Agatha đột ngột dừng lại.
Ở cuối tầm nhìn, một thứ gì đó kỳ lạ ở ngã tư con hẻm cắt ngang dòng suy nghĩ vẩn vơ của cô ta.
Trong góc bị bóng tối bao phủ đó, từng đống vật chất màu đen ghê tởm đang dâng trào, chúng rỉ ra từ mặt đất và tường gần đó, tràn ra đường ống như mỡ dính. Trong tiếng nhớp nháp kinh tởm, từng khối vật chất giống như bùn bắt đầu biến thành hình dạng con người gần như trong nháy mắt, đồng thời lia ánh mắt đầy thù địch về phía Agatha.
"Thật đúng là âm hồn bất tán..."
Agatha không khỏi khẽ thở dài một tiếng, nhưng động tác thân thể không hề chần chừ — khi bùn lầy còn chưa kịp ngưng tụ hoàn toàn, cô ta đã giơ thủ trượng lên, chỉ vào một khối gần mình nhất.
Ngọn lửa nhợt nhạt bốc cháy từ trong không khí, trong nháy mắt nuốt chửng khối "nguyên tố" đang vặn vẹo đó, sức mạnh hỏa thiêu trực tiếp biến nó thành tro bụi, giây tiếp theo, một luồng gió lốc màu xám cuốn lên trong hẻm, rít gào xuyên qua những hàng giả hình người đang bò lổm ngổm dậy, dường như mang theo lực lượng phong hóa và nuốt chửng mạnh mẽ, biến chúng thành bụi khô và tiêu thực.
Tuy nhiên, ngày càng có nhiều vật chất bùn lầy rỉ ra từ tường và mặt đất gần đó, ngày càng nhiều quái thai hình người xuất hiện ở ngã tư, ngăn cản hành động của Agatha.
Gió xám cuốn qua, bóng dáng của Agatha ngưng tụ ra từ trong gió, sắc mặt có thêm phần mệt mỏi. Mà sau khi cảm nhận được trong bùn lầy đột nhiên xuất hiện một khí tức khác thường, ánh mắt cô ta càng thêm ngưng trọng.
Cô ta nhìn về hướng khí tức phát ra thì thấy một "hàng giả" do nguyên tố hình thanh đang nhanh chóng ngọ nguậy và biến đổi, trong vài giây, thứ đó đã hóa thành một thanh niên để tóc ngắn màu vàng, mặc áo sơ mi trắng com lê đen, mặt nở nụ cười mỉm.
“Tiểu thư gác cổng, thể lực của cô tốt thật,” Người thanh niên khẽ gật đầu, ngữ khí vô cùng lịch sự: “Không biết cô ở đây vận động có vui không?”
"Nếu ngươi muốn thông qua loại chiến thuật tiêu hao này để khiến ta mệt chết ở nơi này, thì điều đó không khỏi có phần quá ngây thơ." Ánh mắt của Agatha lạnh lùng nhìn chằm chằm một hóa thân khác của người thanh niên, điều hòa hơi thở của mình: "Cái chết đối với ta không có ý nghĩa gì, sau khi chết ta vẫn có thể chiến đấu - linh hồn của người gác cổng không bao giờ mệt mỏi, mà ngươi sẽ có ngày bị ta tìm thấy."
"Đương nhiên, đương nhiên, muốn thật sự giết chết một Thánh đồ của Bartok đương nhiên không đơn giản như vậy," Người thanh niên cười cười, nụ cười khá xán lạn: “Ta chưa từng nghĩ tới sẽ giết chết cô, ta chỉ muốn giữ cô ở lại nơi này lâu nhất có thể, những cái vỏ trống rỗng để cô giết đây chỉ là trò tiêu khiển cho cô lúc buồn chán thôi.”
"Thế thì đạo đãi khách của dị đoan các ngươi thật đúng là rất khác biệt," Agatha biết đối phương đang dùng các loại thủ đoạn để trì hoãn mình, nhưng ít nhất giờ phút này, cô ta cũng không ngại nói thêm vài câu để khôi phục thể lực của bản thân: "Ta đột nhiên có chút tò mò, bản thể của ngươi bây giờ có phải cũng nhàn nhã như vậy không - Ta có thể cảm giác được, ta đang dần đến gần chỗ ẩn nấp của ngươi, mỗi lần tiêu diệt một con quái vật do ngươi khống chế, ta đều có thể cảm nhận được phương vị của ngươi rõ ràng hơn thêm... Ngươi còn bao nhiêu nơi có thể náu mình?"
Nụ cười trên mặt thanh niên tóc vàng cuối cùng đông cứng trong chốc lát, nhưng cũng chỉ trong chốc lát, hắn ta lại vui vẻ nở nụ cười trở lại: "Hả, xem ra ta ngược lại đã sơ suất rồi — chó giữ cửa của Bartok luôn có 'khứu giác' không tồi. Vậy hay là chúng ta thẳng thắn đánh cược một ván, thế nào?"
Hắn ta giơ một tay lên, dường như làm ra cử chỉ mời gọi.
"Đánh cược cô sẽ tìm thấy bản thể của ta trước, hay Hàn Sương sẽ trở thành quốc độ trần thế đầu tiên nơi Thánh chủ giáng thế — Tiền đặt cược là linh hồn của cô, cùng tính mạng của tất cả mọi người ở Hàn Sương..."
Một ngọn lửa nhàn nhạt nổ ầm ầm vang dội, trước khi người thanh niên kịp nói xong đột nhiên quét qua vị trí hắn ta đứng, một giây sau, Agatha đã hóa thành gió xám rít gào, luồng cuồng phong này ập vào ngã tư đường, những quái thai hàng giả tụ tập lập tức lao lên, cố gắng ngăn chặn cơn gió xám, nhưng dưới sức mạnh của cơn gió tử thần lại lần lượt tan rã và vỡ vụn — Chỉ trong chớp mắt, làn gió xám đã đánh vào người thanh niên tóc vàng đang bị bao quanh bởi ngọn lửa nhợt nhạt, đánh bay hắn ta đâm thẳng vào một bức tường thấp bên kia đường.
Sau một tiếng vang thật lớn, ngọn lửa bị gió lốc thổi tan đi, bóng dáng của Agatha từ trong gió xám hiện ra. Cô ta dùng tay phải giơ ngang thủ trượng, đầu trượng xuyên thẳng qua ngực thanh niên tóc vàng, đóng đinh hắn ta vào tường.
"Ngại quá, không cược," Agatha nhìn chằm chằm vào mắt đối phương, ánh mắt bình lặng: "Nhân viên Thần chức không được phép đánh cược."
"Thú vị..." Tín đồ tà giáo bị thủ trượng đóng vào tường giật giật khóe miệng, bùn đen bẩn thỉu tràn ra từ miệng và mũi trong lúc nói, thân xác này đang nhanh chóng chết đi, nhưng hắn ta tựa như không hề cảm thấy sợ hãi hay đau đớn: "Hy vọng sự bình tĩnh và tự tin này của cô có thể kéo dài lâu hơn..."
Sinh mệnh từ trong thân xác mất đi, thân thể của thanh niên tóc vàng nhanh chóng tan rã, biến thành một chất sền sệt màu đen chảy xuống, đồng thời nhanh chóng khô khốc trong quá trình tiếp đất. Những quái thai hàng giả rơi rớt lại xung quanh chịu sự khống chế của hắn ta cũng nối tiếp nhau ngừng hoạt động, trở lại thành những “nguyên tố” không có sức sống.
Agatha rút thủ trượng trên tường ra, chán ghét rũ bỏ chất dơ bẩn trên đầu trượng, sau đó bình tĩnh ngẩng đầu lên, nhìn về phía một hướng nào đó của thành khu hạ.
Một hóa thân khác lại bị xóa sổ, trong quá trình sinh mệnh mất đi, mối liên lạc hình thành giữa người gác cổng và dị đoan ẩn nấp trong bóng tối càng được củng cố.
Trên cảm giác... gần gũi hơn.
"Bình tĩnh và tự tin sao... xác thực ta luôn tin tưởng vào bản thân mình..."
Agatha lẩm bẩm một mình, sau đó hít sâu vài hơi, chống thủ trượng, chậm rãi đi về hướng trong nhận thức của bản thân. Mà trong một vũng nước đằng sau cô ta, một cụm ánh lửa màu u lục đâng hiện lên từ hình ảnh phản chiếu trên mặt nước, lặng lẽ chiếu sáng con hẻm tối.
Vũng nước trong ngõ hẽm, cửa sổ của những tòa nhà gần đó, những cột đèn kim loại của đèn đường ở đằng xa... Trên tất cả những mặt kính sáng bóng đều phản chiếu bóng lửa mỏng manh.
...
Đèn đuốc trong Đại thánh đường Yên Ắng được thắp sáng rực rỡ, tiếng thủ trượng và gót giày nện xuống đất phá vỡ sự yên tĩnh trong Thánh đường Minh Tư, một bóng người cao lớn mặc đồ đen bước qua cánh cửa sẫm màu, đi đến bên đài cao nơi đặt "Linh quan" màu đen.
Giọng Giáo chủ Ivan hơi khàn khàn già nua từ trong quan tài truyền ra: "Agatha, cô đã trở về rồi — Tình hình Đường thủy thứ hai thế nào?"
"Nhóm người thứ nhất vừa mới tới cửa vào khu Tây, riêng dọn dẹp giếng thẳng nối liền và đưa thiết bị xuống phía dưới đã phải mất thời gian một ngày." Agatha lắc đầu, có chút bất đắc dĩ nói: "Dù thế nào ông cũng phải nhẫn nãi một chút, Giáo chủ Ivan."
"Ò..." Giọng nói trong quan tài im bặt một hồi, sau đó mới cất lên hỏi: "Tình hình ở cửa vào khu Tây thế nào?"
Agatha: "..."
Một lúc sau, cô ta thở dài: "Các cơ sở ngầm đã bị bỏ hoang nửa thế kỷ, tình hình có thể thế nào được? Ta đã huy động mười hai khẩu súng máy hạng nặng và ba chiếc xe đi bộ địa hình hơi nước, tất cả các viên đạn đều được gia trì bởi dầu thánh và lửa, ngoài ra còn có 150 tu sĩ Yên Ắng được vũ trang đầy đủ trước khi xua tan bóng tối ở đó. Tin tốt là chúng ta đã thành công thiết lập cứ điểm đầu tiên ở ngã tư đường bên dưới giếng trục, đồng thời khởi động lại điện lực và chiếu sáng mấy lối đi thông suốt bên dưới. Việc thăm dò tiếp theo có thể sẽ suôn sẻ hơn đôi chút so với dự kiến — nếu không còn gặp phải những vụ sụp đổ và rò rỉ khí độc nữa.”
"Không phát hiện bóng dáng của dị đoan sao?"
"Tạm thời không," Agatha lắc đầu: "Nhưng tình hình ở chỗ sâu hơn vẫn chưa rõ lắm — Đường thủy thứ hai có quy mô quá lớn, khu vực sụp đổ ở các nơi lại ngăn cách nhau, chúng ta bây giờ chỉ là đứng vững trong thông đạo thứ nhất của một khu vực trong đó. Tuy nhiên, ngược lại có một tình huống đáng lo ngại hơn..."
Trong quan tài truyền ra tiếng vải cọ xát sột soạt, sau đó nắp quan tài đen kịt bị đẩy ra từ bên trong, Giáo chủ Ivan giống như xác ướp từ bên trong ngồi dậy.
“Tình huống đáng lo ngại?” “Xác ướp” thấp giọng nói: “Đã xảy ra chuyện gì?
"Tại đầu cuối một số ít đường ống cổ xưa, chúng ta phát hiện dấu vết được ai đó tu sửa và cải tạo, còn có một số đường ống phân nhánh khả nghi, chúng kéo dài vào chỗ sâu tăm tối," Agatha cau mày nói: "Chúng ta tra xét bản kế hoạch xây dựng ban đầu trong kho lưu trữ hồ sơ, xác nhận được những đường ống đó không hề có trong bản vẽ thiết kế năm đó.”
Giám mục Ivan im lặng một lúc, sau đó hỏi ngược lại: "... Cô nghĩ sao?"
“Trông giống như ai đó vẫn tiếp tục bảo trì Đường thủy thứ hai sau khi nó bị bỏ hoang, đồng thời tiến hành sửa đổi nó ở một mức độ nhất định,” Agatha nói ra suy nghĩ của mình: “Loại bảo trì này cũng không liên tục, vì vậy rất nhiều khu vực vẫn bị bỏ hoang sau mấy năm bảo trì, nhưng sâu hơn trong các đường thoát nước, có thể tồn tại thứ gì đó vẫn hoạt động."
Giáo chủ Ivan yên lặng lắng nghe, thật lâu sau mới chậm rãi mở miệng nói: “Đường thủy thứ hai… đó là một vương quốc khổng lồ dưới lòng đất, đủ để chứa đựng vô số bí mật, cho dù cô có nhét tất cả bộ đội thủ vệ vào đó, cũng không thể lấp đầy mọi hành lang và giao lộ của nó, vì vậy đừng quá chú ý đến những dấu vết đổi mới không quan trọng - hãy tập trung vào việc truy tìm dị đoan, những chuyện khác giao cho người của Tòa thị chính đau đầu được rồi."
Agatha liếc nhìn Giáo chủ Ivan, sau đó trầm ngâm gật đầu.
Giáo chủ Ivan thì chú ý tới vẻ mặt mệt mỏi của người gác cổng: “Trông cô có vẻ không nghỉ ngơi tốt — hành động thăm dò mức độ này hẳn là không đến nỗi khiến cô mệt mỏi thành ra như vậy, trạng thái không tốt sao? Mới vừa bước vào hình như cô đã nặng bầu tâm sự.”
Agatha mở miệng, do dự vài giây mới nói ra: "Là có chút... tâm thần bất an."