Tiếng lách cách của chốt không ngừng vang lên trong mật thất, lò xo kim loại phát ra tiếng nhịp nhàng khi được nối và tách, tín hiệu vô hình được gửi lên mái nhà, đồng thời được gửi ra ngoài bởi ăng-ten ngụy trang như một cốt chỉ hướng gió, trong khi tin tức đến từ Hạm đội Sea Mist lại được đưa vào mật thất này, chuyển hóa thành tiếng lách cách của rơle và một loạt lỗ tròn đều đặn trên băng giấy.
Nemo đang đeo tai nghe ngồi trước bàn, vừa nghe ngóng động tĩnh trong tai nghe vừa có chút sốt ruột gõ ngón tay lên mặt bàn. Một cô gái trẻ mặc đồng phục nhân viên phục vụ đang ở bên cạnh ông ta cầm cuốn băng giấy vừa nhả ra từ máy đục lỗ, đọc lỗ tròn trên đó.
Một lúc sau, Nemo tháo bỏ tai nghe trên đầu, tựa lưng vào ghế, vừa bóp ấn đường vừa thở dài một hơi thườn thượt.
"Thuyền trưởng Tirian đã bắt đầu giao chiến với hạm đội quỷ dị xuất hiện trong sương mù, tình hình chiến đấu phía Hải quân Hàn Sương bên đó tạm thời không rõ, nhưng tình huống dường như cũng không tốt lắm," Cô gái trẻ cầm băng giấy hạ thấp giọng nói, giọng điệu hơi lo lắng: "Nhưng trong thành lại không có chút phong thanh..."
"Sương mù dày đặc đã chặn các kênh tin tức dân sự, cư dân ở khu vực ven biển sẽ không biết chuyện gì đang xảy ra ngay cả khi họ nghe thấy tiếng đại bác, đương cục thành bang hiện phải duy trì trật tự trong khu vực đô thị - sự hoảng loạn diện tích lớn không giúp ích gì cho hải quân," Nemo nhíu mày: "Tình hình đường phố bên ngoài thế nào? Trong quán rượu thì sao?"
"Lực lượng của quan trị an đã đặt thiết quân luật trên toàn thành phố, hiện tại đường phố rất yên tĩnh, nhưng hình như vừa rồi có tiếng súng từ rất xa truyền tới, hai chiếc xe đi bộ địa hình bằng hơi nước đi qua ngã tư phố Oak và vội vã đi về phía bắc," Cô gái trẻ trả lời: "Tình hình trong quán rượu bây giờ vẫn ổn, chúng ta có đủ nhiên liệu để thắp sáng, có điều..."
"Có điều?"
"Có hơn mười vị khách bị sương mù dày đặc kiềm hãm ở chỗ này, hiện tại trên đường phố đã phong tỏa, hầm trú ẩn cũng đã đông nghẹt, họ không có nơi nào để đi, thời gian lâu dài, trong những người này khó tránh khỏi sẽ có người chất chứa nỗi sợ."
"... Như vậy cũng không thể đuổi họ ra ngoài đường, quán rượu hiện tại chính là nơi trú ẩn tạm thời của họ, hơn nữa nếu thật sự phải đuổi người ra ngoài, nhất định sẽ dẫn dắt người của quan trị an và giáo hội tới," Nemo lắc đầu: "Lát nữa tôi sẽ lên trên đó xem thử tình hình thế nào.”
Người cung cấp thông tin của Hạm đội Sea Mist vừa dứt lời, trong góc phòng đột nhiên truyền đến tiếng lẩm bẩm mơ hồ: "Lại xông lên, lại xông lên... bọn họ đánh tới rồi... viện quân cũng đã tới..."
Nemo ngay lập tức nhíu mày, đứng dậy nhìn về nơi phát ra giọng nói.
Ở đó có một cái giường, một ông già ăn mặc luộm thuộm đang nằm mê man trên đó, lưng ông già cong lại, trong lòng ôm một cái cờ lê lớn không biết lấy từ đâu ra, nhìn dáng vẻ nằm trông rất bất an.
“Lão Quỷ, lão Quỷ,” Nemo đi tới, vỗ vỗ vai ông già: “Ông gặp ác mộng sao?
Ông già ôm cái cờ lê lớn bất giác mở mắt ra, đờ đẫn vài giây sau mới nói: “Anh là ai?”
"Ta là Nemo," Nemo Wilkins bày ra vẻ mặt hơi phức tạp, nói: "Ông đã mơ thấy gì?"
"Nemo... à à, Nemo, lão nhớ ra rồi, anh là người mới của Đội cận vệ của Nữ vương... Chào anh, lão là kỹ sư đường ống của Đường thủy thứ hai... Mơ? Lão không nằm mơ, lão chợp mắt một chút, chỉ chợp mắt một chút... Bây giờ là khi nào rồi? Có phải lão nên đi kiểm tra đường ống động lực rồi?"
“Bây giờ đã là buổi chiều,” Nemo lắc đầu: “Đừng nghĩ tới chuyện của đường ống động lực nữa, chúng ta đã tạm thời rút lui khỏi nơi đó, hiện tại nơi nào cũng không an toàn, chúng ta phải ở lại cứ điểm bên này chờ chỉ thị — Đây là lệnh của tướng quân Tirian.”
"Tướng quân Tirian..." Ánh mắt Lão Quỷ hoảng hốt, đột nhiên dường như lần nữa tỉnh lại, lập tức ngồi dậy khỏi giường: "Rõ! Kỹ sư Wilson nhận lệnh! Ở cứ điểm đợi lệnh!"
Sắc mặt Nemo có chút phức tạp, nhưng vẫn chậm rãi đứng thẳng người, hành lễ kiểu quân đội với ông già, sau đó xoay người, gật đầu với cô gái trẻ mặc đồng phục nhân viên phục vụ: "Cô ở lại đây chăm sóc lão Quỷ, tôi lên phía trên xác nhận tình hình."
Sau khi phân phó xong, ông ta liền ta rời khỏi mật thất và quay trở lại quán rượu trên mặt đất thông qua lối đi bí mật.
Trong quán rượu "Kim Địch", một bầu không khí ngột ngạt và căng thẳng tràn ngập sảnh, những vị khách bị mắc kẹt trong quán do sương mù dày đặc và những nhân viên phục vụ ở lại túc trực trong quán hầu như ai cũng chú ý tới tình hình bên ngoài cửa sổ — Trong tầm mắt, tất cả những gì có thể nhìn thấy chỉ là sương mù dày đặc, cùng những con đường không rõ đường nét trong sương mù dày đặc.
Đèn khí trong toàn thành phố đã được thắp sáng từ trước, ánh sáng nhân tạo miễn cưỡng xua tan được bóng tối do sương mù dày đặc và quỷ dị mang đến, nhưng chúng vẫn không đủ để làm cho thế giới hỗn loạn này sáng tỏ trở lại, những cụm ánh sáng mờ ảo đó giống như bèo không rễ bồng bềnh trong sương, nhìn như những hàng mắt lơ lửng trên phố.
Nemo từ cửa bếp bước ra và đi đến quầy.
“Tình hình thế nào?” Ông ta thấp giọng hỏi nhân viên phía sau quầy.
"Mọi người đều rất lo lắng, hiện tại giao thông và thông tin liên lạc với các khu phố xung quanh đều bị cắt đứt, không ai biết chuyện gì đang xảy ra ở những nơi khác," Nhân viên thấp giọng nói: “Nhưng may mà không ai chạy ra ngoài do áp lực quá lớn – không ai muốn lao vào sương mù vào lúc này.”
Nemo khẽ gật đầu: “Nếu thật sự xuất hiện kẻ ngu xuẩn như vậy, không cần ngăn cản, để bọn họ đi — Nhưng một khi bọn họ bước ra khỏi cánh cửa này, cho dù chỉ ở trong sương mù một giây, cũng tuyệt đối không được để chúng quay trở lại. Từ giờ trở đi, nơi này được phép ra không được phép vào, mọi thứ đến từ sương mù đều ngầm thừa nhận là vật tai họa."
Nhân viên trẻ tuổi lo lắng nuốt nước miếng, ra sức gật đầu: "Vâng, ông chủ."
Đúng lúc này, một loạt âm thanh vù vù kỳ lạ đột nhiên từ ngoài đường truyền tới, cắt ngang cuộc trò chuyện giữa Nemo và người dưới quyền.
Nghe như tiếng khởi động của thiết bị nào đó, ở giữa còn kem theo tiếng máy móc hạng nặng di chuyển trên đường phố.
Người trong quán rượu nhất thời có chút xôn xao; có người khẩn trương đi tới bên cửa sổ, nhìn đường động tĩnh trên đường phố bên ngoài; có người nhìn thấy trong sương mù xuất hiện một số ánh đèn màu đỏ di động, thấp giọng kêu lên: "Xe đi bộ địa hình bằng hơi nước... lại có một chiếc xe đi bộ địa hình xuất hiện!"
Nemo cũng đi về phía cửa sổ, nhưng mới đi được nửa đường, ông ta liền nghe thấy tiếng vù vù quái dị đột nhiên trở nên sắc bén, tiếp đó, tiếng loa phóng thanh hơi sai lệch từ ngoài cửa sổ vang lên — Đó là thiết bị radio phía trên xe đi bộ bằng địa hình đang rao to.
"Rẹt rẹt... Kính báo đông đảo thị dân... Quan chấp chính và người phụ trách của giáo hội đang khôi phục trật tự thành bang... Hàn Sương đang bị ảnh hưởng bởi dị tượng không xác định, chúng tôi đang... đặc biệt nhắc nhở, cư dân ở lại trong nhà hoặc trong cơ sở trú ẩn an toàn, đồng thời để đảm bảo an toàn, cố gắng tránh xa tất cả những thứ có thể tạo ra mặt phẳng bên mình hết mức có thể, bao gồm nhưng không giới hạn ở gương, mặt nước và kim loại nhẵn...
“Nhấn mạnh một lần nữa, hãy tránh xa mọi thứ xung quanh mình có thể tạo ra một tấm gương, mọi thứ.
"Ngoài ra, nếu phát hiện những người xung quanh có hành động quái dị, hãy lập tức trốn vào một không gian an toàn và độc lập, đồng thời tìm kiếm sự giúp đỡ từ người phụ trách cơ sở trú ẩn hoặc người thủ vệ hoặc quan trị an gần nhất dưới tình huống điều kiện cho phép; không được tùy tiện phát động công kích bất kỳ ai mà bản thân cảm thấy đáng ngờ, vui lòng ưu tiên đảm bảo an toàn và cách ly.
"Nếu cảm thấy trạng thái của mình khác lạ, xin vui lòng lập tức trốn vào một không gian độc lập và an toàn, đồng thời cố gắng tránh nói chuyện với những người khác hết mức có thể...
“Dưới đây là lời nhắc nhở đến từ quan chấp chính, ngài Winston, cùng các cố vấn chuyên gia trong lĩnh vực siêu phàm.
"Kính báo đông đảo thị dân..."
Tiếng radio xa dần, dần hòa vào màn sương mù dày đặc cùng với đèn cảnh báo màu đỏ của xe đi bộ địa hình bằng hơi nước.
Nemo ngẩng đầu lên, thứ nhìn thấy là những cặp mắt căng thẳng trũng sâu xung quanh mình.
Nhưng ông ta đã nhanh chóng phản ứng lại.
“Lấy vải tới!” Ông ta hét lên với nhân viên và phục vụ: “Che toàn bộ quầy kính và gương lại!
Mọi người cũng rối rít phản ứng lại. Mặc dù căng thẳng vẫn còn đó, nhưng cư dân của thành bang rõ ràng đều có thường thức và tố chất tâm lý cơ bản để tự cứu mình khỏi tai họa siêu phàm. Các nhân viên quán đóng cửa xong nhanh chóng lấy vải che chống bụi, những vị khách ở lại quán lần lượt bước tới giúp đỡ và che mọi thứ có thể tạo thành tấm gương trong tầm nhìn với tốc độ nhanh.
tình huống tương tự đang diễn ra ở mọi ngóc ngách của toàn thành bang Hàn Sương.
Sự khủng bố của sương mù đang bao trùm thành bang này.
Trong sương mù dày đặc, Agatha đã trở lại Đại giáo đường.
Cô ta gặp Giáo chủ Ivan vừa mới làm việc xong trong phòng nghỉ ngơi cạnh Đại thánh đường.
Giáo chủ bước ra khỏi "linh quan" nơi ông ta nghỉ ngơi trong ngày thường, đồng thời khoác chiếc áo choàng của tổng giám mục lên cả người quấn băng vải. Trong trí nhớ của Agatha, cô ta đã rất nhiều năm không thấy Giáo chủ Ivan ăn mặc như vậy.
“Ngay cả bộ thây này của ta cũng phải bò dậy làm việc,” Giáo chủ Ivan mặc áo choàng ngồi xuống ghế, giang hai tay ra với Agatha vừa vào phòng: “Lâu lắm rồi không hoạt động ở bên ngoài quan tài, ta cảm giác mình mệt rã rời."
"Nếu như ông còn có thân thể để 'rã'," Agatha tùy ý nói: "Hiện tại tình hình thế nào?"
“Tình hình, tất cả mọi người đều hỏi tình hình thế nào — Tệ đến không thể tệ hơn,” Giọng nói trầm khàn của Giáo chủ Ivan từ dưới băng vải truyền đến: “Hàng giả đang tấn công thành phố, quái vật ẩn nấp lúc trước cũng bắt đầu ló đầu, ngay mới vừa rồi, một số nghĩa trang đã gặp phải tập kích, những nơi đặt người chết tạm thời dường như được kẻ địch sử dụng như một 'lối đi' vào thế giới hiện thực, Tòa thị chính bên đó cũng truyền tới tin tức, mấy đường phố ở thành khu hạ vang lên tiếng súng, còn trên biển, hạm đội của chúng ta đã sẵn sàng chiến đấu với những thứ nhô ra từ trong biển.
“Cuộc tấn công toàn diện đã bắt đầu, nhưng điều tồi tệ hơn cuộc tấn công toàn diện của kẻ địch là chúng ta đến giờ vẫn chưa biết toàn cảnh về thảm họa hay âm mưu này. Những kẻ dị đoan ẩn náu trong bóng tối đó… rốt cuộc làm thế nào mà làm được tất cả những điều này, rồi bọn họ đang trốn ở nơi đâu?"
Giám mục Ivan nói xong, chậm rãi ngẩng đầu nhìn vào mắt Agatha.
"Cô ở dưới lòng đất phát hiện được điều gì rồi? Từ ánh mắt của cô, ta đoán cô nhất định đã nhìn thấy thứ gì đó."
"Ta không tìm thấy hang ổ nơi những kẻ dị đoan đó ẩn náu, nhưng ta tìm được... manh mối đáng lo ngại hơn."
Agatha nhẹ nhàng thở ra một hơi, dừng một chút sau đó chậm rãi nói —
"Mỏ vàng sôi của chúng ta dường như đã cạn kiệt từ nhiều thập kỷ trước, thậm chí là lâu hơn."