Thâm Hải Dư Tẫn (Dịch)

Chương 407 - Chương: 407

Chương: 407

Tiếng nổ liên tiếp không ngừng đã phá vỡ hoàn toàn sự yên tĩnh trong Nghĩa trang số 3, ngọn lửa phun ra từ họng súng hết lần này đến lần khác chiếu sáng vùng sương mù mờ tối, những bóng người chao đảo và vặn vẹo không ngừng hiện ra từ trong sương mù, rồi lại ngã xuống trong ngọn lửa thần thánh và kim loại bắn phá từng tên một — Mà tại nơi bọn họ ngã xuống, vật chất đen kịt không rõ đã lan rộng khắp con đường.

Đây rõ ràng đã không còn là "thi thể xao động" nữa - chúng là một thứ gì đó càng thêm khinh nhờn và đáng ngại hơn, nhất thiết phải tiêu diệt toàn bộ ở nơi này.

Kỹ thuật bắn súng của ông già rất chuẩn xác, những vật hình thù quái dị đi ra từ trong sương mù trong mắt ông ta giống như loài bò sát chậm chạp, cho dù cách màn sương mù dày đặc, ông ta vẫn có thể một phát thủ tiêu một tên.

Trên thực tế, bản lĩnh sử dụng dao găm và thủ trượng của ông ta tốt hơn, kinh nghiệm đầy đủ hơn — nhưng ông già biết rằng, mình phải cố gắng hết sức để tránh giao chiến tay đôi với những con quái vật đó sớm.

Ông ta đã già lắm rồi, kinh nghiệm của lão binh không thể trung hòa thân xác già nua, mà kẻ địch dường như không cách nào giết hết, một khi lâm vào chiến đấu tay đôi, ông ta sẽ không còn sức lực ngăn chặn những con quái vật ở phía bên kia của con đường.

Phải tính toán chính xác, phải dốc hết khả năng sử dụng càng ít thể lực tiêu diệt được càng nhiều quái vật càng tốt, phải kéo dài thời gian, Đại giáo đường và đương cục thành bang nhất định đang lựa chọn phương án giải quyết, quân tiếp viện sẽ đến, bất kể là bên nào - thành phố này sẽ không rơi vào thế thất thủ trong một trận sương mù không thể giải thích được như vậy.

Thấp thoáng có tiếng súng khác từ xa vọng lại.

“Ông nội canh gác!” Annie hét lên, lần nữa đưa khẩu súng trường mới nạp đạn cho ông già, trong khi hơi lo lắng nhìn về hướng tiếng súng truyền tới: "Nơi khác cũng đang nổ súng... là có người tới đây giúp chúng ta sao ạ?"

“Là người canh gác của Nghĩa trang số 4 và Nghĩa trang số 2,” Ông già giơ súng lên, một phát nổ ầm bắn nát một cái đầu xấu xí hiện ra trong sương mù, đồng thời nói cũng không quay đầu lại: “Sẽ có người tới giúp chúng ta thôi, đừng sợ.”

“Cháu không sợ.” Annie cố gắng nói lớn, mặc dù giọng nói có chút run rẩy, nhưng người canh gác nghĩa trang già cũng không vạch trần dũng khí gắng gượng của cô bé.

Bởi vì cô đã đủ dũng cảm rồi.

"Cháu quả thật rất dũng cảm," Người canh gác già nói rồi, cố gắng tỏ ra thoải mái nhất có thể, mặc dù cánh tay của ông ta thực ra đã bắt đầu run rẩy: "Cháu học được từ đâu những điều này? Làm sao cháu biết nạp đạn cho súng trường và súng săn?"

“Mẹ cháu có vài khẩu súng, bà treo chúng trong phòng ngủ và phòng khách,” Annie nói khi nhanh chóng nạp đạn vào ổ đạn của khẩu súng săn hai nòng: “Năm ba không về, mẹ đã mua vài khẩu, bà nói bà cần phải bảo vệ tốt người nhà... ai dza!"

Lò xo trên khóa băng đạn đột nhiên bung ra, mép kim loại sắc nhọn rạch một vết dài trên ngón tay của cô bé, cô bé đột nhiên kêu lên.

Nhưng giây tiếp theo, cô liền dùng một ngón tay khác kéo lò xo trở về vị trí cũ, đồng thời đưa khẩu súng săn đã nạp đạn cho ông già trước mặt: “Của ông đây.”

Người canh gác già chú ý đến vết máu trên súng và nghe Annie kêu lên, nhưng ông ta chỉ im lặng một lúc rồi ném khẩu súng còn lại ra sau: "... Nạp nó đi."

Tiếng súng lại nổ vang.

Ông già lưng gù mặc đồ đen giống như một thân cây uốn cong và cứng cỏi, ghim mình vững vàng trong sương mù dày đặc. Ông ta và Annie dần dần không còn nói chuyện, chỉ còn lại tiếng xạ kích trầm lặng cùng vẻ mặt càng lúc càng tỏ ra nghiêm trọng. Ông ta đang tính toán, tính xem rốt cuộc mình đã giết bao nhiêu con quái vật, tính xem Annie đã đưa khẩu súng săn hoặc súng trường nạp đạn cho mình bao nhiêu lần.

“Hộp đạn cuối cùng rồi.” Ông ta khẽ lẩm bẩm.

“Ông nội canh gác, hộp đạn cuối cùng rồi!” Annie kêu lên gần như cùng lúc.

"Ta biết," Người canh gác già cũng không quay đầu lại, ông ta yên lặng giải quyết một quái thai hình thù quái dị suýt nữa đã vọt tới trước căn phòng nhỏ, sau đó vẫy vẫy tay về phía sau: "Nạp đạn xong cho súng săn, sau đó đặt súng và đạn còn dư bên chân ta, cháu chui xuống gầm giường của ta, nơi đó có một cái rương màu nâu sẫm, bên trong là đạn dược dự phòng."

"Được! Rương màu nâu sẫm, đạn dự phòng!" Annie lập tức nói nhanh, sau đó đẩy mạnh súng và đạn ra ngoài cửa, xoay người chạy vào trong phòng.

Người canh gác già lặng lẽ cúi đầu liếc nhìn khẩu súng săn và những viên đạn dưới chân mình, sau đó hơi nghiêng người, tiện tay đóng cửa lại, đồng thời rút con dao găm trong ngực ra và cắm chặt vào móc của chốt cửa ngoài.

Gần như một giây sau, ông ta nghe thấy tiếng bước chân hơi hoảng hốt từ trong phòng truyền đến, tiếp đó là tiếp cô gái đập cửa và hét lên.

"... Lần cuối gạt cháu rồi."

Người canh gác già khẽ nói, tiếp đó một tay cầm súng bắn liên tiếp vào những quái thai hình thù quái dị gần mình nhất, sau đó nhanh chóng quay người lại, mượn lực từ khung cửa nhảy lên, từ một góc phía trên khung cửa vung vẩy cánh tay trái rảnh rang, trong tay liền có thêm một cây thủ trượng đen kịt — Trước khi tiếp đất, ông ta dùng thủ trượng đen trong tay đập dã man vào một con quái vật khác hiện ra từ trong sương mù, khoảnh khắc thi thể với cái đầu nát bấy ngã xuống đất, ông ta cũng đáp vững vàng xuống đất.

Nhìn qua sương mù dày đặc trước mắt, ông già vung mạnh thủ trượng đen trong tay, chất lỏng đen kịt dơ bẩn từ thủ trượng giống như máu biến dị rơi xuống, ông ta lại nện mạnh thủ trượng xuống đất, cơ quan kim loại vang lên ken két, thân trượng đen kịt lập tức ngắn đi nửa tấc, nhưng hai bên lại bắn ra vô số lưỡi kiếm sắc bén.

Khoảnh khắc những lưỡi kiếm bật ra, nó dường như trộn lẫn với vô số tiếng gào khóc và tiếng gầm thét chồng chập của thời gian đến từ quá khứ.

Trong nghĩa trang đầy sương mù, thậm chí rơi vào một khoảnh khắc im lặng như vậy.

Người canh gác già quay đầu lại, liếc nhìn cánh cửa của căn phòng nhỏ, nhìn vào góc có ngăn ẩn phía trên khung cửa — Giống như hầu hết những lão binh thủ vệ, ông ta chọn đặt vũ khí đã đi cùng mình nửa cuộc đời vào năm nghỉ hưu lên phía trên cánh cửa cuối cùng của căn phòng canh gác, nhưng không ngờ rằng mình và cộng sự sẽ lại sát cánh chiến đấu trước cánh cửa này.

"Chúng ta canh giữ một cánh cửa... chúng ta là người canh gác của Bartok..." Ông già eo lưng còng, trong sương mù lạnh lẽo mờ mịt, chậm rãi xoay người lại, ánh mắt rơi vào trên những bóng dáng lắc lư kia, miệng thầm đọc lời thề mà những người thủ vệ truyền từ đời này sang đời khác: "Chúng tôi thề sẽ canh giữ ranh giới giữa sự sống và cái chết, để người chết được yên nghỉ, người sống được yên lòng..."

Những quái thai hình thù quái dị trong sương mù trở nên kích động, vô số bóng dáng chao đảo bắt đầu băng qua con đường mòn và lao về phía căn phòng nhỏ vẫn đang sừng sững.

Đáp lại chúng là tiếng súng của người canh gác già, cùng tiếng rít gào của kiếm trượng xuyên qua không khí.

"Các ngươi không muốn yên nghỉ, ta tiễn các ngươi yên nghỉ!"

Tiếng chém giết, tiếng rống giận, tiếng nổ vang của súng trường và súng săn khai hỏa. Trận chiến cuối cùng của người thủ vệ khiến cả nghĩa trang đều chấn động.

Trong căn phòng nhỏ của người canh gác, Annie cuộn thân người nhỏ bé bên cửa, ôm đầu lắng nghe động tĩnh bên ngoài.

Cô khẽ khóc nức nở, cuối cùng biến thành gào khóc giữa tiếng súng nổ vang.

Năm mười hai tuổi, cô lại bị ông nội canh gác lừa gạt lần nữa.

...

Trong cùng lúc đó, biển ngoài Hàn Sương.

Sương mù dày đặc tràn ngập không chỉ giới hạn ở bầu trời phía trên thành bang, vào lúc giữa trưa, sương mù đã vượt qua đường biên giới gần biển và bao phủ thẳng đến phạm vi tuần tra của Hạm đội Sea Mist.

Trong màn sương mù dày đặc và quỷ dị như vậy, ngay cả hạm đội bị nguyền rủa vốn có thuộc tính siêu phàm, cũng phải căng thẳng lên.

Trên đài chỉ huy của Sea Mist, Tirian đứng trước cửa sổ rộng, cau mày ngóng nhìn sương dày đặc như bức tường trên biển, đại phó Aiden đi tới sau lưng, nghiêm túc báo cáo tình hình: "... Tính đến trước mắt, liên lạc của chúng ta với Cold Harbor, Ice Bay và đảo Hải Tặc đều đã bị can thiệp mạnh mẽ, mọi cuộc gọi trên tất cả các dải tần đều không có phản hồi. Mặc dù thông báo tin tức với Hải quân Hàn Sương và khu vực cảng của đảo chính Hàn Sương cũng bị can thiệp, nhưng miễn cưỡng vẫn có thể liên lạc được. Phạm vi bao trùm của sương mù dày đặc đã lan tràn ra bên ngoài đảo chính Hàn Sương đến ít nhất một trăm hải lý...

“Ngoài ra, theo hồi báo từ những chiếc thuyền nhỏ chúng ta phái đến bên rìa sương mù dày đặc, phạm vi sương mù đã ngừng lan rộng, nồng độ cũng không còn tiếp tục tăng lên, nhưng nỗ lực vận hành ra bên ngoài đều thất bại - Tất cả những chiếc thuyền con cố gắng rời khỏi phạm vi sương mù dày đặc đều lởn vởn tại chỗ, đồng thời bất tri bấc giác quay trở lại chỗ sâu của sương mù dày đặc."

"Tình hình phòng quan sát sao thế nào?"

“Vẫn không thể quan sát được chính xác tinh tượng,” Đại phó Aiden nói với vẻ nghiêm trọng: “Giống như giữa Linh giới và biển sâu tĩnh mịch đột nhiên xuất hiện một tầng thấu kính mờ ảo, tinh tượng quan sát được đều có bóng chồng, hơn nữa áp lực tinh thần quan sát sao đưa đến cũng tăng mạnh, căn bản không thể quan sát trong một thời gian dài."

"... Coi bộ phong tỏa đã hoàn tất, thành bang Hàn Sương cùng vùng hải vực xung quanh đã bị cô lập với 'thế giới bình thường' bên ngoài." Tirian nói, mặt không biểu cảm, trong con mắt độc nhãn chỉ có sự bình tĩnh: "Đừng phí sức chạy ra bên ngoài."

"Phong tỏa... ai đang phong tỏa?"

“Thỉnh thoảng động não một chút — còn cần phải hỏi sao?” Tirian quay lại liếc Aiden một cái: “Tín đồ tà giáo, đám điên sùng bái Thánh chủ biển sâu đó, không phải bọn họ đang gây rắc rối trong khoảng thời gian này sao?”

"Tôi biết," Aiden trừng hai mắt, biểu cảm "Chiến trận trước mắt có phải hơi cường điệu rồi không?": “Nhưng chỉ dựa vào đám tín đồ tà giáo đó, thật sự có thể tạo ra chiến trận lớn như thế?”

"Một đám điên ô hợp có lẽ không có năng lực này, nhưng 'Chủ' mà bọn họ tôn thờ lại là chuyện khác," Tirian đặt tay lên lan can trước mặt, trầm giọng nói: "Thánh chủ biển sâu... phong tỏa thời không, can nhiễu quần tinh... đây chính là uy năng của Cổ thần sao..."

Aiden vô thức nuốt nước bọt.

"Vậy nên... lần này chúng ta thật sự phải đối đầu trực tiếp với lực lượng của Cổ thần sao?"

"Sợ?"

“Có chút,” Aiden gật đầu, nhưng trên mặt lại nặn ra nụ cười xấu xí: “Nhưng không còn cách nào khác, thế giới chính là như vậy — Thật ra nếu suy nghĩ kỹ lại cũng chẳng là gì, hồi đó khi cùng lão thuyền trưởng đối kháng mọi người không phải vẫn cương ngạnh đến cùng như thường sao, bây giờ dù gì lão thuyền trưởng còn đang đứng về phía chúng ta."

"Đủ rồi đấy, bảo mọi người chuẩn bị sẵn đi," Tirian nhẹ nhàng thở ra một hơi, phẩy tay với đại phó: "Rời xa Hàn Sương nhiều năm như vậy, chúng ta có thể phải đại náo một trận trên vùng hải vực này lần nữa."

Bình Luận (0)
Comment