Duncan quả thực đã quăng một mồi lửa vào ảnh phản chiếu thành bang Hàn Sương trong kính - nhưng anh cho rằng điều này còn lâu mới đủ.
Anh có thể cảm giác được rõ ràng rằng, tình huống của Hàn Sương lần này khác với Phổ Lan Đức. Mồi lửa anh ném ra không nhanh chóng lan sang "phía bên kia của mặt kính". Hơn nữa, nhận thức về mồi lửa của bản thân cũng suy yếu và nhiễu loạn rất nhiều — Anh phỏng đoán, điều này có thể là do các rào cản tự nhiên trong thế giới "ở hai bên mặt kính", hoặc thực chất do giữa hình ảnh trong gương và thế giới hiện thực không hề có sự tương ứng chính xác, những phần sai vị trí đó đang can nhiễu phán đoán của anh.
Bất kể nguyên do là gì, anh đều cần phải tìm cách củng cố mối liên hệ giữa mình và mồi lửa, đồng thời củng cố mối liên hệ giữa Bạch Tượng Mộc Hào và Agatha.
Đang nói chuyện, Fanna đột nhiên lộ ra vẻ trầm ngâm: "Nói đến vấn đề ảnh phản chiếu trong kính... Ngài chắc chắn là mình đã nhìn thấy bóng dáng của người gác cổng trong hình ảnh phản chiếu của tấm kính, đúng không?"
"Đương nhiên có thể chắc chắn."
"Vậy thì có chút kỳ lạ rồi..." Fanna nhíu mày: "Nếu như cô ấy thật sự bị mắc kẹt vào thế giới trong gương, làm sao đến bây giờ thành bang vẫn không có chút tin đồn nào – Bảo vệ tối cao mất tích một cách ly kỳ, cho dù phong tỏa tin tức xuất phát từ ý nghĩ dẹp yên lòng người, ít nhất phía Đại giáo đường và Tòa thị chính cũng sẽ lựa chọn một số hành động khác mới phải..."
Nàng ta nói đến đây thì dừng lại, rồi tổng kết dựa trên kinh nghiệm của bản thân: “Tìm kiếm bí mật, thiết quân luật ở phạm quy đặc định, thay đổi tần suất và phân bổ thủ vệ tuần tra ban đêm — Ngay cả trong trường hợp phong tỏa tin tức, những chi tiết này cũng có thể quan sát thấy, nhưng hôm nay tôi và Morris tiên sinh đã hoạt động trong thành bang một thời gian dài, đều không phát hiện thấy sự thay đổi ở phương diện này.”
Nina đang cúi đầu đọc sách đột nhiên ngẩng đầu lên: “Có lẽ là bởi vì người gác cổng vừa mới mất tích không lâu, thành bang còn chưa có phản ứng?”
“… Nếu đúng là như vậy, thì Hàn Sương thực sự đã thối nát đến vô phương cứu chữa,” Fanna nghiêm túc lắc đầu: “Nhưng theo quan sát của tôi trong khoảng thời gian này, thành phố này tuy rằng đã rơi vào khốn cảnh suy tàn nhất định, nhưng ở những phương diện khác thì không tệ hại như vậy, ít ra giáo hội và Tòa thị chính vẫn đang vận hành có trật tự."
“Có lẽ hửng sáng ngày mai chúng ta sẽ quan sát thấy sự thay đổi trong bầu không khí thành bang.” Duncan tùy ý nói, nhưng khi anh vừa định nói tiếp, cánh tay đột nhiên truyền đến cảm giác hơi nặng, gián đoạn những lời anh muốn nói.
Shirley đã ngã, đập đầu vào cánh tay anh, phát ra tiếng ngáy đều đều.
Nhưng trong giây tiếp theo, Duncan còn chưa kịp phản ứng, đã thấy cô gái tỉnh lại sau giấc ngủ, kéo theo A Cẩu đang ngủ gật dưới chân ghế sô pha bị ném lên không trung: "Xin xin xin... xin... xin xin..."
Shirley lắp bắp từ "xin lỗi" đến cuối cùng cũng không nói ra được trọn vẹn. Duncan nghe thấy một tiếng "phịch" vang lớn. A Cẩu vừa bị ném lên không trung rơi xuống đất, lăn lộn, đầu chó ong ong: “Tình hình thế nào, tình hình thế nào, đánh nhau rồi?"
Sau đó nó phát hiện bầu không khí xung quanh có chút quỷ dị, ngẩng đầu lên nhìn, thấy mấy ánh mắt kỳ lạ đều rơi vào mình và Shirley.
“Không phải đánh nhau, mà là Shirley đã ngủ quên.” Duncan mỉm cười thở dài, nhìn về phía Shirley vẫn đang căng thẳng: “Không sao, lên lầu ngủ đi, trẻ vị thành niên phải đảm bảo ngủ đủ giấc mới tốt — Nina, cháu cũng đừng đọc sách nữa, đến giờ đi ngủ rồi."
“Ò.” Nina lúc này mới miễn cưỡng gấp lại quyển sách đang đọc dang dở, đứng dậy kéo Shirley còn đang căng thẳng, hai người nắm tay nhau đi lên lầu hai.
Duncan nhìn hai cô gái biến mất trên cầu thang, lúc này mới chuyển ánh mắt trở lại, gật đầu với Fanna: “Ngày mai, cô và Morris đến thành khu thượng một chuyến, xem bầu không khí bên phía Đại giáo đường có gì thay đổi không, nếu có thể thì hỏi thăm một chút phản ứng của Tòa thị chính — Sự việc phát triển đến tận bây giờ, sự hiện diện của Tòa thị chính Hàn Sương bên đó vẫn luôn rất thấp, ta rất tò mò về những gì bọn họ đang làm.”
"Được rồi," Fanna gật đầu, sau đó lại có chút hiếu kỳ: "Thế còn ngài thì sao? Tiếp theo đây ngài có sắp đặt gì?"
“Ta dự tính đến Đường thủy thứ hai thêm một chuyến, sẽ cùng Alice qua đó,” Duncan thản nhiên nói: “Chúng ta đến xem xét hành lang nơi Quạ Đen đã xảy ra chuyện hồi đó — Nếu bây giờ đã suy đoán tồn tại một 'Hàn Sương phản chiếu trong kính', mà Quạ Đen lúc đó lại rất có khả năng từng đi nhầm vào nơi đó, có lẽ chúng ta có thể tìm thấy một số manh mối mới từ trong hành lang đó."
Nói đến đây, anh chợt hiểu ra: “Nói mới nhớ, Alice vẫn đang dọn dẹp trong bếp à?”
“Hình như là vậy,” Morris vừa nói vừa đứng dậy quay đầu lại: “Quả thật cô ấy đã nấn ná trong bếp quá lâu… Có khi nào đầu lại rơi vào một góc nào đó kẹt không thể lấy ra được không?"
“Thật khiến người khác không bớt lo chút nào... Ta qua đó xem thử.” Duncan bất đắc dĩ thở dài, sau đó đứng dậy khỏi ghế sô pha đi vào phòng bếp.
Ngay khi vào bếp, anh đã nhìn thấy con rối gothic đang đứng cạnh bồn rửa — nàng ta ngược lại không rơi đầu như Morris đoán, nhưng lại đang ngửa mặt lên một góc độ quái dị, ngơ ngác nhìn một góc trên trần nhà.
Có lẽ do quá nhập tâm, Alice không nghe thấy tiếng bước chân của Duncan, nàng ta chỉ ngẩn ngơ nhìn về một hướng không có gì, sau đó tay cầm con dao làm bếp duỗi ra nghịch ngợm trong không khí, tiếp đó lại đổi một sang hướng khác, tiếp tục nghịch không khí — giống như đang cố bắt một con ruồi vô hình.
Con rối gothic ở trong phòng bếp giơ con dao làm bếp cắt không khí trong biểu cảm đờ đẫn, cảnh tượng này quả thực quá mức quỷ dị, hệt như giây tiếp theo trên đầu con rối sẽ hiện ra một thanh máu có thể lấp đầy màn hình, nhân tiện xung quanh sẽ còn vang lên âm thanh bgm kiểu đàn organ — Duncan thấy vậy cuối cùng không kiềm được hỏi: "Cô đang làm gì vậy?"
*Bgm: từ viết tắt của background music có nghĩa là nhạc nền.
"Oa!"
Alice lập tức giật mình, theo bản năng vươn tay đỡ lấy đầu — Nhưng nàng ta lại quên mất trên tay mình còn đang cầm một con dao sắc bén, thế là giây tiếp theo, chỉ nghe "soạt" một tiếng, nàng ta một dao chọc ngay vào ót mình.
“Rắc” một tiếng, đầu cũng bị chính nàng chọc rơi ra.
Mặc dù thường ngày nhìn thấy bộ dạng đáng sợ và không đáng tin cậy của con rối này nhiều rồi, nhưng Duncan lúc này vẫn như chết lặng. Anh vội vàng tiến lên đỡ lấy thân thể lảo đảo muốn ngã của Alice, sau đó nhìn thấy người sau luống cuống tay chân quơ quào cánh tay — Con dao làm bếp sắc bén vẫn bị nàng ta chộp trong tay, mũi dao chọc vào đầu nàng ta, sau khi vung vẩy chừng mấy lần, nàng ta mới muộn màng nhận ra, vội vàng dùng tay trái ôm lấy đầu mình, tay phải ra sức rút con dao làm bếp ra khỏi ót.
Sau đó con rối mò mẫm ném con dao làm bếp sang một bên, tiện tay ôm đầu đè lên cổ, sau một tiếng “rắc”, vật về chỗ cũ.
“Ngài làm tôi hú vía một phen!” Alice quay đầu lại, có chút ủy khuất nhìn Duncan, nhưng rất nhanh ánh mắt của nàng ta liền bị thứ trên cánh tay Duncan thu hút sự chú ý: “... Thuyền trưởng, con dao này nhìn quen quen.”
Duncan mặt không cảm xúc nắm lấy chuôi dao làm bếp trên cánh tay (may bị băng vải chặn lại), tiện tay rút nó ra ném sang một bên: “Phí lời, đây chính là thứ cô vừa cắm vào người ta.”
"... Xin lỗi!" Con rối nhất thời kêu lên, hoảng hốt bước tới kiểm tra tình hình: "Ngài không sao chứ? Có cần băng bó lại không?"
“Không cần, dù sao vốn chính là một thi thể.” Khóe miệng Duncan giật giật, ánh mắt lại không tự chủ được rơi vào trán Alice.
Trên ót tiểu thư con rối vừa bị chính nàng ta chọc một dao, để lại một vết xước rất lớn, nhưng giờ phút này, vết xước đang khép lại với tốc độ mắt thường có thể nhìn thấy — Trong vết xước không có máu, chỉ có mặt cắt ấm nhuận như ngọc, sau mấy hơi thở ngắn ngủi đã bình phục như cũ.
Alice bị ánh mắt của Duncan làm cho có chút không được tự nhiên, theo bản năng sờ sờ mặt: "Sao ngài cứ nhìn tôi như vậy..."
“... Rốt cuộc cô được làm bằng chất liệu gì?” Duncan cau mày, vươn tay sờ sờ vào chỗ bị thương vừa rồi của Alice, xúc cảm truyền đến tương tự da thịt, nhưng lại lạnh và thiếu sức sống: “Trên ót cô vừa mới xước toạc một vết rách, cô có biết không?"
Alice ngẩn ra, giơ tay sờ ót, ngơ ngác đáp: "Lành lại rồi."
"Ta đương nhiên biết lành lại rồi!"
"... Không rõ," Alice lắc đầu: "Tôi cũng không biết mình được làm từ chất liệu gì... Nhưng hình như không phải là gỗ hay gốm sứ..."
Duncan nín hai giây, sau đó giật giật khóe miệng: "Ta không nên trông mong có được đáp án gì từ chỗ cô — Bỏ đi, không nói những điều này nữa. Vừa rồi cô đang làm gì vậy? Sao lại ngẩn người nhìn chằm chằm trần nhà?"
“Có sợi,” Alice thành thật trả lời: “Vừa nãy đột nhiên lòi ra một số sợi — nhưng bây giờ lại đột nhiên không thấy đâu.”
Sắc mặt Duncan lập tức thay đổi: "Sợi?!"
Alice có thể nhìn thấy "sợi" đặc biệt và những sợi này tượng trưng cho "người"!
"Đúng vậy," Alice gật đầu, vẻ mặt nghiêm túc: "Tôi cũng tò mò tại sao lại có sợi lòi ra, nơi này lại không có ai khác... Có điều tôi nhớ đến chuyện ngài dạy, không được tùy tiện chộp lấy 'sợi' của người khác, cho nên vừa rồi mới dùng con dao làm bếp để nghịch…”
Duncan cũng không chú ý đến những gì con rối nói trong nửa câu sau, sự chú ý của anh đã tập trung vào "sợi" đột nhiên xuất hiện rồi lại đột nhiên biến mất mà Alice nhắc tới.
Ánh mắt của anh nhanh chóng quét khắp gian bếp, tìm kiếm mọi thứ có thể liên quan đến “ảnh phản chiếu trong kính”.
Kính cửa sổ, nước chứa trong bể nước, lưỡi dao làm bếp — những thứ dường như đều có thể dùng để thiết lập kết nối với không gian trong kính, nhưng không món nào có vẻ bất thường.
Duncan tin tưởng Alice, nàng ta sẽ không nói dối.
Tại một khoảnh khắc nào đó vừa rồi, Hàn Sương phản chiếu và hiện thực ở đây xảy ra giao thoa — Có lẽ chỉ là một lần giao thoa cực kỳ yếu và ngắn ngủi, nhưng đủ để con rối bắt được sợi từ đó "trôi" qua.