Là đáy biển sâu tĩnh mịch, bên dưới thành bang, Cổ thần đâm xuyên xúc tu của ngài vào thế giới hiện thực, đồng thời lớn mạnh lên từng ngày trong bóng tối không thể diễn tả —
Ngài là có thể thấy được, xúc tu máu thịt bẩn thỉu và đáng sợ là thực thể của ngài, lạnh lùng và ớn lạnh. Nhưng ngài cũng là vô hình, bởi vì ý chí lan tràn lên phía trên của ngài từ lâu đã vượt qua biển thẳm tối tăm, đồng thời xuyên thấu nham thạch và thổ nhưỡng dày cộp của thành bang. Uy năng khó có thể tưởng tượng của ngài đã luôn chui vào thành phố này và đâm sâu vào chỗ sâu của giếng mỏ vàng sôi trong năm mươi năm qua, thậm chí lâu hơn.
“Gác cổng nữ sĩ, chúng ta hiện đang ở bên trong nó – Nơi đây từng là nham thạch, nhưng lực lượng của Cổ thần đã biến nham thạch nơi đây thành một phần của thân xác máu thịt của ngài. Vật chất đen tối này cách nham thạch và nước biển ở độ sâu hơn 1000 mét, chung nhịp đập với đầu nguồn của đáy biển. Mà mỗi nhịp đập của nó đều đang kéo thành bang phản chiếu kia đến gần hơn với thế giới hiện thực của chúng ta... Nghe thấy không? Thình thịch, thình thịch... Máu thịt đang loi nhoi, đang co rút, đang nói mê. Nơi này... đang suy tư."
Winston khẽ thì thầm như cầu nguyện, từ từ giơ hai tay lên, hướng về phía bóng tối vô tận bốn phía, cùng những "cành cây" trong bóng tối đan chéo nhau như bụi gai tựa như giang tay ôm lấy. Mà ở giữa những cành cây đó, điểm sáng mờ ảo vẫn di chuyển nhanh như đom đóm. Dần dà, Agatha dường như thật sự nghe thấy âm thanh trầm thấp đó — thình thịch, thình thịch...
Khu vực dị thường này chôn sâu trong giếng mỏ vàng sôi, phạm vi không rõ bao lớn, đang phát ra tiếng tim đập.
Ngay cả trái tim của bản thân dường như cũng bị ảnh hưởng bởi âm vang của nhịp tim, bắt đầu cộng hưởng và đập rộn lên.
Tuy nhiên, trong lòng bản thân đột nhiên xuất hiện một dòng điện ấm áp nhàn nhạt, khiến Agatha chợt bừng tỉnh, cô ta nhận ra nhân tính của mình vừa trở lại từ điểm tới hạn điên cuồng, sắc mặt lập tức thay đổi, cô ta nhìn thẳng vào mắt Winston.
"Thần trí của ông đã không còn được bình thường nữa rồi, Quan chấp chính Winston à — Ông đã bị nơi này ảnh hưởng đến."
"Hả... Thế sao? Có thể là vậy chăng," Winston lại chỉ rất hờ hững xua tay: "Ban đầu tôi còn tưởng rằng mình có thể như nữ vương có thể khiến Cổ thần yên tĩnh lại, sau đó lại cho rằng chí ít mình có thể trì hoãn thêm một thời gian, sau đó còn nghĩ rằng ít nhất mình có thể duy trì sự tỉnh táo đến sau cùng. Hóa ra... tôi đã thất bại trong vô thức?"
"Giống nữ vương, khiến Cổ thần yên tĩnh lại?" Agatha lại nhạy bén chú ý tới mấu chốt trong lời nói của quan chấp chính, ánh mắt đột nhiên hơi thay đổi, mơ hồ ý thức được nguyên nhân thực sự quan chấp chính xuất hiện ở chỗ này: "Ý của ông là, nửa thế kỷ trước, Nữ vương Hàn Sương đã từng thành công khiến lực lượng của Thánh chủ biển sâu chìm vào giấc ngủ say?"
Winston cười lên: "... Cô nghĩ, vách biển sụp đổ năm đó là chuyện gì xảy ra?"
Agatha sửng sốt một chút, sau đó chần chờ nói: "Vách biển sụp đổ... Sau khi nữ vương bị chém đầu, toàn bộ pháp trường rơi vào trong biển... Đó không phải là ngoài ý muốn sao?!"
"Đó là một lần hiến tế, tế phẩm là chính Nữ vương, cùng nhóm đầu cơ đầu tiên đã chọn phản bội bà ta sau khởi nghĩa bùng nổ — Tất nhiên, còn có toàn bộ đoàn thể quan hành hình và không ít quan quân làm phản vì bà ta mà phải chôn theo," Winston bình tĩnh nói: "Chúng tôi đã phong tỏa tài liệu cặn kẽ của năm đó, cho nên rất ít người biết được chi tiết sau khi vách biển sụp đổ — Hàng ngàn người đã thiệt mạng trong sự cố lần đó, nhưng trên thực tế, gần như tất cả dân thường đều may mắn sống sót sau vụ sụp đổ, cò những người bị sóng biển cuốn vào... dù chỉ cách bờ một mét, họ cũng không có cơ hội vùng vẫy, ngay lập tức bị 'hút' xuống đáy biển.
"Mà sau trận sụp đổ đó, khu vực dị thường trong giếng mỏ vàng sôi từng có dạo ngừng mở rộng trong một thời gian, mãi đến lúc đó, quan chấp chính thời kỳ đầu mới nhận ra rằng mọi thứ đều nằm trong kế hoạch của Lei Nora — Chân tướng lạnh lẽo được chuyển đến tay quan chấp chính qua chìa khóa nữ vương để lại, như bà ta đã nói, bây giờ đến lượt chúng ta rồi."
Agatha trầm lặng xuống, một lát sau, ánh mắt trở nên có chút phức tạp: "Ông tới đây là muốn tái hiện lại trận hiến tế năm đó..."
"'Ngài' đang trỗi dậy, tri thức chứa đựng trong chiếc chìa khóa nói cho tôi biết, muốn ngăn chặn quá trình này, nhất định phải chạm vào suy nghĩ của 'ngài', năm mươi năm trước, lực lượng của ngài vẫn đang ngủ yên dưới biển sâu, nên nữ vương chỉ có thể đem mình hiến tế đến biển sâu, mà cho tới bây giờ, lực lượng của ngài đã đâm thật sâu vào thành bang, cho nên nơi này chính là vị trí tốt nhất chạm đến — Đây là cách thức mà nữ vương lưu lại trong chìa khóa, mỗi một vị quan chấp chính sau khi cầm lấy chìa khóa, đều sẽ vướng vào trách nhiệm này, sau đó dùng cả đời để chuẩn bị, tôi cũng đã vì điều này mà chuẩn bị hết thảy, nhưng điều duy nhất không thể ngờ tới..."
Winston nhếch mép một cái, thực ra không hẳn là một nụ cười.
"Không phải tất cả mọi người đều là Lei Nora."
Agatha yên lặng lắng nghe, sau đó cúi đầu, lặng lẽ nhìn chằm chằm chiếc chìa khóa đồng vẫn nằm trong lòng bàn tay mình.
Đây là vật do Nữ vương Hàn Sương dùng một loại lực lượng siêu phàm nào đó chế tạo ra — Bà ta đã ngưng tụ "kiến thức" mà mình chạm được và một phần "suy nghĩ" của mình bên trong chiếc chìa khóa dưới dạng thực thể.
Nhưng không hiểu sao, Agatha luôn cảm thấy chiếc chìa khóa này... hẳn là còn có tác dụng khác.
Nó hẳn không tồn tại chỉ để ràng buộc trách nhiệm những người cai trị triều đại đời sau của thành bang Hàn Sương.
Nhưng tại thời điểm này, Quan chấp chính Winston rõ ràng đã không thể trả lời thêm câu hỏi của cô ta — Mà bản thân cô ta dường như cũng đã không còn đường quay lại.
Sau khi biết được chân tướng của không gian đen tối này, Agatha đã hiểu ra một điều: cô ta không hề xuyên qua bức tường đá kia đến một nơi nào đó, mà là trực tiếp hòa mình vào một khối vật chất dị thường khổng lồ.
Điều chờ đợi Winston ở đây là cái chết, trong khi điều chờ đợi cô ta là trở về và đồng hóa.
Cô ta nhìn vào lòng bàn tay mình, thấy chỗ da tay tiếp xúc với chiếc chìa khóa đã mơ hồ có dấu hiệu nhũn dần và biến dạng, một số vật chất màu đen nhớp nháp đang từ da thịt chảy ra, che lấp chiếc chìa khóa từng chút một.
Nhưng cô ta vẫn muốn đi xa hơn, cô ta hơi... tò mò về nơi này.
“Chúng ta còn có thể làm được điều gì không?” Agatha cúi đầu, nhìn quan chấp chính thành bang đã không còn nói nữa: “Ông định ở chỗ này chờ chết sao?”
"Cái chết đã đến, nữ sĩ - chúng ta chẳng qua chỉ đang nhìn lại cuộc đời thất bại của mình trước khi trút hơi thở cuối cùng thôi," Winston lắc đầu: "Không còn điều gì có thể làm được nữa rồi, giống tôi, ngồi xuống nghỉ ngơi một lát đi."
"... Thực ra ông đã làm chuyện mình nên làm, với tư cách là quan chấp chính của Hàn Sương, ít nhất ông đã dũng cảm đối mặt với cái gọi là 'lời nguyền' này," Agatha bình tĩnh nói: "Năng lực có hạn, không có nghĩa là không làm nên được việc gì."
Winston chỉ nhún vai tự giễu cợt mình: "Không có năng lực chính là tội lỗi."
"... Tôi còn phải đi về phía trước, tôi muốn xuyên qua vùng 'bụi gai' này, đi tới nơi xúc tu đó đang ở," Agatha nói: "Ông có muốn đi cùng tôi không?"
"Điều này không có ý nghĩa đối với tôi, nữ sĩ," Winston nhẹ giọng nói: "Nếu cô muốn đi, thì cứ đi đi, để tôi ở lại đây – Đoạn đường của tôi đã kết thúc."
Agatha nhìn ông ta chằm chằm vài giây, sau đó đưa ra chìa khóa đồng: "Đây là đồ của ông."
Winston không đưa tay ra, mà ngẩng đầu nhìn vào mắt Agatha: "Mang theo nó đi, cô đã nhận lấy nó, nó chính là của cô, chúng tôi đã lưu truyền nó đến tận nay như thế đấy."
Agatha im lặng một lúc rồi cất chìa khóa đi.
“Được rồi, tôi lên đường một mình. "
Cô ta chào tạm biệt Winston, rồi quay lại, chống thủ trượng và bước đi trong không gian tối tăm và trống trải này.
“Agatha nữ sĩ,” Giọng Winston đột ngột vang lên từ phía sau: “Điều này thực sự có ý nghĩa sao?”
Agatha hơi quay đầu lại: "Sao lại hỏi như vậy?"
"Dù cô biết nhiều sự thật hơn ở phía trước, dù cô thực sự có thể đi qua vùng 'bụi cây' này và chạm vào chi của Cổ thần, thì có thể thay đổi được gì chứ? Cô đã không thể ngăn chặn được tất cả những điều này, thậm chí không thể truyền đạt những chuyện đã xảy ra ở đây ra thế giới bên ngoài - Cuộc điều tra đã kết thúc, dưới tình huống không thể truyền đạt tin thức đi, cô có biết thêm nhiều hơn nữa cũng không có bất kỳ ý nghĩa gì."
Agatha dừng lại bước chân, suy nghĩ chốc lát mới nhẹ giọng nói: "Tôi là người gác cổng của Hàn Sương, đây là chức trách của tôi. Hơn nữa..."
Cô ta dừng lại, sau đó bất giác đè bàn tay đang nắm chiếc chìa khóa đồng lên ngực.
Xung quanh vẫn rất lạnh, cảm giác máu dần đông lại rõ ràng hơn bao giờ hết, nhưng không hiểu vì sao, từ vừa rồi cô ta luôn cảm thấy có một luồng hơi nóng khẽ chộn rộn trong lồng ngực mình, như thể... nơi đó có một ngọn lửa vô hình nhảy nhót, chống đỡ mình tiến về phía trước.
Trong đầu, những suy nghĩ không thuộc về mình đang khẽ dâng lên, thứ mạnh nhất trong tư tưởng chính là chấp niệm - Phương hướng mà chấp niệm chỉ hướng là “xúc tu” hư ảo và cực kỳ to lớn kia bên ngoài vùng bụi gai này.
"Có ý nghĩa, tôi không tiến về phía trước một mình — Mặc dù không có bằng chứng, nhưng tôi nghĩ... mọi thứ tôi thấy ở đây, cuối cùng sẽ có người biết được."
"Ồ, vậy sao, thế thì tốt thật... Agatha nữ sĩ, đến thời khắc sau cùng rồi mà cô vẫn giữ vững niềm tin, điều này thật khiến người ta ngưỡng mộ."
Giọng của Winston ngừng lại, hướng đó không còn bất kỳ động tĩnh nào.
Agatha quay đầu lại, nhìn thấy trong bóng tối đang lóe sáng một ngòn đèn xách nho nhỏ, chiếu sáng một "gốc cây" khô héo, một người trung niên mặc áo khoác xanh sẫm đang yên lặng dựa vào gốc cây.
Thái dương của ông ta có dấu đạn xuyên thủng, trong khi trong bàn tay đang rũ xuống của ông ta thì cầm một khẩu súng lục ổ quay được gia công đẹp đẽ và tinh xảo.