Bây giờ, nơi này chỉ còn lại mình.
Agatha chậm rãi thu hồi ánh mắt khỏi ngọn đèn xách, quay người lại, bỏ lại Quan chấp chính Winston trong bóng tối tĩnh mịch và lạnh lẽo, cất bước đi về phía những “cành cây” đan chéo nhau trong khoảng không vô tận, về phía màn gai khổng lồ như vòm trời đất ấy.
Bên hông cô ta treo một chiếc đèn xách không sáng lắm, tay phải cầm thủ trượng đã đồng hành cùng mình nhiều năm trong ký ức, trong khi tay trái vẫn nắm chặt chiếc chìa khóa đồng từ Winston — chiếc chìa khóa đã không còn lạnh lẽo, mà mang một loại nhiệt độ như nhiệt độ cơ thể, như thể... đang dần dung hợp với cơ thể này của bản thân.
Nhưng Agatha đã không còn chú ý đến bất kỳ sự thay đổi nào trên cơ thể mình nữa.
Cô ta chỉ là bước đi trong bóng tối, cảm giác thân thể này kỳ thực đang tiến về phía trước, chỉ cần hỗn độn xung quanh vẫn chưa hoàn toàn nuốt chửng và đồng hóa mình, cô ta vẫn cần thiết tiến về phía trước.
Cô ta đang tìm kiếm một chỗ dừng chân trong hư vô, mà mỗi khi chân bước ra, trong bóng tối liền xuất hiện một mặt đất giống như con đường mòn. Cô ta đang tìm đường ra trong bụi gai, giữa những cành cây chằng chịt đó, thường có những khe hở hẹp có thể đi qua.
"Bụi gai" sắc nhọn nhanh chóng xé toạc quần áo của cô ta, "sản phẩm dệt" chặt chẽ mỏng manh như tro bụi và sương mù trước suy nghĩ xông phá của Cổ thần. Những mảnh vụn rơi xuống ngưng tụ thành chất lỏng màu đen uốn éo trong bóng tối, hòa vào con đường dưới chân. Thỉnh thoảng cô ta lại chạm vào những tia lửa nhảy nhót trôi đi giữa những bụi gai - Khi chạm vào những tia sáng đó, cô ta gần như có thể cảm thấy rõ ràng thứ đó đang chui vào vào đầu óc mình.
Đó là suy nghĩ của Cổ thần, là lời thì thầm của Thánh chủ biển sâu - Không có bất ỳ ác ý, thậm chí không được gọi là ý đồ nguyên vẹn, nhưng đối với người phàm nhỏ yếu mà nói, tia lửa suy nghĩ ngắn ngủi nhất đó cũng sáng chói mắt như ngọn nến huy hoàng trong đêm tối.
Lại một chùm ánh sáng lờ mờ từ xa nhanh chóng lướt qua, dọc theo cành gai đen kịt trượt qua tầm mắt. Một sợi tóc của Agatha giao với ánh sáng lóe lên đó. Trong vòng một phần trăm giây, trong đầu óc cô ta nổi lên một "kiến thức" mới —
111010011001101110000110… 111001111011111010100100…
Agatha không thể hiểu được thông điệp mà những tia lửa này truyền đạt cho mình — Như Winston đã nói, đừng cố suy đoán suy nghĩ của Cổ thần.
Sẽ phát điên.
Cô ta ngẩng đầu lên.
Cấu trúc hùng vĩ hình thành bởi những bụi gai khô mắc nối bao phủ tầm nhìn. Những tia sáng ảm đạm chi chít bay lượn như đom đóm trong bụi gai. Bên ngoài màn chắn gai bao phủ một lớp sương mù mỏng. Mà ở sâu trong sương mù, chi khổng lồ của Thánh chủ biển sâu đang khẽ đung đưa – hệt như một lời mời.
Xung quanh lại trở nên lạnh lẽo — Hơn nữa còn rõ rệt và giá rét thấu xương hơn trước. Trong cái lạnh mang theo sự ẩm ướt, xâm nhập vào cơ thể như muốn đóng băng xương.
Agatha theo bản năng siết chặt quần áo trước ngực, lại phát hiện quần áo của mình không biết từ lúc nào đã trở nên rách nát, những bụi gai dọc đường kia đã để lại trên da thịt của bản thân vô số vết thương lớn nhỏ.
Trong vết thương, vật chất sền sệt màu đen bẩn thỉu từ từ chảy ra như huyết dịch.
Nhưng ngay khi cô nghĩ cái lạnh sẽ nuốt chửng mình hoàn toàn, thì một luồng hơi ấm yếu ớt nhưng ấm áp lần nữa lại từ ngực truyền tới...
...
Một cụm ngọn lửa nhỏ màu xanh lá lặng lẽ nhen nhóm trong ngực Agatha, ánh sáng xanh lá mờ nhạt chiếu sáng khuôn mặt cô ta, cũng chiếu sáng đường thoát nước lạnh lẽo và ẩm ướt xung quanh.
Mọi cảm giác dường như đều đã đi xa, hoặc cách lý trí của bản thân một bức màn che thật dày. Nhiệt độ trong huyết quản dường như cũng đã giảm xuống theo thời gian, sự mệt mỏi và đau đớn tích tụ dọc đường cũng giảm xuống theo cùng.
Agatha chậm rãi lắc đầu, cố gắng xua tan cảm giác tê liệt đang chiếm giữ tâm trí mình. Nhưng ngay khi tầm nhìn rung chuyển, trong dư quang nơi khóe mắt, cô ta đột nhiên nhìn thấy một quang cảnh khác thường.
Cô ta thấy hành lang đường thoát nước bít kín trước mặt dường như bỗng trở nên thênh thang, trong không gian mơ hồ thì nổi lên một tầng sương mù, trong sương mù có thứ tựa như cành cây hay bụi gai hiện lên, rồi từ từ lan về phía mình.
Tuy nhiên, trong giây tiếp theo, cảnh tượng như ảo giác này đã biến mất, trong mắt cô ta vẫn chỉ có hành lang tối đen.
Cùng một cánh cửa ở cuối hành lang.
Thình thịch... Thình thịch...
Khoảnh khắc nhìn chằm chằm vào cánh cửa đó, bên tai Agatha dường như nghe thấy tiếng tim đập hư ảo vọng đến, giống như có một trái tim khổng lồ đang ẩn nấp phía bên kia cánh cửa, không ngừng đập và sinh trưởng trong bóng tối.
Agatha tinh thần vốn đã đờ đẫn tê liệt đột nhiên phấn chấn lên, ánh mắt trong nháy mắt tập trung vào cánh cửa đó.
"A... Ta tìm được các ngươi rồi..."
Cô ta thu hồi ngọn lửa trong lòng bàn tay, cất bước đi về phía bóng tối, thủ trượng chiến đấu gần như đã gãy chống đỡ cô ta lần cuối tiến về phía trước, nhịp bước của cô ta càng lúc càng nhanh, thậm chí còn dần mang theo tiếng gió, cô ta bước về phía bóng tối, rồi lại bỏ lại bóng tối phía sau, trong khi nhịp tim trầm thấp đáng sợ kia thì dần gõ vào lòng ngực cô ta, thậm chí gõ vào trong tâm trí cô ta như nhịp trống nặng nề.
Dần dần, cô ta nghe thấy một thứ gì đó khác trộn lẫn với nhịp tim ấy, hệt như hàng ngàn người đang cầu nguyện, tụng kinh, kêu gọi một sự tồn tại đen tối và khó tả nào đó.
Cô ta đã không còn quan tâm đến có bao nhiêu tiếng ồn lẫn lộn trong những âm thanh hỗn tạp đó nữa — Cô ta chuẩn bị mang mồi lửa tới, hang ổ của những dị đoan đang ở chỗ sâu nhất ngay phía trước.
Tiếng thủ trượng và gót giày chạm đất vang lên dồn dập.
Nhưng vào lúc này, Agatha đột nhiên lại nghe thấy âm thanh khác — Không phải tiếng bước chân của chính cô, cũng không phải tiếng tim đập, cũng không phải tiếng cầu nguyện của đám đông tụ tập từ sâu trong hành lang truyền tới.
Đó là tiếng bước chân khác, một đám người, tiếng bước chân dày đặc vang lên từ một hướng khác — Rất gần với hành lang trước mặt, nhưng cách nhau bởi một hoặc hai bức tường.
Trong tiếng bước chân kéo theo tiếng súng vang, đó là súng trường cỡ nòng lớn.
Người khác? Người sống? Có ai khác đang hành động cùng mình trong thành phố trong kính này?!
Một câu hỏi hiện lên trong đầu Agatha ngay lập tức, nhưng cũng không hề ảnh hưởng đến nhịp bước của cô ta — Cô ta gần như ngay lập tức vọt qua đoạn đường cuối cùng trước cửa, đến trước cánh cửa nơi tiếng tim đập không ngừng truyền đến.
Cánh cửa khẽ hé ra một khe hở, trong khe hở là bóng tối dày đặc đến không thể tan đi, nếu bóng tối có thực chất thì nó sẽ thoát ra và chảy ra từng chút một.
Nhưng đây chính là mục tiêu mà Agatha tìm kiếm suốt chặng đường dài.
Cô ta ấn mạnh vai vào cánh cửa nặng nề, dùng hết sức đẩy nó ra từ từ.
Theo tiếng cọt kẹt, cánh cửa mở ra.
Một bóng tối bao la xuất hiện trước mắt Agatha — Hoặc là nói, một loại "bóng tối" vô biên vô tận nào đó bao trùm không gian vốn dĩ bình thường, khiến đôi mắt của cô ta chỉ có bóng tối.
Cô ta chỉ có thể gắng gượng phân biệt ra, trong bóng tối đó dường như là một hội trường. Ngã tư rộng nhất trong đường thoát nước đã bị sửa đổi thành nơi cúng tế để hiến tế và nuôi dưỡng Cổ thần. Vô số vật vô hình mờ ảo đang lúc nhúc trong bóng tối. Ác ý giống như một mùi hôi thối, xông thẳng vào mặt.
Ngay sau đó, cô ta còn chưa kịp phản ứng lại thì đã nghe thấy tiếng xé gió gấp gáp phát ra từ bóng tối gần đó, có thứ gì đó đang tấn công về phía mình, trong khi một giọng nói quen thuộc nhưng khiến người ta chán ghét ở hiện trường cúng tế nơi xa vang lên – mang theo vẻ hài hước và sự giễu cợt:
"A, tế phẩm cuối cùng cuối cùng cũng tới rồi — Thật không tệ, một ngươi khác cũng vừa tới địa điểm đã định."
"Phịch!"
Thủ trượng vung ra, tóe ra tia lửa sáng chói ngắn ngủi trong bóng tối, một đoạn chi dữ tợn quái dị bị chém gãy vút lên không, rơi xuống dưới chân Agatha, cô ta suýt không đứng vững vì đòn này – Sau khi gắng gượng khôi phục thế thăng bằng cân đối, cô ta lập tức ngẩng đầu lên, nhìn về hướng phát ra giọng nói.
Chỉ có thể miễn cưỡng nhìn thấy bóng dáng cao gầy của một người trẻ tuổi đang đứng ở đầu bên kia bóng tối.
Hắn ta dang hai tay về phía bên này.
"Tới đi, tế phẩm, sự xuất hiện của ngươi là một phần trong kế hoạch — Bây giờ, đã đến lúc xây dựng lối đi rồi."
Agatha dùng thủ trượng chống đỡ thân mình, chậm rãi ngẩng đầu lên trong sự yếu ớt và choáng váng: "Các ngươi đang tự tìm đường chết..."
"Đúng vậy, bọn ta đều sẽ chết ở đây, nhưng không sao cả, chỉ cần ngươi bước vào nơi này, thì nghi thức đã thành công rồi — Ta thừa nhận, đây quả thực là một cái bẫy."
...
Một tiếng súng vang lên “pằng”, ánh lửa kèm theo tiếng nổ xé toạc bóng tối trong hành lang, viên đạn uy lực cực lớn bắn vào đầu con quái vật xoắn xuýt có ba con mắt, thân thể biến dị dữ tợn của kẻ sau ngã xuống đất, nhanh chóng hòa tan, băng giải, hóa thành bùn đen kinh tớm.
Tuy nhiên, nhiều tiếng gầm của quái vật tiếp tục vang lên từ khắp nơi, nhiều vật hình thù quái dị và vặn vẹo hơn nhô ra không ngừng — từ trong những bức tường xung quanh, trong đường ống, trong rãnh thoát nước và thậm chí cả những khe hở trên mái vòm.
Vật chất giống như bùn tràn ngập và chảy ra từ hầu hết mọi khoảng trống có thể nhìn thấy bằng mắt thường, biến thành vô số quái vật giống hệt con người.
"Tôi nghĩ đạn chúng ta mang theo không đủ!"
Một thủy thủ hét lớn, trong khi nhanh chóng nạp đạn cho khẩu súng trường của mình, giơ súng lên và bắn ra. Tiếng hét của y đi kèm với tiếng nổ lách tách của ngọn lửa u linh, nghe khàn khàn và trầm đục.
Lawrence không kịp đáp lại tiếng hét của thủy thủ — có tiếng gió thổi rất nhanh từ phía sau đầu, ông ta chỉ kịp hơi xoay người, tránh đòn chí mạng, sau đó trở tay chộp lấy theo trực giác thôi thúc.
Một con quái vật hình người mặc đồng phục đội cảnh vệ thành bang mười mấy năm trước, tay giơ bội kiếm bị ông ta túm từ phía sau ra trước, ngã mạnh xuống sàn.
Lawrence tiến lên một bước, giẫm mạnh lên ngực quái thai hàng giả, ngọn lửa u linh trên người bốc lên ngay lập tức, ngọn lửa lan rộng gần như thiêu rụi con quái vật trông giống người nhưng không phải con người thành một đống tro tàn.
Giây tiếp theo, Lawrence cả người bốc cháy ngọn lửa u linh, ngẩng đầu nhìn về phía hành lang dường như đi mãi vẫn không đến được đầu cuối phía trước.
Nơi đập vào mắt, toàn là vật báng bổ và dị dạng.