Trong nhận thức của Duncan, hai ấn ký ở trạng thái bất thường đã thu hút sự chú ý của anh.
Một trong những ấn ký tất nhiên là từ Bạch Tượng Mộc Hào.
Con tàu từng bị anh dùng ngọn lửa thiêu rụi hoàn toàn đó hiện giờ vẫn đang tỏa ra một "cảm giác tồn tại" mạnh mẽ, như một quả cầu lửa rực cháy lang thang trong nhận thức của anh, nhưng anh vẫn không thể xác định được vị trí thật sự của con tàu đó – Mỗi khi cố gắng xác định vị trí của Bạch Tượng Mộc Hào, anh đều sẽ chỉ nhận được một kết quả quái lạ và mơ hồ, kết quả này cho thấy Bạch Tượng Mộc Hào đang nằm ở một khu vực nào đó kế cận thành bang Hàn Sương, mà nới đó từ lâu đã bị Hạm đội Sea Mist và Hải quân Hàn Sương kết hợp phong tỏa.
Một ấn ký khác “xuất hiện vấn đề” thì nằm trên người người gác cổng Agatha.
Trong khoảng thời gian trước, Duncan đột nhiên phát hiện ấn ký mình lưu lại trên người Agatha ngày trước đã chịu phải một loại can nhiễu nào đó. Trong can nhiễu, khí tức của Agatha trở nên yếu đi mấy lần, hơn nữa vị trí cũng bắt đầu xuất hiện dấu hiệu mơ hồ và bóp méo tương tự như Bạch Tượng Mộc Hào. Anh thử xác nhận tình trạng của Agatha từ xa, lại kinh ngạc phát hiện khí tức của đối phương vậy mà thỉnh thoảng sẽ hoàn toàn biến mất khỏi thành bang.
Hai ấn ký xuất hiện vấn đề, một con tàu, một người, địa điểm khác nhau, trạng thái tương tự.
Điều này rõ ràng đáng được quan tâm.
Vì vậy, anh đã chọn đích thân điều tra chuyện này sau khi đêm xuống — Bên phía Bạch Tượng Mộc Hào tạm thời không có manh mối gì, nhưng ấn ký của Agatha vẫn thỉnh thoảng xê dịch trong thành bang Hàn Sương, hơn nữa hẳn phải ở gần đây.
Duncan cúi đầu nhìn Shirley đang nhìn đông ngó tây bên cạnh mình.
Khả năng nhận thức của A Cẩu thân là một con ác ma biển sâu có lẽ có thể giúp ích — hơn nữa nếu thực sự có giáo đồ Nhân Diệt đang hoạt động quanh đây, có lẽ nó cũng có thể đánh hơi được khí tức của "đồng loại".
Đêm dần tối, đèn khí hai bên đường đã được bật lên hết, thỉnh thoảng có tiếng còi của người tuần đêm hoặc tiếng chó sủa từ xa truyền tới, xen lẫn với tiếng sóng biển từ xa vọng lại.
Đường phố trong thời gian giới nghiêm vắng vẻ lạnh tanh, ngay cả ánh đèn hắt ra từ những tòa nhà bên đường cũng khó mà xua tan đi cái giá rét của đêm đông. Duncan dẫn Shirley băng qua một ngõ hẻm khác, trong “tầm mắt” của anh, cụm ngọn lửa tượng trưng cho Agatha vẫn đang đi tới đi lui cách đó không xa.
"Duncan tiên sinh, ngài nói xem nếu như người gác cổng nhìn thấy tôi... liệu có sẽ một kiếm chém qua không?" Shirley có chút rảnh chuyện nói: "Giống như Fanna nhìn thấy dị đoan vậy..."
“Người gác cổng không dùng kiếm,” Duncan thản nhiên nói: “Ta nghe Fanna nói, họ dùng thủ trượng chiến đấu đặc chế và thần thuật lãnh vực tử vong để đối phó với dị đoan."
Shirley ngay lập tức rụt cổ lại và im lặng.
Duncan thì không để ý đến phản ứng của cô gái, sau khi đi vào một con hẻm, anh đột ngột dừng lại.
Shirley cũng tức khắc khẩn trương dừng lại, mặt đầy cảnh giác nhìn ngó dáo dác: "Ngài phát hiện gì rồi? Người gác cổng đó ở phía trước à?"
"... Cô ấy không ở phía trước, cô ấy ở ngay đây," Duncan bình tĩnh nói, ánh mắt chậm rãi quét qua con hẻm: "Vả lại đã dừng ở đây một lúc."
“Cô ta ở ngay chỗ này?!” Shirley đột nhiên trợn to hai mắt, tựa như lại cảm giác được một luồng gió lạnh thổi qua, cô ta dùng sức nhìn về phía trước, trong lòng càng thêm chột dạ: “Ở đâu ở đâu... sao tôi không thấy? A Cẩu, ngươi có nhìn thấy không?"
“Không nhìn thấy,” Giọng nói của A Cẩu từ trong bóng tối gần đó phát ra, nghe như rên rỉ buồn bực: “Không thấy người cũng không cảm nhận được hơi thở.”
“Ngay cả A Cẩu cũng không thấy sao?” Duncan khẽ cau mày. Trước mắt anh, cụm ngọn lửa nhỏ tượng trưng cho Agatha đang lặng lẽ bùng cháy cách đó vài mét, hiện ra vẻ yếu ớt và hư ảo.
Người gác cổng ở đây — cô ấy đang nghỉ ngơi ở đây.
Duncan đi chầm chậm về phía nơi có ngọn lửa, nhưng lại dừng lại.
"Agatha" dường như cảm nhận được điều gì đó, cụm lửa đột nhiên nhảy lên khi anh đến gần nửa chặng đường, sau đó nhanh chóng di chuyển qua một hướng khác.
Duncan ngẩng đầu lên và nhìn về hướng mà cụm lửa đang di chuyển, đột nhiên, một bóng đen thoáng qua trên cửa sổ kính của bức tường bên ngoài một tòa nhà gần đó thu hút tầm mắt của anh.
Anh nhìn thấy một bóng dáng mơ hồ đang chạy nhanh trên mặt kính, từ đường nét có thể mơ hồ nhìn ra dáng dấp của Agatha.
Shirley ngẩng đầu nhìn ngó dáo dác cũng đã chú ý tới bóng đen đó, suýt chút nữa kinh hãi kêu lên, nhưng kịp thời phản ứng, che miệng lại, sau khi bóng đen xẹt qua, cô ta mới nhìn về phía Duncan, lòng còn mang nỗi sợ hãi lên tiếng nói: “Mới vừa rồi có một bóng người!"
“Ta nhìn thấy rồi, phản chiếu ra từ trong cửa sổ.” Duncan trầm giọng nói, ánh mắt vẫn bình tĩnh nhìn về phía trước. Ở nơi Shirley không nhìn thấy, anh vẫn nhìn chăm chú vào một cụm ngọn lửa — Ngọn lửa đó đã xẹt qua ngõ nhỏ, lại né tránh ở ngã tư phía trước, đi vòng vèo và chạy theo một hướng khác.
Anh khẽ nheo mắt lại, như đang phác họa trạng thái của Agatha trong đầu mình.
Cô ấy dường như đang thoát ra khỏi tình trạng khó khăn nào đó. Cô ấy có thể đã bị thương, hoặc có thể rất mệt mỏi. Cô ấy nghỉ ngơi thời gian ngắn ở đây, sau đó đi về hướng thành khu thượng – Khi ở ngã tư, có thứ gì đó đã ngăn cô ấy lại, nhưng không thể ngăn được.
Duncan mở mắt ra, ánh mắt lần nữa rơi vào cửa sổ thủy tinh cách đó không xa, trong cửa sổ thủy tinh nhẵn bóng đã không còn bóng dáng của Agatha, chỉ lặng lẽ phản chiếu hư ảnh đèn đường cách đó không xa.
"Phản chiếu..." Duncan nhẹ giọng nói: "Thú vị..."
"Hả?" Shirley vẫn còn mơ hồ: "Gì cơ? Ngài đã làm rõ rồi?"
“Có lẽ là vậy.” Duncan nói không tỏ rõ ý kiến, sau đó bước đến trước cửa sổ thủy tinh, giơ tay búng nhẹ ngón tay.
Một cụm lửa nhỏ nhảy múa quanh đầu ngón tay anh, chiếu sáng bóng dáng anh.
Anh nhìn về phía cửa sổ thủy tinh, chỉ thấy ngọn lửa trong tay đang phản chiếu trên cửa sổ, ánh sáng nhảy nhót tựa như có sự sống, lặng lẽ cháy trong thế giới trong kính.
Shirley khó hiểu nhìn hành động của Duncan, sau đó thấy người sau khẽ vung tay, cho lui ngọn lửa từ đầu ngón tay đi.
Nhưng một chút ánh sáng xanh yếu ớt vẫn đang nhảy múa trong tầm nhìn của cô.
Shirley từ từ há to miệng, kinh ngạc nhìn một màn trước mắt: Sau khi Duncan cho lui ngọn lửa trong tay đi, ngọn lửa phản chiếu trong cửa sổ thủy tinh lại không hề có dấu hiệu biến mất — Ngọn lửa phản chiếu đó vẫn lặng lẽ cháy, giống như có sự tồn tại độc lập của riêng mình, bùng cháy trong kính!
“Chuyện... chuyện này là thế nào vậy?!” Shirley giơ ngón tay chỉ ngọn lửa trong cửa sổ thủy tinh, lắp bắp nhìn Duncan: “Tại sao ngọn lửa bên trong vẫn còn…”
"Ảnh phản chiếu của Hàn Sương," Duncan chậm rãi quay đầu lại, trong giọng nói dường như mang theo ý cười: "Đang dần dung hợp làm một với Hàn Sương trong thế giới hiện thực - Một sự khéo léo tuyệt vời, cá nhân ta cho rằng điều này tràn đầy tính sáng tạo."
"Ảnh trong kính..." Shirley kỳ thật cũng hiểu được một nửa, nhưng vẫn theo bản năng lặp lại từ này: "Ý của ngài là, trong kính cũng có một Hàn Sương? 'Người gác cổng' đó đã chạy vào thế giới trong kính?"
“Không đúng đắn, nhưng cô có thể hiểu như vậy,” Duncan bình tĩnh nói, đồng thời chuyển dời tầm mắt, nhìn hình ảnh phản chiếu của ngọn lửa vẫn đang cháy bình thản trong kính: “Nơi này có một kẽ nứt nhỏ, nhưng vẫn chưa đủ.”
“Vẫn chưa đủ?” Shirley chớp mắt.
"Ta cần xác định vị trí chính xác hơn, cùng mối gắn kết mạnh mẽ hơn." Duncan chậm rãi đưa tay ra, chạm đầu ngón tay vào ảo ảnh ngọn lửa trong kính: "Muốn đốt cháy thế giới phía đối diện kính, chút lửa này không đủ dùng. Có điều..."
Anh dừng lại một chút, rút ngón tay lại.
Ảo ảnh ngọn lửa trong kính đột nhiên đung đưa, sau đó trốn vào chỗ sâu trong bóng tối, chỉ để lại một vệt màu u lục mờ ảo dường như đang lan tràn ra phương xa.
"Đã đủ giúp Agatha một phen."
...
Đã loại bỏ được bao nhiêu hàng giả do “nguyên tố” hình thành ? Đã tiêu diệt được bao nhiêu "hóa thân" của gã thanh niên tóc vàng kia?
Sau khi vượt quá bốn chữ số, Agatha đã lười đếm.
Cô ta chỉ biết một điều rằng dị đoan đó thực sự không lừa gạt mình — Bản thân thực sự bị mắc kẹt trong thế giới quỷ dị này, hơn nữa không có hy vọng thoát ra khỏi đây trong thời gian ngắn.
Sắc trời tối mịt, tầng mây hỗn độn, trong "thành bang Hàn Sương" không có ánh mặt trời chiếu rọi, ranh giới giữa ngày và đêm đã biến mất, chỉ có thể phán đoán qua sự thay đổi vi tế về ánh sáng giữa mây và đèn khí trên đường, bây giờ hẳn đã là thời điểm màn đêm buông xuống.
Agatha đi qua một con hẻm hẹp, vừa vội vã đi qua vừa điều hòa lại hơi thở của mình, chữa lành thương thế về mặt thể chất và tinh thần.
Chiếc áo khoác đen của cô ta đã bị hư hại nhiều chỗ do chiến đấu liên tục, lớp áo giáp mềm chiến đấu lót bên trong cũng bị hư hao không ít, thậm chí có thể nhìn thấy da và băng vải quấn bên dưới lớp áo trên vai và hai bên hông rỉ ra những giọt máu tí rị.
Bình tâm mà suy xét, kẻ địch không hề mạnh, ngay cả "hóa thân" dị đoan tóc vàng sử dụng, trong mắt người gác cổng Agatha cũng không mạnh đến đâu, giải quyết gọn chưa đến hai ba phút.
Nhưng bọn họ nhiều vô cùng.
Toàn bộ thành bang đều là "vật liệu thực tế" và "binh lực dự trữ" tái sinh của bọn họ, phương pháp chiến đấu thông thường căn bản vô nghĩa ở đây.
Agatha vừa đi qua con hẻm vừa tính toán nhanh trong đầu.
Đồng thời, cô ta cũng nhớ lại cảm giác quái dị và đáng sợ vài phút trước.
Khi đó cô ta đang nghỉ ngơi một chập trong một con hẻm tối, thì luồng khí tức đáng sợ đó đột nhiên xuất hiện trong nhận thức của cô ta, loại uy áp đó... thậm chí khiến cô ta cảm thấy tim mình đều ngừng đập trong mấy giây.
Khi đó cô ta không kịp suy nghĩ thêm, liền vội vàng rời khỏi nơi ẩn nấp, nhưng lúc này ngẫm nghĩ lại... khí tức đáng sợ đó dường như không giống thứ trong thành bang giả tạo quỷ dị này.
Đó... rốt cuộc là gì?