Đường hầm mỏ sâu nhất trong khu mỏ Hàn Sương đã cạn kiệt từ mấy thập kỷ trước, "huyết dịch" mà thành bang này dựa vào để sinh tồn rất có thể chỉ là kết quả của một sự biến dạng nào đó. Nơi đáy giếng mỏ vàng sôi chôn sâu một cánh cửa do Tòa thị chính ban đầu để lại, mà Tòa thị chính và quan chấp chính hiện nay có thể cũng là những người tham gia và gìn giữ bí mật này —
Dù là những người thủ vệ được đào tạo bài bản, kỷ luật nghiêm minh và thường xuyên tiếp xúc với đủ loại vật nguy hiểm và quỷ dị, khi nghe thấy những thông tin này cũng không khỏi lặng người và kinh ngạc tột độ.
Mà ngoài kinh ngạc, họ cũng hiểu tại sao hành động lần này sẽ được liệt vào cơ mật và người gác cổng phải chờ tất cả mọi người đều xuống giếng mới thông báo tình hình cụ thể.
Những tin tức như vậy, cho dù không xét đến uy hiếp do dị tượng siêu phàm đằng sau đưa tới, chỉ cần bản thân chân tướng “mạch quặng cạn kiệt”, cũng đã đủ gây sóng gió khắp thành bang!
"Bây giờ chúng ta vẫn chưa thể khẳng định liệu tất cả các đường hầm mỏ có cạn kiệt từ mấy thập kỷ trước hay không, càng không thể khẳng định thứ được vận chuyển ra khỏi giếng mỏ này rốt cuộc là gì - Điều duy nhất có thể khẳng định là nếu tất cả những thứ này thực sự là sản phẩm của một loại 'ô nhiễm' nào đó, hơn nữa hiện tượng dị thường ở thành bang hiện giờ cũng liên quan đến sự ô nhiễm này, vậy thì giờ đây chúng ta đang ở xuất phát điểm và chỗ sâu nhất của sự ô nhiễm."
Ánh mắt của Agatha đảo qua đám bộ hạ xung quanh, giọng điệu vẫn bình tĩnh điềm đạm như trước.
"Ta tin rằng mọi người đều biết tình hình hiện tại trên bề mặt, ta cũng biết rằng các ngươi từng có nghi ngờ, nghi ngờ về việc tại sao phải cử một trung đội tinh nhuệ nhất đến đây vào thời điểm nguy cấp này để điều tra đường hầm mỏ gì đó - Ta và các ngươi như nhau, đều lo lắng cho những đồng bào đang đối kháng với quái vật trong sương mù, lo lắng về những trận chiến trên vùng hải vực xung quanh.
"Nhưng mà, giờ phút này chúng ta cũng đang thân chính chiến trường — Điều tra rõ tình hình trong giếng mỏ này, chính là sự trợ giúp mức độ lớn nhất đối với đồng đội ở những nơi khác; Tìm ra ngoạn nguồn nguy cơ từ căn nguyên, hơn hẳn việc tiêu hao không có điểm dừng với đám quái vật trong sương mù dày đặc kia.
"Là thế đấy, còn ai thắc mắc gì không?"
Cô ta nhìn quanh, thấy vẻ mặt bình tĩnh và kiên quyết của các bộ hạ như thường lệ, nên khẽ gật đầu.
"Được rồi, vậy chúng ta bắt đầu hành động, mục tiêu là tầng khai thác sâu nhất. Dọc đường chú ý quan sát hoàn cảnh tối tăm, đồng thời kiểm tra trạng thái của thiết bị thông gió và chiếu sáng mọi lúc. Mỗi một người đi xuống phía dưới đều nhận một bộ dụng cụ tự cứu của khu mỏ, bây giờ hãy đeo mặt nạ bảo hộ lên, mở van tuần hoàn bên ngoài — Nhớ cách sử dụng cả chứ? Nếu gặp tình huống bất thường, hãy vặn van theo chiều kim đồng hồ về vòng tuần hoàn bên trong và rút chốt dụng cụ tự cứu ra, đồng thời nhanh chóng rút lui khỏi đường hầm chính, ưu tiên bảo vệ chính mình.”
Thủ vệ, mục sư và nữ tu lập tức chấp hành mệnh lệnh, đeo mặt nạ bảo hộ lên, xác nhận tình trạng của ống nối và van tuần hoàn, rồi lại cố định đèn xách đặc chế xuống giếng trên khóa ngực để tránh ảnh hưởng đến chuyển động.
Agatha không đeo mặt nạ bảo hộ — Thân là người gác cổng của thần chết, thể chất của cô ta từ lâu đã khác biệt với con người bình thường, đặc biệt là mặt "hô hấp", khí độc bình thường và môi trường thiếu khí sẽ không mảy may ảnh hưởng đến hành động của cô ta.
Mà ngay tại thời điểm các bộ hạ chuẩn bị xuất phát, một loạt tiếng rít nhẹ đột nhiên truyền vào tai Agatha.
Mới đầu, cô ta còn tưởng rằng đó là tiếng của van tuần hoàn khi các bộ hạ hít thở thông qua mặt nạ bảo hộ, nhưng rất nhanh, cô ta liền nhận ra rằng tiếng rít đó đến từ nơi xa hơn — bên ngoài đám đông, trong bóng tối nơi ánh đèn không chiếu tới.
“Chú ý!” Agatha lập tức phản ứng lại, lớn tiếng nhắc nhở. Mà giây tiếp theo, một vài chiến sĩ thủ vệ khác cũng chú ý tới tiếng van xả truyền đến từ bóng tối, mấy làn ánh sáng đồng thời chiếu rọi về hướng đó.
Trong sự mông lung giữa sương mù và ánh sáng dây dưa, Agatha nhìn thấy một bóng người hiện ra từ góc tối — Một bóng người mặc áo khoác dày màu đen, đeo mặt nạ phòng độc và dường như còn mang theo súng ống.
Bóng dáng đó đang nằm giữa đống đồ lặt vặt, thở dốc, tiếng rít phát ra từ mặt nạ phòng độc của hắn.
Sao ở đây lại đột nhiên xuất hiện một người? Trước đó các thủ vệ đã kiểm tra toàn bộ điểm giao thông, tuyệt đối không thể bỏ sót một bóng nguời sờ sờ như vậy!
Trong lòng Agatha lập tức hiện lên một nghi vấn, nhưng động tác không chút do dự, đi vài bước liền đến bên cạnh bóng người dường như sắp chết đó, những người thủ vệ thì theo sát phía sau cô ta.
"... Là sĩ binh của thành bang," Một người thủ vệ ngay lập tức nhận ra trang bị của người ngã trên đất: "Đội cảnh vệ trực thuộc quan chấp chính."
Agatha nhanh chóng quan sát thoáng qua sĩ binh, nhìn thấy bên ngoài áo khoác dày màu đen của đối phương còn khoác một bộ giáp kim loại, đường ống động lực nối giữa giáp che ngực và giáp tay đã vỡ vụn, mặt nạ thở quân dụng gần như che kín toàn bộ khuôn mặt của hắn, chỉ có thể từ thân hình phán đoán ra đây là một sĩ binh nam — mà vết thương trí mạng của hắn thì nằm ở gần ngực, dường như đã tổn thương nghiêm trọng đến nội tạng.
Một cánh tay của hắn đã gãy mất, tay còn lại vẫn đang nắm chặt khẩu súng trường.
Dường như ánh sáng đột ngột xung quanh đã gây ra một số kích thích, sau khi Agatha đến gần, sĩ binh đeo mặt nạ thở đó đột nhiên động đậy, dường như muốn cố gắng ngẩng đầu lên.
Những người thủ vệ xung quanh sửng sốt trong chốc lát, theo bản năng cầm vũ khí lên, nhưng Agatha lại xua tay, tiến lên một bước, hơi cúi người xuống.
“Anh là ai?” Cô ta hỏi.
"Đội cận vệ của quan chấp chính... Trung sĩ... Martin... Bled..."
"Trung sĩ Bled, sao anh lại ở đây?"
"Quan chấp chính... Winston..." Chiến sĩ đội cận vệ tự xưng là Trung sĩ Bled khàn giọng nói, giọng nói dưới mặt nạ thở ngày càng khó khăn, y nhắc đến tên của quan chấp chính và cố gắng giơ cánh tay lên, dường như muốn chỉ vào một nơi nào đó, "Ngài Winston... đã bước vào một gian mật thất... chúng tôi cần... chi viện..."
Y còn chưa thể nói xong, cánh tay đột nhiên mất đi sức lực, tiếng rít cuối cùng truyền ra từ bên dưới mặt nạ thở nhanh chóng yếu đi.
Y đã chết đi, mà một giây sau khi sinh mệnh rời đi, Agatha liền nhìn thấy bùn đen bẩn thỉu từ vết thương của y và bên dưới mặt nạ chậm rãi chảy ra — Thân thể này tan rã nhanh như tốc độ tan chảy, phát ra tiếng nhớp nháp khiến người ta không lạnh mà run.
"Hàng giả!"
Những người thủ vệ xung quanh lập tức phản ứng lại, nhanh chóng hớt hải lui ra ngoài, mục sư đi cùng thì đột nhiên tiến lên một bước, đồng thời rắc một nắm hỗn hợp bột đã chuẩn bị sẵn lên thi thể đang không ngừng phân hủy, đồng thời ném một quả cầu lửa máu nhạt về phía thi thể.
“Bùm” một tiếng, ngọn lửa nhợt nhạt phóng lên trời, thi thể hàng giả bị ngọn lửa nuốt chửng sạch sẽ trong nháy mắt. Sau chốc lát thiêu đốt mãnh liệt và nhanh chóng, tại chỗ chỉ còn lại một đống bùn đen đã khô khốc và không còn giãy giụa nữa, cùng với hơi nóng quanh quẩn trong không khí.
Agatha dửng dưng nhìn cảnh này, khi bóng người đó vừa xuất hiện, cô ta liền ý thức được đối phương rất có thể cũng là một bản sao nhô ra từ trong sương mù dày đặc, lúc này, cô ta như có điều suy nghĩ xoay người lại, nhìn về nơi "Trung sĩ Bled" đã chỉ trước khi chết.
“Nằm ở hướng này sao…” Cô kta hẽ lẩm bẩm.
“Người gác cổng các hạ, đó chỉ là sự mê hoặc của một hàng giả thôi,” Mục sư bên cạnh nghe thấy tiếng lẩm bẩm, không khỏi tiến lên nhắc nhở: “Có thể là cạm bẫy của kẻ địch.”
"Nhưng nó dường như không hề biết mình là hàng giả," Nhưng Agatha lại khẽ lắc đầu: "Còn nhớ thông tin nắm giữ trước đó không? Những 'hàng giả' này dường như có ba loại tình huống. Một loại vô tri đần độn, công kích tất cả người sống; một loại dường như bị khống chế, sẽ phá hoại một cách có tổ chức trong thành; còn một loại thì dường như vẫn giữ được ký ức và cảm xúc của chính thể, thậm chí không nhận ra bản thân là hàng giả…”
Mục sư sửng sốt một chút, ngữ khí có hơi do dự: "Ý của ngài là..."
Ánh mắt của Agatha nhất thời có vẻ hơi phức tạp, nhưng cũng không ai chú ý tới sự do dự chốc lát này của cô ta, sau một lúc trầm ngâm ngắn ngủi, cô ta nói với ngữ khí bình tĩnh: "'Hàng giả' này được sao chép không lâu trước đó, hắn có thể vẫn lưu lại ký ức mấy tiếng trước thậm chí trong thời gian ngắn hơn - Mặt khác, khi chúng ta xuống giếng, tin tức từ phía Tòa thị chính vẫn luôn được thư ký cơ mật thay mặt chuyển đến, Quan chấp chính Winston dường như không rõ hành tung."
Mục sư nhanh chóng phản ứng, hiểu được ý của Agatha.
“‘Hàng giả’ là giả, nhưng ký ức của nó là thật,” Ông ta nhanh chóng nói: “Trước đó không lâu Quan chấp chính Winston có thể đã thực sự dẫn theo một đội sĩ binh đến đây, mà một trong số họ là trung sĩ tên là Martin Bled đã chết trận trong đường hầm mỏ - màn sương mù dày đặc này đã phỏng chế ra trung sĩ chết trận vừa rồi và ký ức của anh ta!"
"Có lẽ đây chính là chân tướng."
Agatha khẽ gật đầu, sau đó chuyển hướng về phía đường hầm mỏ được ánh đèn lờ mờ chiếu sáng.
Không ai biết tình hình ở chỗ sâu trong tầng khai thác, nhưng Quan chấp chính Winston rõ ràng đang nắm giữ một số chân tướng mà người khác không biết - hiện tại ông ta đã dẫn một đội sĩ binh tiến vào chỗ sâu trong giếng mỏ vào thời khắc then chốt khi toàn thành rơi vào dị tượng, không còn nghi ngờ gì nữa, manh mối lớn nhất có thể nằm ở hướng này.
"Cảm ơn đã chỉ đường."
Agatha quay đầu, trịnh trọng gật đầu về phía đống bùn khô khốc đã hoàn toàn không nhìn ra đường nét con người, sau đó vung tay với các bộ hạ xung quanh: “Đi theo — Chúng ta đi tìm hành tung của Quan chấp chính!
...
Trong cùng lúc đó, trên đại dương bao la bao phủ bởi bầu trời đen tối hỗn loạn, con tàu ma song sinh song bóng lướt trên sóng như gió, xuyên qua vô số bóng hạm hư hư thật thật.
Lawrence đứng trên mũi tàu Bạch Tượng Mộc Hào, nhìn xuống mặt biển nhấp nhô bên dưới.
Giữa những con sóng nhấp nhô lên xuống, ông ta đã có thể nhìn thấy... hình ảnh phản chiếu của thành bang xa xôi.