Phụt xẹt —
Gai nhọn hung ác đâm xuyên qua máu thịt, để lại một vết thương nặng nề vô nghĩa khác trên thân thể vốn đã chồng chất vết thương. Những tiếng thì thầm và gào thét truyền đến bên tai bỗng lại trở nên phấn khích. Những tạo vật báng bổ kia dường như vì một kích đắc thủ này mà dương dương đắc ý, phát ra tiếng ồn ào kinh tởm.
Agatha giơ tay lên, dùng thủ trượng đánh lui tên giáo đồ Nhân Diệt mọc gai xương khắp người và gần như đã hoàn toàn mất đi hình dạng con người, bên tai cô ta vang lên tiếng gãy lanh lảnh chói tai.
Âm thanh này khiến cô ta sửng sốt chưa đầy một giây, sau đó cô ta mới nhận ra đó là tiếng thủ trượng tác chiến của mình gãy.
Vũ khí đi theo bản thân nhiều năm đã gãy, trước kẻ địch căn bản không có giới hạn, nó đã kiên trì đến bước cuối cùng.
"Cô đã làm rất tốt rồi, tiểu thư gác cổng," Giọng nói cố làm ra vẻ, khiến người ta chán ghét đó lại vang lên: "Là một tế phẩm, hoạt động chuẩn bị thích hợp tuy rằng có thể giúp ích cho nghi thức hiến tế, nhưng vận động quá mức cũng không phải là chuyện tốt."
Agatha nắm chặt thủ trượng đã gãy, ngẩng đầu lên từng chút một, huyết dịch khô cạn khiến cô ta chỉ có thể mở ra một con mắt, trong tầm nhìn hạn hẹp và đỏ ửng, cô ta rốt cuộc có thể nhìn thấy rõ tình cảnh trong hội trường.
Môi trường bóng tối quỷ dị đã rút đi, thứ hiện ra trong mắt cô ta là trung tâm đường thoát nước từ lâu đã hoàn toàn bị sửa đổi thành hiện trường cúng tế, trên tường và lối đi hành lang ở mọi hướng có thể nhìn thấy những ký hiệu bẩn thỉu tục tĩu và dấu vết xói mòn khắp nơi, dường như một số loại măng đá hoặc cành cây khô hay thứ gì đó giống như vậy bao phủ mái nhà phía trên, trên sàn của sảnh phía trước, là một "bể nước" khổng lồ —
Nơi đó từng là mặt đất, nhưng giờ phút này lại bị ăn mòn thành một cái hố khổng lồ. Trong cái hố lớn chứa đầy sự vật nhớp nháp màu đen như bùn. Bùn chậm rãi dâng trào, truyền đến tiếng ngọ nguậy hết đợt này đến đợt khác khiến người ta ghê tởm.
Vô số giáo đồ Nhân Diệt vây quanh trong hội trường này. Bọn họ, cùng với ác ma biển sâu cộng sinh với bọn họ, hướng về phía bể bùn đen ở trung tâm hội trường phát ra tiếng cầu nguyện thì thầm và tiếng gầm nhẹ điên cuồng, giống như bầy côn trùng đang chờ đợi xung quanh cái vạc hôi thối. Một bể bùn ngày càng trở nên tràn đầy và sôi nổi hơn trong lời cầu nguyện như tiếng ồn ào này.
Đây là một hiện trường hiến tế, bọn họ đang chờ đợi tế phẩm cuối cùng, mà "tế phẩm" trong lòng những kẻ cuồng tín này chính là người gác cổng của thành bang Hàn Sương.
Bọn họ cũng đã sao chép ra một người gác cổng khác trước đó, bây giờ người gác cổng đó cũng đang đến một hiện trường hiến tế.
"Hành động của ý chí tự cho là tự do, thực ra chỉ là đang tiến tới một võ đài đã định trước. Cô không cảm thấy sự sắp xếp này rất có... mỹ cảm sao?"
Tại trung tâm bể bùn đen, một thanh niên tóc ngắn màu vàng hướng về phía Agatha giang hai tay ra. Hắn ta vẫn có khuôn mặt tuấn tú, tuy nhiên toàn bộ hạ thân đã hóa thành vật xếp đống sưng phù vặn vẹo, giờ phút này, hắn ta bất ngờ là một loại "đầu xúc tu" nào đó do bể bùn kéo dài và biến hình ra, bắt chước hình dáng của con người bằng phương thức kinh tởm.
"Được rồi, thời gian được rồi, cô cũng đã thích ứng với hoàn cảnh nơi này, bây giờ tiến lên một bước đi, thời khắc hiến tế đã đến."
Ở bên bờ bể bùn, một chi giống như xúc tu dần dâng lên, nó mọc ra từ trong bùn, nhưng phần cuối của nó lại dần hóa thành một cấu trúc cứng và sắc như dao găm.
Xúc tu hiến tế cướp đi mạng sống của con người từ từ di chuyển về hướng của Agatha.
Agatha lại chỉ yên lặng nhìn nó, đột nhiên nhỏ giọng nói: "Được rồi... đã đến vị trí này..."
Cô ta từ từ đưa tay ra trước ngực.
Nhưng trong giây tiếp theo, động tác của cô ta đột nhiên dừng lại.
Ngay khoảnh khắc này, cô ta đã mất kiểm soát đối với cơ thể mình.
"Ta biết cô muốn làm điều gì đó, một loại... hành động không nằm trong kế hoạch của bọn ta."
Trong lúc tri giác bỗng trở nên không nhạy bén, cô ta nghe thấy giọng nói của chàng trai tóc vàng từ phía đối diện truyền đến, cô ta cố hết sức muốn ngẩng đầu lên, nhưng chỉ có thể nhìn thấy bóng dáng của đối phương ở rìa tầm nhìn của mình.
"Nhưng rất lấy làm tiếc, vì để ngăn chặn tế phẩm vượt khỏi tầm kiểm soát, ngay từ đầu bọn ta đã chuẩn bị 'các biện pháp an toàn' - Cô không nhận thấy sao? Trong đoạn đường tới đây, trên đường đi cô đã tiêu diệt rất nhiều hàng giả, thậm chí tiêu diệt mười mấy hóa thân của ta. Tất cả những thứ này... thực ra chỉ là một chút ràng buộc cô với thành phố trong kính này thôi.
"Cô cảm thấy mình càng ngày càng có thể cảm giác được vị trí của Thánh sở này? Cảm thấy mình càng ngày càng có thể 'ngửi' thấy rõ mùi của những 'dị đoan' bọn ta? Vậy cô có từng nghĩ qua, tại sao lại có sự thay đổi này không?"
"Rất đơn giản, trước khi cô đến nơi này, cô đã là một thành viên của bọn ta rồi, nữ sĩ à."
Agatha cuối cùng ngẩng đầu lên được, trước mặt cô ta, chiếc gai nhọn sắc bén đó đang từng chút một tiến sát trái tim mình, nhưng thân thể này của bản thân vẫn không thể động đậy.
Đến bây giờ, cô ta cuối cùng đã hiểu rõ cảm giác khác biệt mà mình cảm giác thấy suốt chặng đường tới đây là thế nào, hiểu ra tại sao những tín đồ tà giáo này phải tốn công vô ích phái ra nhiều lâu la đỡ đạn tới tham gia vào "chiến thuật tiêu hao" với mình như vậy.
Hết thảy, đều dành cho ô nhiễm vi tế.
Giây tiếp theo, chiếc gai nhọn sắc bén đó đâm thẳng vào tim cô ta không chút chậm trễ.
Trong bể bùn, tín đồ tà giáo tóc vàng đột nhiên giơ hai tay lên, tại khoảnh khắc trái tim của người gác cổng bị đâm thủng, hắn ta phát ra lời cầu nguyện mừng như điên: "Tế phẩm đã dâng lên! Sinh mệnh của Thánh đồ này sẽ là bước đầu tiên để quốc độ của Chủ ta giáng xuống! Hô to tên của Thánh chủ, cung nghênh ngày hứa hẹn!"
Ngay lập tức, tất cả tín đồ tà giáo trong hội trường đều hô to lên, những bóng dáng hình thù quái dị khủng khiếp cộng sinh với ác ma lần lượt rơi vào trạng thái mừng như điên, hét lên tên của Thánh chủ biển sâu trong điên cuồng, một số quơ múa dao găm mang theo bên mình, điên cuồng chém đứt máu thịt của chính mình, đem máu của chính mình đổ vào trong bùn đen đang dâng trào giữa hội trường, thậm chí ngay cả ác ma bên cạnh bọn họ cũng lâm vào sự cuồng nhiệt, phát ra đủ loại tiếng tru điên cuồng hỗn loạn!
Tuy nhiên, giữa những tiếng hú điên cuồng như vậy, vật chất đen trong bể bùn lại chỉ dâng trào dữ dội trong vài giây, rồi dần dần trở lại bình tĩnh.
Tín đồ tà giáo tóc vàng ở trung tâm của "bể bơi" cuối cùng đã phát hiện ra điều khác thường. Hắn ta đột ngột bừng tỉnh trong vui mừng như điên, kinh ngạc nhìn bể nước đang trở lại yên tĩnh, sau đó ánh mắt nhìn về phía chiếc gai nhọn đâm xuyên vào trái tim của Thánh đồ, nhìn về phía người gác cổng đang đứng ở rìa của hiện trường hiến tế.
Người gác cổng sắc mặt nhợt nhạt, vết thương chồng chất.
"... Cô không có sinh mệnh?!" Tên tín đồ điên cuồng đó cuối cùng mất đi kiêu ngạo cùng phong độ, vô cùng kinh ngạc chỉ vào Agatha: "Cô... tại sao lại là một thi thể?!"
Agatha bình tĩnh nhìn hắn ta, lúc này, khóe miệng cô ta rốt cuộc hiện lên một nụ cười.
"Tuy rằng trước đó ta không nghĩ ra mục đích cuối cùng của các ngươi, nhưng thân là một người gác cổng, ta làm sao có thể không phát giác ra sự thay đổi khác thường trên thân thể ngươi được..."
Vừa nói, cô ta vừa chậm rãi giơ cánh tay lên, dường như theo nghi thức hiến tế mất đi hiệu lực, cô ta cảm thấy cơ thể này đang dần trở lại với sự kiểm soát của mình.
"Sau khi nhận ra rằng các ngươi muốn dẫn dụ ta đến hội trường, nhận ra rằng đây có thể là một loại nghi thức hiến tế đòi hỏi mạng sống nào đó, ta đã làm một chuyện..."
Cô ta nắm lấy chiếc gai nhọn đâm vào tim mình từng chút một, dần dần siết chặt các ngón tay, trong khi những luồng lửa xanh lá lưu chuyển giữa các ngón tay thì thâm nhập vào chiếc gai nhọn.
Cô ta ngước mắt, nhìn chòng chọc tên tín đồ tà giáo trong bể bùn.
"Hết thảy tế phẩm dị đoan đều dựa trên máu tươi — Ta đã rút khô máu mình."
“Cô... cô biết mình đã làm gì không!?” Tên tín đồ điên cuồng trừng to hai mắt, ngón tay chỉ vào Agatha kịch liệt run rẩy: “Cô... cô như vậy...
"Không sao, đều là chuyện nhỏ," Agatha lại chỉ mỉm cười lắc đầu, ngọn lửa lan ra từ trong ngón tay càng ngày càng nhiều: "Có thể đưa mồi hỏa đến là được... "
"Cô nói gì..."
Tên tín đồ tà giáo trong bể bùn theo bản năng mở miệng, nhưng hắn ta còn chưa nói hết lời, một trận nổ đinh tai nhức óc khác đột nhiên từ đầu kia hội trường truyền đến. Tiếng động như trờ long đất lở trong nháy mắt đã phá hủy lực lượng duy trì cuối cùng trong nghi thức hiến tế này —
Cánh cửa ở sâu trong hội trường, cùng bức tường lớn cạnh cửa, đã hoàn toàn bị thuốc nổ mạnh nổ tung bay!
"Bùm!!"
Đất đá tan rã, xi măng bay tứ tung, những mảnh vỡ của cánh cửa cùng vô số vật chất quỷ dị màu đen trộn lẫn trong đó cuốn vào hội trường như những mảnh đạn pháo. Mấy tên tín đồ tà giáo ở gần cánh cửa nhất bị nổ bay ra ngoài, mấy tên giáo đồ còn lại kêu lên —
"Chúng ta đột phá cánh cửa rồi!"
"Không thể nào! Bọn họ đã không thể đột phá trong nhiều thập kỷ... Làm thế nào một đám ảo ảnh có thể phá vỡ chu kỳ của chính họ!?"
Ở trung tâm bể bùn, thủ lĩnh giáo đồ tóc vàng quay đầu nhìn về hướng vụ nổ trong khiếp sợ. Nhưng trước khi hắn ta có thể nhìn thấy rõ những bóng người lao vào từ phía đối diện của cánh cửa bụi gai, một ngọn lửa màu xanh lá vút lên bầu trời đã xuất hiện bên rìa tầm nhìn của hắn.
Hắn ta quay lại nhìn, thấy rằng tế phẩm vốn dành hiến tặng cho Thánh chủ biển sâu đã bị ngọn lửa bao trùm, bùng cháy hừng hực trong ngọn lửa linh thể đáng sợ!
Tại khoảnh khắc cánh cửa ở sâu trong hội trường bị nổ tung, Agatha cuối cùng đã hoàn toàn thoát khỏi sự khống chế của nghi thức hiến tế. Trong khoảng thời gian cực ngắn này, cô ta đã đốt lên mồi lửa kia.
Nhiên liệu là chính cô ta.
Linh hỏa bốc lên!
Trong tầm mắt đột nhiên bị ngọn lửa màu u lục nhàn nhạt tràn ngập, Agatha nhìn thấy bức tường đối diện "bể bơi" đã đổ sụp hình thành một cái lỗ hổng lớn, một đám người giống như là thủy thủ, cả người bùng cháy ngọn lửa màu xanh lá giống mình, lao vào hội trường.
Ngọn lửa trên cơ thể họ, cộng hưởng mạnh mẽ với ngọn lửa nhen nhóm trên cơ thể mình.
Agatha mỉm cười.
Kiến thức tiến vào đầu óc, cô ta đã hiểu ra.
Trong ngọn lửa cháy mạnh, cô ta từ từ mở hai tay ra, giơ lên như thể đón chào.
"Lửa đã được đốt lên."