc Hào ở đó."
Đại phó đứng trên mạn tàu chỉ vào nước biển ngay bên dưới mà nói.
Lawrence cúi đầu, nhìn thấy "biển khơi" chậm rãi gợn sóng; những gợn sóng do quá trình chuyển động của Bạch Tượng Mộc Hào chậm rãi lan ra bốn phía, mang theo xúc cảm vặn vẹo và quái dị. Mà trên mặt biển giống như một tấm gương méo mó, ông ta nhìn thấy "chiếc bóng ngược" của Bạch Tượng Mộc Hào.
Đó là một con tàu đen như mực bị bao phủ trong sương mù dày đặc và bóng tối, trên tàu thắp vài ngọn đèn như âm hồn “đổ bóng” phía dưới Bạch Tượng Mộc Hào đang cưỡi gió rẽ sóng mà đi.
Tại giờ khắc này, Lawrence cuối cùng đã hiểu rõ những lời Martha nói trước lúc chia tay rốt cuộc có ý gì.
Bây giờ, Bạch Tượng Mộc Hào là hình ảnh phản chiếu của Hắc Tượng Mộc Hào.
"Thuyền trưởng..." Đại phó Gus nhận thấy sự thay đổi trong biểu cảm trên khuôn mặt của Lawrence, kinh nghiệm nhiều năm đi theo khiến y tinh ý đoán được vị thuyền trưởng già có thể đã biết đây rốt cuộc là tình huống thế nào: "Chuyện này là thế nào vậy? Tại sao bóng của chúng ta trong biển lại biến thành dáng dấp của Hắc Tượng Mộc Hào? Hơn nữa sự mất kiểm soát của con tàu..."
"Chúng ta không mất kiểm soát - chúng ta chỉ đang hành hướng theo Hắc Tượng Mộc Hào," Lawrence nhẹ nhàng thở ra, trên mặt lộ ra nụ cười nhàn nhạt: "Bảo mọi người nghỉ ngơi thật tốt, nghỉ ngơi lấy sức, chúng ta đang tiến đến nơi có thể giải quyết mọi vấn đề."
“Nơi có thể giải quyết mọi vấn đề?” Đại phó bối rối chớp chớp mắt: “Chúng ta phải đi đâu?”
"Chúng ta đang hướng đến Hàn Sương."
...
Màn đêm đang dần bao trùm thành bang.
Hai bóng người nhanh chóng đi qua những đường phố và ngõ hẻm đã nằm vài trạng thái giới nghiêm.
Một người cao vạm vỡ lạ thường, mặc một chiếc áo khoác dài màu đen gợi nhớ đến màn đêm buông xuống; người còn lại thì trông thấp bé lạ thường, mặc dù mặc quần áo mùa đông dày cộm, nhưng vẫn có thể nhìn ra thân hình khá gầy yếu bên dưới trang phục.
Một cơn gió lạnh thổi qua, bóng người gầy gò thấp bé hắt hơi một cái: "... Hắt xì!"
Duncan cúi đầu nhìn Shirley đang xoa xoa cái mũi: "Ta kêu cô choàng khăn quàng cổ cô cứ không choàng — ban đêm ở Hàn Sương lạnh hơn Phổ Lan Đức rất nhiều."
"Đúng lạnh..." Shirley theo bản năng siết chặt quần áo, mặc dù quần áo kỳ thật đủ để chống lại nhiệt độ xung quanh, nhưng cô ta vẫn cảm thấy gió lạnh thấu xương, từ nhỏ sinh ra và lớn lên ở Phổ Lan Đức như cô ta, hiển nhiên không phải là người rất giỏi thích ứng với khí hậu của Hàn Sương: "Tôi có chút hối hận khi ra đây..."
Duncan cười nửa miệng nhìn cô gái: “Không phải cô nói, chỉ cần không làm bài tập, bảo cô làm gì đều được sao?”
Shirley vừa nghe lời này, lập tức ngửa cổ, mạnh miệng nói trong gió lạnh: "Đúng vậy, tôi nói đó!"
“Toàn thân trên dưới, miệng là cứng rắn nhất,” Duncan bất đắc dĩ thở dài, sau đó ngẩng đầu, nhìn về con hẻm phía xa xa: “Đi thôi, ta vẫn chưa muốn can hệ với thủ vệ tuần đêm.”
Shirley vội vàng di chuyển đôi chân ngắn đi theo bước chân của Duncan, vừa cật lực đi về phía trước vừa không kiềm được tò mò hỏi: "Chúng ta rốt cuộc phải đi đâu và làm gì vậy hả?"
“Đi xác nhận tình trạng của một người.” Duncan thản nhiên nói trong khi đi về phía trước.
“Xác nhận tình trạng của một người?” Shirley ngẩng mặt lên nhìn thuyền trưởng vạm vỡ bên cạnh: “Là ai vậy?”
“Người gác cổng, Agatha.” Duncan nhẹ giọng nói.
Đôi mắt anh xuyên qua màn đêm, nhìn chằm chằm vào cuối con phố phía trước.
Một cụm ngọn lửa nho nhỏ màu u lục đang bùng cháy trong tầm nhìn của anh, chập chờn lúc sáng lúc tối, như ngăn cách bởi một bức màn che dày.