Trong nghĩa trang, người canh gác già lại ngẩng đầu liếc nhìn căn phòng canh gác nhỏ bên cạnh.
Ông ta đã báo cáo tình huống xao động của người chết trong nhà xác cho Đại giáo đường dưới dạng chuyển phát nhanh, nhưng cho đến bây giờ vẫn chưa nhận được phản hồi — Dễ nhận thấy, lúc bây giờ khi toàn bộ thành phố đều bị sương mù dày đặc quỷ dị bao trùm và ánh sáng mặt trời biến mất một cách quỷ dị khỏi bầu trời, Đại giáo đường đã không còn tinh lực dư thừa để chú ý đến tình huống dị thường trong một nghĩa trang nhỏ bé.
"Chỉ có thể dựa vào chính mình thôi..." Người canh gác già lẩm bẩm, siết chặt áo khoác, áo giáp lót bằng da mềm và tấm kim loại phát ra tiếng ma sát nhẹ: "Phạm vi sương mù không hề nhỏ..."
Tiếng ma sát ken két và tiếng gõ nhẹ phá vỡ sự yên tĩnh chết chóc trong nghĩa trang, dưới làn sương mù dày đặc, quan tài trên mấy bục để thi gần đó dường như khẽ rung lên.
"... Nể tình ta mỗi ngày gác đêm cho đám người chết các ngươi, lúc này cũng không thể an phận một chút sao?" Người canh gác già nhíu mày, hơi giơ súng lên, ông ta biết những thi thể dù gì cũng đã đặt mấy ngày này đột nhiên "hoạt động" chính là vì sương mù quỷ dị này, nhưng ông ta không thể làm gì được.
Chắc chỉ có thể chờ bọn chúng nhổm dậy, sau đó lại bắn từng tên một tiễn lên đường.
Ngay khi trong đầu nghĩ như vậy, đột nhiên một loạt tiếng động khác hẳn với tiếng huyên náo trong quan tài xung quanh khiến ông già chú ý, ông ta sửng sốt một chút, lập tức phản ứng lại, ngẩng đầu nhìn về phía con đường mòn dẫn lối vào nghĩa trang.
Một bóng người nhỏ bé loạng choạng bước ra từ đầu bên kia con đường mòn, chiếc áo khoác dày màu trắng và chiếc váy trông giống như một quả cầu tuyết đang nhảy nhót trong khung cảnh mờ ảo.
"Ông nội canh gác! Giúp cháu với! Ông nội canh gác! Ông có ở đó không!?"
Quả cầu tuyết nhỏ nhảy nhót đó hét lên trên con đường mòn, giọng nói nghe như mang sự hoảng loạn và căng thẳng đang cố gắng kìm nén.
“Annie!” Người canh gác già nhất thời không để ý tới kinh ngạc, vô thức hét lớn với cô gái đang cách lớp sương mù dày đặc: “Lại đây, đừng đi về hướng đó!”
Cô bé hốt hoảng chạy vào nghĩa trang cuối cùng cũng nhìn thấy ông già đang đứng gần căn phòng canh gác nhỏ, trên khuôn mặt căng thẳng và sợ hãi thoáng có một chút thả lỏng, sau đó chạy nhanh về phía bên này: “Ông nội canh gác! May quá ông đang ở đây..."
“Sao giờ này cháu còn chạy lung tung bên ngoài!?” Người canh gác già không thèm nghe cô gái reo hò, ngay lập tức vẻ mặt cau có lớn tiếng trách mắng, bởi vì tình huống hôm nay không giống với trước, nguy hiểm của sương mù dày đặc không giống đường phố trơn trượt ngày tuyết thông thường: "Cháu có biết bây giơ toàn thành phố đang giới nghiêm không?!"
“Cháu đi lạc các bạn!” Annie bị dáng vẻ và giọng điệu nghiêm nghị của ông già dọa sợ, nhưng vẫn nhanh chóng xua tay giải thích: “Bọn cháu cùng giáo viên đi thăm quan viện bảo tàng, lúc đi ra gặp phải sương mù dày đặc, giáo viên nói đưa bọn cháu đến chỗ trú đêm gần nhất, nhưng chớp mắt họ đã đi vào trong sương mù không thấy đâu..."
Người canh gác già trừng mắt: “Đi vào trong sương mù không thấy đâu?”
“Dạ phải, không thấy đâu nữa, chỉ trong nháy mắt thôi,” Annie có vẻ khiếp sợ, nhưng vẫn cố gắng giải thích điều mình trải qua: “Sau đó cháu tự mình đi tìm nơi trú ẩn, bảo tàng đã phong tỏa, trên đường không tìm được người lớn, mọi cánh cửa đều khóa, cháu gõ mạnh cũng không có ai mở, sau đó cháu nhớ tới giáo viên từng nói, nếu gặp phải nguy hiểm thì đi tìm mục sư, người thủ vệ hoặc quan trị an gần nhất, nghĩa trang là gần nhất, cháu nghe ông từng nói, ông là một lão binh thủ vệ..."
Nghe cô bé giải thích không ngớt lời, biểu cảm trên mặt người canh gác già thay đổi nhanh mấy lần, ông ta nhận ra vừa rồi trong lúc sốt ruột mình đã trách lầm cô bé, phản ứng của đứa trẻ này kỳ thật đã đủ bình tĩnh giữa các bạn cùng lứa tuổi, nhưng nhất thời không thể giữ được thể diện, chỉ có thể tiếp tục nghiêm mặt nói: “Cho nên cháu liền tới nghĩa trang tránh nạn?”
Annie dùng sức gật đầu: "Đúng vậy, ai cũng nói lão binh thủ vệ lợi hại hơn so với thủ vệ bình thường..."
"... Nhưng nghĩa trang cũng không phải là nơi thích hợp để tránh nạn," Người canh gác già trầm giọng nói: "Đặc biệt là vào thời điểm này."
Annie hơi hốt hoảng: "Cháu... cháu không nên tới đây sao?"
"... Không, hiện tại cũng không có lựa chọn nào tốt hơn, cháu đội sương mù chạy loạn ngoài đường phố tỷ lệ xảy ra chuyện càng cao," Người canh gác già lắc đầu: "Cháu tạm thời trú..."
Lời còn chưa nói xong, ông ta đã bị cắt ngang bởi một loạt âm thanh kẹt kẹt quái lạ gần đó, tiếp đó, qua khóe mắt, ông ta để ý thấy một bóng đen đột nhiên bay lên từ bục để thi gần nhất — nắp của một quan tài kém chất lượng đột nhiên bị đẩy ra, một cánh tay không an phận từ trong quan tài ngọ nguậy giơ lên, sau đó, người chết xao động từ trong đứng dậy!
Hoàn toàn không kịp nhắc nhở Annie nhắm mắt lại, người canh gác già đã giơ khẩu súng săn hai nòng lên như theo bản năng, sau một tiếng “pằng” nổ vang, thi thể vừa loạng choạng đứng dậy đã đã ngã ngửa ra, lại do mất thăng bằng nên từ trên bục để thi lăn lộn rơi xuống đất.
"Aaa!"
Annie đang trốn phía sau ông ta dù sao cũng chỉ là một đứa trẻ, ngay lập tức bị tiếng súng dọa sợ, nhưng điều khiến cô bé còn sốc hơn là... thi thể vừa ngồi dậy trong sương mù hơn là tiếng súng.
“Cái đó… cái đó…” Cô bé kinh hãi chỉ vào bục để thi lúc nãy, lắp bắp.
Người canh gác già theo bản năng nói: "Đừng sợ, đó chỉ là..."
"Trong chương 6 cuốn 3 quyển "Siêu tự nhiên" có giảng đến!" Annie cuối cùng điều hòa lại hơi thở, nhanh chóng hét lên: "Giáo viên nói lúc này nên lập tức thầm niệm của Bartok trong lòng, sau đó sử dụng cành gỗ trắc hoặc sợi dây hun khói quất người xao động, sau đó tìm cơ hội chạy đến giáo đường gần nhất để được giúp đỡ..."
Người canh gác già sững sờ lắng nghe những lời nói giòn tan của cô bé, sau khi ngây ra hai ba giây đột nhiên nâng nhanh khẩu súng ngắn lên, lên đạn lần nữa, xoay người nhắm vào một bục để thi khác mà không quay đầu lại, sau một tiếng "pằng" nổ ầm, một người xao động khác vừa trèo ra khỏi quan tài lại nằm trở về nơi lẽ ra nó đang ngủ say.
"Sách giáo khoa hiện tại của các cháu khác với sách của ta hồi đó, hồi đó chúng ta đưa bài học này sau trung học trở lên." Ông ta thản nhiên nói.
Annie vô thức ôm đầu, cơ thể nhỏ bé hơi run lên vì chấn động từ một phát súng khác, mặc dù vừa rồi lúc đọc đoạn văn phản ứng rất nhanh, nhưng nỗi sợ hãi và sự căng thẳng của cô vẫn biểu hiện ra khá chân thật.
“Cháu trốn vào trong phòng.” Ông già lập tức che cho cô bé đi tới trước căn phòng canh gác nhỏ, trở tay mở cửa phòng, đẩy Annie vào trong: “Bất kể bên ngoài xảy ra chuyện gì, cũng tuyệt đối đừng rời khỏi – Chỉ cần cháu không ra ngoài, căn phòng này sẽ an toàn như sảnh Thánh tượng của giáo đường, hiểu không?”
Annie hoảng sợ mở to hai mắt, vừa nhìn sương mù dày đặc bên ngoài vừa vô thức gật đầu, mà trong tầm mắt của cô, các bục để thi trong sương mù dày đặc kia giống như nối tiếp nhau sống dậy, bóng đen ngọ nguậy giữa bục để thi, tiếng gào thét vô hình vang vọng trong nghĩa trang, những chiếc quan tài bị đóng đinh lần lượt nứt ra và mở ra, những bóng người khiến người ta kinh hồn đang từ trong những chiếc “giường ngủ” vốn cung cấp cho người chết yên nghỉ đó thức dậy và ngồi dậy.
Người canh gác già đẩy Annie vào trong căn phòng nhỏ, tiện tay đóng cửa lại, quay lại và bắn một phát nữa.
Căn phòng canh gác nhỏ rất kiên cố, hơn nữa còn có bùa chú bảo vệ, nhưng nếu tất cả người chết trong toàn bộ nghĩa trang thực sự bò dậy hết, thì nơi trú ẩn mong manh và nhỏ bé này cũng chưa chắc có thể chặn được toàn bộ công kích — Ngay cả khi chặn được về mặt vật lý, kích thích về mặt tinh thần do người chết vây công mang đến cũng có thể xuyên thủng lớp bảo vệ của căn phòng nhỏ và ảnh hưởng đến đứa trẻ.
Dốc sức giết càng nhiều, Annie sẽ an toàn.
"Thần chết trên cao, tôi đã về hưu mười năm rồi!"
Trong cổ họng người canh gác già phát ra lời càu nhàu đục ngầu, ông ta khéo léo kéo chốt trong tay, văng vỏ đạn rồi nạp lại, trong đôi mắt vốn đã mờ đục của ông ta lại như chất chứa ánh lửa, ông ta nhắm ngay vào khách trọ không an phận tiếp theo mà hầu như không có quá trình nhắm bắn.
Tiếng súng vang rền, người chết yên nghỉ, khói bốc lên, linh hồn vãng sanh.
"Người gác cổng 'phía bên kia' hôm nay tương đối bận rộn, nhưng chỉ mong bọn họ tới kịp lúc để xử lý nhiều linh hồn lên đường trước thời gian thế này."
Người canh gác già lẩm bẩm, nhưng động tác tay không ngừng lại chút nào, một vài người xao động đã bắt đầu di chuyển về phía căn phòng canh gác nhỏ, ông ta lên đạn hết lần này đến lần khác, bắn ra hết lần này đến lần khác, đưa tiễn những vị “khách trọ” của mình lên đường trước thời hạn.
Ngày càng có nhiều thi thể đung đưa xuất hiện xung quanh con đường mòn.
Những hình bóng mờ mờ ảo ảo đó thậm chí khiến người canh gác già nảy sinh nghi ngờ trong giây lát —
Trong nghĩa trang có nhiều thi thể như vậy sao? Toàn bộ bục để thi cộng lại, có thể đặt nhiều thi thể như vậy sao?
Chúng chui ra một cách không có cơ sở từ màn sương mù dày đặc sao?!
Pằng!
Lại một tiếng súng vang lên, người canh gác già nghe được gần đó truyền đến tiếng gào thét ở khoảng cách cực gần, ông ta cũng không ngẩng đầu lên, tay trái thuận thế sờ vào trước ngực, trong tay theo đó xuất hiện một con dao găm, một giây sau, cơ thể ông ta dịch chuyển đến cách cửa vài mét giống như biến mất rồi lại xuất hiện một cách vô căn cứ, con dao găm chém xuống không trung ngay lập tức, một thi thể ngã xuống, một cái đầu sưng phù và biến dạng lăn xuống đất.
Ông già cúi đầu liếc nhìn xuống và thấy rằng trên đầu thật bất ngờ chỉ có một con mắt khổng lồ.
Sự kinh ngạc trong lòng chỉ kéo dài trong chốc lát, ông già đã quay trở lại cửa căn phòng nhỏ, đồng thời giương họng súng lên, chĩa vào một bóng đen khác trong sương mù đang loạng choạng lao về phía bên này.
Bóp cò nhưng súng lại không nổ, chỉ có tiếng cò súng lách cách.
Ánh mắt ông già khẽ biến, vội vàng cất dao găm đi, dùng tay còn lại sờ sờ túi đạn bên hông — đã trống không.
Trầm lặng một lát, người canh gác già thở dài: "Cũng tốt, số lượng khá nhiều rồi..."
Ông ta buông khẩu súng săn đã hết đạn xuống, đưa tay rút con dao găm ra lần nữa, ngước nhìn những bóng người loạng choạng bước ra từ màn sương.
Một loạt tiếng cọt kẹt nhẹ phát ra từ phía sau.
Căn phòng canh gác nhỏ được mở ra từ bên trong.
Ông già kinh ngạc quay đầu lại, thấy Annie đang rụt rè nhìn mình.
Cô bé nắm chặt khẩu súng trường đường kính lớn đã nạp đạn trong tay — đó là vũ khí dự phòng của ông ta.
Còn dưới chân cô bé là mấy túi đạn và rương đạn được lớn nhỏ.
Trên sàn nhà thì có thể nhìn thấy những vết xước rõ ràng, những thứ nặng nề này rõ ràng đã do Annie cố gắng kéo lê từ trong góc ra.
“Ông nội canh gác, dùng cái này,” Annie giơ tay lên, đưa khẩu súng trường cho ông già trước mặt có chút cật lực: “Có ích không?”
"... Có," Trầm lặng một lát, ông già gật đầu, đưa tay nhận lấy khẩu súng trường, đồng thời ném khẩu súng săn hai nòng cho cô bé: "Nạp đạn."