Trong hành lang Đường thủy thứ hai ẩm ướt và lạnh lẽo, người gác cổng đang đi về phía chỗ sâu tăm tối hơn.
Bộ quần áo màu đen đại diện cho người bảo vệ thành bang đã rách nát từ lâu, thủ trượng chiến đấu được chế tạo bằng kỹ thuật đặc biệt đã chồng chất vết xước, đau đớn và mệt mỏi dường như đều đã trở thành một loại ảo giác xa xôi nào đó, bên tai chỉ còn lại tiếng vọng trống rỗng từ sâu trong lòng đất truyền tới.
Máu dường như sắp chảy cạn, nhưng trái tim vẫn đang không ngừng đập; cái chết như đang cận kề, lúc hít thở dường như đều có thể cảm nhận được sự lạnh lẽo của thế giới người chết - Trong hành lang tối tăm và cô quạnh này, không còn một chiến hữu, cũng đã lâu không nhìn thấy kẻ địch.
Nhưng vẫn có thứ đang đồng hành cùng Agatha tiến về phía trước. Ở cuối hành trình tìm đến cái chết này, có một ngọn lửa không sáng lắm, nhưng lại có chút ấm áp.
Tay trái của Agatha để ở phía trước ngực, cẩn thận che chở "mồi lửa" từ hư không nhảy múa. Ngọn lửa màu xanh lá nhàn nhạt chiếu sáng cằm cô ta, cũng chiếu sáng một đoạn hành lang ngắn ngủi quanh thân cô ta. Cô ta cảm thụ, thậm chí tận hưởng chút hơi ấm do ngọn lửa nhỏ này mang lại — bởi vì cô ta có thể cảm thấy rằng, con đường phía trước đã và đang ngày càng lạnh hơn.
Hoặc là, chính cơ thể cô ta đang lạnh như băng.
"Tôi đã đi qua ngã tư đường thành khu thượng, đang tới gần nhánh hành lang xung quanh mỏ vàng sôi..." Agatha nhẹ giọng nói với ngọn lửa, cô ta ngẩng đầu lên, đảo mắt nhìn lướt qua tấm bảng cổ xưa loang lổ trên vách tường trước mặt, bên trên có viết đường phố thành khu tương ứng với đường thoát nước - điều này có thể giúp cô ta xác định được vị trí hiện tại của mình: "Trên đoạn đường này hầu như không gặp phải kẻ địch, nhưng đường càng ngày càng khó đi, có một loại... lạnh lẽo ngột ngạt làm chậm bước chân của tôi."
Một giọng nói trầm thấp uy nghiêm vang lên trực tiếp từ tận đáy lòng cô ta: “Có lẽ, những tín đồ tà giáo đó đã từ bỏ việc dùng tay sai để trì hoãn bước chân của cô… bọn họ đang tập trung tinh lực vào thời khắc cuối cùng.”
"Tình hình bên ngoài thế nào?"
"Sương mù dày đặc bao phủ toàn bộ thành bang, đội vệ binh thành bang đang duy trì trật tự và hối thúc cư dân trở về nhà. Tại một số giao lộ đã có thể nhìn thấy tiểu đội thủ vệ - họ mang theo đèn xách tuần tra ban đêm, bởi vì sương mù dày đặc đang ngăn cản sức mạnh của mặt trời." Giọng nói uy nghiêm nơi đáy lòng Agatha nói ra: "Trên mặt biển xung quanh thành bang cũng có sương mù, phạm vi bao phủ có thể vươn đến trên trăm hải lý."
"... Những dị đoan đó đã có hành động," Agatha nhẹ giọng nói: "Có lẽ hành động của tôi đã kích động đến bọn họ, khiến bọn họ hành động trước thời hạn..."
"Tình trạng của cô hình như không được tốt lắm."
“Tôi có thể bị thương hơi nặng,” Agatha tiếp tục đi về phía trước, cô ta cảm thấy hơi thở của mình có chút nặng nề, nhưng đầu óc ngược lại tỉnh táo hơn bao giờ hết: “Nhưng không cần lo lắng cho tôi, tôi đã chuẩn bị liều chết — Bằng mọi giá, tôi sẽ mang mồi lửa của ngài tới tận hang ổ của bọn họ.”
"Ta càng hy vọng nhìn thấy cô sống mà hoàn thành nhiệm vụ này, Agatha — Mặc dù cô là sứ giả của Thần chết, nhưng cũng không cần thiết phải gấp gáp đi tìm Bartok báo danh như vậy. Đúng rồi, nói đến đây ta đột nhiên có chút tò mò, đối với thần quan của thần chết như các người mà nói, vấn đề 'cái chết'... rốt cuộc được coi là giáng chức hay là thăng chức?"
Agatha ngẩn ra, khóe miệng giật giật: "Khiếu hài hước của ngài thật khiến tôi bất ngờ — Xin lỗi, vấn đề này tôi thật đúng là không cách nào trả lời được. Sợ rằng các thần quan của thần chết từ trước đến nay đều chưa từng nghĩ tới vấn đề này. Sau này nếu có cơ hội... tôi sẽ suy nghĩ thật kỹ."
"Được, chúc cô tìm được câu trả lời."
Giọng nói trong đầu tạm thời im bặt, Agatha thở phào nhẹ nhõm — Không biết có phải là ảo giác hay không, cô ta đột nhiên cảm thấy hơi thở của mình không còn khó nhọc và mệt mỏi như khi nãy, ngay cả bước chân cũng trở nên nhẹ nhõm hơn.
Cô ta liếc nhìn mồi lửa cầm trên tay trái, cẩn thận che chắn, rồi bước qua một giao lộ khác.
Một dòng nước từ đường thoát nước gần đó tràn ra, tạo thành một vũng nước nhỏ trên mặt đất, vũng nước phẳng lặng như gương, trong đó phản chiếu vòm đường thủy tối đen.
Agatha bước qua vùng nước tù đọng, mặt nước phẳng lặng gợn lên từng lớp sóng chập chờn — trong hình ảnh phản chiếu đột ngột vỡ tan, phản chiếu ra một bóng người mặc áo khoác màu đen, quấn băng vải nghi thức quanh người, tay cầm thủ trượng thiếc.
Bóng người đó đi về hướng mà Agatha đã đến, trong một khoảnh khắc ngắn ngủi, họ đi ngang qua nhau.
...
Agatha đột nhiên dừng lại, có chút nghi hoặc nhìn về nơi mình vừa đi qua, nhìn thấy nơi đó có một vũng nước nhỏ, trên mặt nước vẫn đang hiện lên từng tầng sóng gợn bị bước chân quấy nhiễu.
Trong nước hỗn loạn tan ra, không còn nhìn thấy hình ảnh phản chiếu của khoảnh khắc vừa rồi, nhưng Agatha luôn cảm thấy như thể mình vừa nhìn thấy thứ gì đó.
Đó là một bóng người, giống nàng ta, nhưng lại không giống lắm — Bóng người đó mặc một bộ quần áo màu đen rách nát, khắp người đầy những vết thương, trông như đã trải qua hết trận chiến đấu này đến trận chiến đấu khác, nhưng hướng di chuyển của nó lại là chỗ sâu của Đường thủy thứ hai.
Đó chính xác là nơi bản thân vừa rời đi.
Có lẽ là do bản thân dừng lại có hơi đột ngột, giọng nói của bộ hạ từ phía sau truyền đến: "Người gác cổng? Xảy ra chuyện gì vậy?"
"Vũng nước đó..." Agatha quay đầu lại, chỉ vào chỗ cách đó không xa: "Vừa rồi đã ở đó sao? Các ngươi có nhìn thấy bên trong xuất hiện cảnh tượng kỳ lạ gì không?"
“Vũng nước?” Bộ hạ quay đầu lại liếc một cái, biểu cảm hơi nghi ngờ: “Vừa rồi nó nằm ngay ở đó… nhưng mà tôi không thấy có gì kỳ lạ cả.”
Agatha không nói gì, chỉ đột nhiên trầm lặng, nhìn chằm chằm mặt nước vẫn đang dao động hồi lâu, thật lâu sau, trong mắt cô ta dần dần lộ ra vẻ nghiêm trọng và suy tư.
“Ngài đã nhìn thấy gì sao?” Bộ hạ không khỏi có chút lo lắng.
Agatha lại trầm lặng một lúc, mới khẽ lắc đầu: "Không cần phải lo lắng, hết thảy đều ổn, hết thảy... đều ổn."
Bộ hạ rõ ràng vẫn có chút nghi hoặc, nhưng đối mặt với vẻ mặt nghiêm nghị của cấp trên, y vẫn là thu lại lòng tò mò quá mức, đồng thời kịp chuyển đề tài: "Vừa rồi ở bên kia cánh cửa ngài đã phát hiện điều gì? Cảm giác biểu cảm của ngài sau khi trở lại luôn rất nghiêm túc..."
Suy nghĩ hỗn loạn trong lòng nhanh chóng được kiềm lại, Agatha ngẩng đầu nhìn về hướng mình đi tới vừa rồi — Cánh cửa dẫn đến đường hầm mỏ hoang phế đã biến mất ở bên kia giao lộ, nhưng cô ta vẫn còn nhớ rõ ràng điều mình phát hiện thấy trong đường hầm mỏ tối tăm đó.
Cô ta không có thăm dò bên trong đường hầm mỏ quá lâu, mà quay trở lại Đường thủy thứ hai theo đường cũ sau khi xác nhận điều mình phát hiện, đồng thời vội vã dẫn đội trên con đường quay trở lại cứ điểm — Vì sự thận trọng cần thiết, đến bây giờ cô ta vẫn chưa tiết lộ cho các bộ hạ mình rốt cuộc đã phát hiện thấy điều gì đằng sau cánh cửa đó.
Ngay cả đến bây giờ, cô ta cũng không biết nên giải thích thế nào về…"phỏng đoán" quá kinh khủng và kỳ quái đó với những người thủ vệ mặc đồ đen trước mặt.
Sau một thoáng ngập ngừng, cô ta quay lại và tiếp tục đi về hướng cứ điểm.
Đi được một đoạn đường, cô ta mới đột nhiên nhẹ nhàng nói như tự lẩm bẩm một mình: "Hàn Sương... dựa vào điều gì để duy trì sự sống?"
“Dựa vào điều gì để duy trì sự sống?” Bộ hạ hơi ngẩn ra, nhất thời không kịp phản ứng, vài giây sau mới ngập ngừng nói: “Ngài đang nói đến… nguồn kinh tế của thành bang? Mối làm ăn vàng sôi?"
"Vàng sôi là máu của Hàn Sương, giếng mỏ là trái tim của thành bang..." Agatha khẽ giọng lẩm bẩm, nói ra những lời khiến những người thủ vệ mặc đồ đen bối rối: "Chúng ta dường như đều chưa từng nghĩ rằng, trái tim này sẽ có lúc ngừng đập..."
Một thủ vệ mặc đồ đen khác không khỏi tiến lên, trên mặt mang theo vẻ căng thẳng: "Ngài... "
Agatha khẽ giơ tay lên, ngắt lời cấp dưới.
"Trước tiên đừng suy nghĩ nhiều như vậy, mọi chuyện vẫn chưa chắc chắn, ta đúng là đã nhìn thấy một số thứ ở phía bên kia cánh cửa đó, nhưng cụ thể có thể tiết lộ với các ngươi hay không, vẫn cần phải thảo luận với tổng giám mục mới được."
Cô ta đã bình tĩnh lại sau sự bồn chồn trước đó.
Bản thân có lẽ quá mức căng thẳng, đó chỉ là một đường hầm mỏ bị bỏ hoang đã cạn kiệt, mà đối với một giếng mỏ xưa cũ đã được khai thác trong nhiều năm, một hai đường hầm mỏ cạn kiệt cũng không phải là chuyện gì đáng ngạc nhiên, quyết định phong tỏa sau này của Tòa thị chính thành bang rất có thể có nguyên nhân khác — một loại ô nhiễm nào đó đã từng tồn tại, nhưng hiện nay đã giảm bớt là tình huống dễ xảy ra nhất.
Đưa ra kết luận vội vàng là điều tối kỵ trong điều tra.
Agatha lắc đầu, nhưng trong đầu lại bất chợt hiện lên cảnh tượng một thoáng nhìn thấy trong vũng nước đọng vừa rồi.
... "Bản thân" ngược hướng với mình trong hình ảnh phản chiếu đó, đã trải qua chiến đấu đẫm máu.
Agatha khẽ nhắm mắt lại, các đốt ngón tay cầm thủ trượng có chút trắng bệch do dùng sức, nhưng sau một lúc, cô ta lại mở mắt ra nhìn về phía trước, thần sắc trên mặt đã khôi phục lại bình tĩnh.
Bản thân còn rất nhiều việc phải làm.
Agatha trầm lặng dẫn tiểu đội thủ vệ quay trở lại cứ điểm ở ngã tư đường ngầm, mà vừa trở lại nơi này, cô ta liền phát hiện bầu không khí xung quanh hình như có chút khác lạ.
Bầu không khí có chút căng thẳng bao trùm cứ điểm, một mục sư trông có vẻ mới vừa từ giếng thẳng đi xuống đang lo lắng nói chuyện gì đó với người phụ trách phòng thủ của cứ điểm, mấy chiếc xe đi bộ địa hình bằng hơi nước lên đường đi dọn dẹp ngã ba trước đó được triệu tập về trước thời gian, dường như đang chuẩn bị đi thang máy trở lại mặt đất.
Agatha bước nhanh tiến lên. Mà không đợi cô ta cất tiếng hỏi, quan chỉ huy thủ vệ mặc đồ đen phụ trách cứ điểm nơi này đã nhanh chóng nói: "Người gác cổng các hạ, bên trên mặt đất đã xảy ra tình huống ngoài ý muốn."
Agatha cau mày: "Tình huống gì?"
“Sương mù, sương mù dày đặc vô cùng nhiều và quỷ dị, bao phủ toàn bộ thành bang và vùng hải vực xung quanh, thậm chí không thể nhìn thấy mặt trời trên bầu trời,” Quan chỉ huy nhanh chóng báo cáo: “Còn có vật tai họa xuất hiện trong thư viện và kho lưu trữ hồ sơ, tuy rằng được các học giả túc trực kịp thời trấn áp, nhưng sự hoảng loạn và hỗn loạn đang lan rộng trong thành — tổng giám mục phái người xuống, mời ngài lập tức trở về!"