Những tia sáng len lỏi giữa những bụi gai, những suy nghĩ của Cổ thần lan truyền trong bóng tối, thân thể tàn tạ xuyên qua những khe hở giữa những bụi gai, ý chí lung lay sắp đổ vượt qua vực thẳm của sự điên cuồng và ngu dốt.
Bản thân đã đi qua không gian tràn ngập hỗn loạn này bao lâu rồi? Bản thân đã tiếp xúc với bao nhiêu ô nhiễm bắt nguồn từ Cổ thần? Bây giờ bản thân rốt cuộc là một cá thể hoàn chỉnh hay chỉ là một mảnh vỡ trôi nổi trong sự hỗn loạn sắp bị sự hỗn loạn đồng hóa và hấp thu?
Agatha đã không thể phân biệt rõ, cô ta không thể phân biệt được bất cứ điều gì, thậm chí không thể phân biệt rõ ranh giới giữa thân thể này của mình và mảnh hỗn độn xung quanh — Trong tầm mắt của cô ta, thân thể này của bản thân giống như một mảng dầu đang dần loan ra trong nước, các góc cạnh của cơ thể hiện ra một kết cấu mờ ảo như chất lỏng. Cô ta dường như không phải đang đi về phía trước trong bóng tối này, mà là đang di chuyển về phía trước trong một khối chất lỏng sền sệt có tính chất tương tự như cơ thể mình.
Cô ta biết rằng, mọi thứ sắp đến giới hạn — Nguyên tố, cô ta không biết thứ này rốt cuộc có tạo ra vạn vật thế gian hay không, nhưng rõ ràng là chúng đã tạo ra thân thể hiện tại của cô.
Băng hòa tan trong nước, sương mù tiêu tán trong gió. Hàng giả ngưng tụ ra từ nguyên tố sẽ quay trở lại "biển cả" do nguyên tố tạo thành. Mà cái gọi là "ý chí cá nhân" trong thân thể này, rất nhanh cũng sẽ trở thành một điểm sáng không dễ thấy trong “biển cả” hỗn độn, trở thành “chất dinh dưỡng” của những ánh sáng nhạt không ngừng lẩn quẩn trong bụi gai.
Cô ta chỉ là một hàng giả, cô ta chỉ là một cái bóng, cô ta có ký ức của hai mươi bốn năm cuộc đời, trong ký ức đó có quê hương của cô ta, chiến hữu của cô ta, tất cả những gì cô ta yêu thương và căm ghét - Nhưng trong hai mươi bốn năm cuộc đời, ký ức thực sự thuộc về cô ta, có lẽ chỉ có ba ngày, hoặc thậm chí ngắn hơn.
Không biết tại sao, giọng nói của Quan chấp chính Winston dường như đột nhiên vang vọng trong tâm trí, mang theo tiếng thở dài và tiếc nuối —
“Không có bất kỳ ý nghĩa gì...”
Một người sống có cuộc đời thật chú thích đời mình trong bóng tối vô tận này như vậy, trong khi một hàng giả chỉ có ba ngày sống lại băng qua bóng tối, mưu toan đối mặt với Cổ thần.
"Thật ngu xuẩn mà..."
Agatha khẽ thở dài, giọng nói của cô ta tan vào trong bóng tối, hóa thành gợn sóng yếu ớt. Mà trong đầu cô ta, thông tin vô cùng bất tận đang thoải mái lên xuống, ý chí thần bí do "0" và "1" cấu thành đang giội rửa trong đầu cô ta.
Cô ta biết rằng, mình sắp tan rã trong ý chí to lớn này — Ngay cả khi trong này chỉ lưu trữ một "ý nghĩ chợt lóe lên" tại một khoảnh khắc nào đó của Cổ thần, thì quy mô khổng lồ của nó cũng không phải là thứ mà tâm trí yếu ớt của bản thân có thể so sánh.
Nhưng không sao, cô ta đã đến rồi.
Cô ta đã băng qua khu rừng rậm khổng lồ do bụi gai hình thành nên và đi đến chỗ sâu nhất của bóng tối.
"Xúc tu" như trụ chống trời khổng lồ đứng lặng sừng sững trước mắt cô ta. Bề mặt của cây cột khổng lồ giăng đầy đường vân tinh tế màu xanh đậm thần bí khó đoán, trong bối cảnh đen tối và hỗn loạn, tựa như một tấm bia ghi chép chân lý cổ xưa nào đó.
Agatha chậm rãi ngẩng đầu lên, sau đó lại vươn tay, thử sờ vào thứ đó.
Mảnh vụn và khói bụi màu đen bay lơ lửng trong tầm nhìn của cô ta.
Da thịt của cô ta đã bị bụi gai cào rách vô số vết thương, lúc này vật chất giống như bùn đen đang tuôn ra khỏi cơ thể như sương mù, đồng thời tản mát ra và hòa vào không gian xung quanh. Những mảnh vỡ và khói đen bốc lên kia chính là thứ từ trong cơ thể của cô ta bay ra ngoài.
Agatha cảm thấy giờ khắc này, mình nhất định trông giống như một con rối đáng sợ, khắp người đầy vết rách, cho dù quấn thêm băng vải, sợ cũng không che giấu được dáng vẻ kinh khủng này.
Trong cùng lúc đó, "xúc tu" của Cổ thần cũng không phản ứng lại với sự đụng chạm của cô ta.
Nó không thể hiện ra uy năng mạnh mẽ, cũng không biểu lộ bất kỳ khía cạnh đáng sợ nào. Nó thậm chí không thể hiện bất kỳ phản ứng nào đối với các kích thích bên ngoài — Xúc cảm nơi đầu ngón tay truyền đến chỉ có một chút lạnh và mềm mại, mà còn mang một chút thô ráp.
Là vì nơi này chỉ là một ảo cảnh phóng chiếu lên từ trong biển sâu? Hay bởi vì sự tồn tại của bản thân quá nhỏ bé, đến mức không thể thu hút sự chú ý của Cổ thần?
Agatha cau mày, suy nghĩ xem tại thời khắc sau cùng này, mình còn có thể làm được điều gì, nhưng sau khi suy nghĩ hồi lâu, cô ta phát hiện mình hình như đã không còn việc gì để làm nữa rồi.
Cô ta đã đi đến điểm tận cùng, hiểu được chân tướng của mảnh bóng tối này. Cô ta đã đi xuyên qua bụi gai tượng trưng cho suy nghĩ của Cổ thần, sau đó lại chứng kiến một phần bộ mặt thật của Thánh chủ biển sâu ở cuối bóng tối này — Thậm chí, cô ta còn tận tay chạm vào xúc tu của vị thần cổ đại này.
Không còn sự thật nào để bản thân khám phá, cũng không còn sứ mệnh nào để bản thân hoàn thành nữa — Đoạn đường cuối cùng này không hẳn là hoàn thành trách nhiệm của người gác cổng, mà giống như thỏa mãn một chút chấp niệm của chính bản thân hơn.
Bây giờ, nên nghỉ ngơi rồi.
Thế là Agatha nhẹ nhàng thở ra một hơi, thả lỏng thân thể, chậm rãi xoay người, dựa vào xúc tu cực lớn, giống như dựa vào một cây cột trụ.
"Mình chắc là không có linh hồn có thể lên đường..." Trong đầu Agatha đột nhiên nổi lên một số ý nghĩ cổ quái, cô ta dựa vào trong bóng tối lầm bầm lầu bầu, nhưng rất nhanh lại cười lắc đầu tự giễu mình: "Chắc chắn là không, nếu mình có linh hồn, lúc đi qua cánh cửa đó chắc chắn sẽ mang tới không ít phiền phức cho 'người gác cổng' bên đó... Hơn nữa mình đi qua rồi, 'cô ấy' phải làm sao, một người đâu thể đi qua cánh cửa đó hai lần...
"Cũng không biết Đại giáo đường bên đó thế nào rồi... Đám người xuống giếng đã quay trở lại hay chưa... Nhưng dường như cũng không cần phải lo lắng cho bọn họ..."
Cô ta tự nói một mình trong bóng tối như thế, dường như không thể kiểm soát được dòng suy nghĩ của bản thân, những thứ suy nghĩ trong lòng đều vô thức buông ra theo lời nói.
Nhưng vào lúc này, một cảm giác nóng bỏng kỳ lạ đột nhiên cắt ngang cuộc độc thoại của cô ta.
Agatha đột ngột bừng tỉnh trong ngỡ ngàng.
Tại thời điểm này, cô ta cảm thấy có ngọn lửa đang thiêu đốt thân mình, cảm giác bỏng rát khủng khiếp dường như trong nháy mắt thiêu đốt linh hồn mình; cô ta cảm thấy tâm trí mình đang sôi sục trong ngọn lửa, suy nghĩ vốn dĩ gần như đã bị nơi này đồng hóa cũng tỉnh táo lại theo. Cô ta giùng giằng đứng dậy trong ảo giác bị ngọn lửa đốt người. Không biết đã xảy ra chuyện gì, nhưng trong giây tiếp theo, một giọng nói len lỏi vào đầu óc cô ta —
"Lửa đã được đốt lên."
Đó là giọng nói của chính cô ta.
Trong bóng tối, Agatha chợt trợn to hai mắt, cô ta dường như nhìn thấy một ảo cảnh — cô ta nhìn thấy mình đang đứng ở trước mặt một bể sâu tràn ngập bùn đen, bên bờ bể đều là giáo đồ và ác ma làm người ta mắc ói, bùn nhơ trong bể lăn tăn, ác ý lan tràn, cô ta giơ hai tay lên cao phía trước bể bùn, giống như hai ngọn đuốc, bốc cháy hừng hực.
Một màu xanh lá nhạt đột nhiên xuất hiện trong tầm nhìn, tựa như ảo ảnh xuyên thấu ranh giới giữa hư và thực.
Agatha cúi đầu, nhìn thấy bề mặt cánh tay vốn đã bắt đầu tan rã của mình đang nhen nhóm ngọn lửa, ngọn lửa màu u lục hệt như bản thân nhìn thấy trong ảo cảnh.
Trong lối đi được tạo nên bởi ngọn lửa, cô ta đột nhiên cảm thấy — cô ta cảm thấy một suy nghĩ khác, một bản thân khác.
Đối phương cũng cảm nhận được cô ta.
Cô ta biết mình nên làm gì — mình còn có việc phải làm.
Agatha đột ngột quay lại, nhìn chằm chằm vào xúc tu vươn lên bầu trời như một cây cột khổng lồ kia, trên mặt cô ta nở rộ nụ cười rạng rỡ nhất kể từ khi bản thân bước vào bóng tối này, ánh sáng rực rỡ lại lần nữa hiện lên từ đáy mắt.
Cô ta tiến lên một bước, vươn hai tay về phía xúc tu, cả người nhanh chóng bị ngọn lửa nuốt trọn, nhưng giờ phút này đau đớn bởi ngọn lửa thiêu thân lại như biến thành phần thưởng cực lớn — Agatha giang rộng hai cánh tay, đây là tư thế cô ta nhìn thấy trong ảo cảnh mà bản thân đã làm trước bể sâu.
Như một cái ôm, người gác cổng nhào về phía xúc tu.
Sức mạnh to lớn, đối kháng với một sức mạnh to lớn khác — Những giáo đồ điên cuồng hòng lợi dụng người gác cổng làm tế phẩm để xây dựng một cây cầu, nhưng ngọn lửa cuồng nộ này sẽ cắt đứt hoàn toàn tất cả những điều này.
Bùm!
Trong bóng tối truyền đến một tiếng nổ kinh hoàng, ngọn lửa gần như trong nháy mắt quét qua không gian hỗn loạn vặn vẹo này. Trong ngọn lửa linh thể bốc lên áp đảo, xúc tu to lớn trong phút chốc hóa thành một cây đuốc bùng cháy, đồng thời run rẩy dữ dội trong ngọn lửa.
Agatha cảm giác máu thịt của mình đang tan rã nhanh chóng trong ngọn lửa, thân thể vốn do vật chất ô nhiễm tạo thành, giờ phút này cũng biến thành một cái vòng sắp bị ngọn lửa thanh tẩy hoàn toàn — Nhưng cô ta không có chút nào sợ hãi, ngược lại tranh đấu ngẩng đầu lên, nhìn lại hướng mình tới.
“Bụi gai” kia cũng bị đốt cháy, trong linh hỏa cháy lan điên cuồng, nó trông giống như một tán cây quỷ dị mà lại tráng lệ.
"Tạm biệt... Quan chấp chính Winston..."
Agatha tự nhủ thầm, càng dùng sức ôm chặt lấy xúc tu trong ngọn lửa, yên lặng chờ đợi vận mệnh kết thúc.
Tuy nhiên ngay một khắc trước khi ý thức sắp tan biến, cô ta đột nhiên cảm giác thấy điều gì đó.
Ngọn lửa thiêu đốt bản thân cô ta, đồng thời cũng đốt cháy xúc tu kia. Trong cây cầu được tạo nên bởi ngọn lửa linh thể, lần đầu tiên cô ta cảm nhận được hồi đáp của đoạn "chi Cổ thần" này đối với mình.
Cô ta kinh ngạc ngẩng đầu lên, nhìn bề mặt của đường vân giăng khắp xúc tu, nhìn ngọn lửa chạy tán loạn trong và ngoài nó, cảm nhận thông tin từ trong linh hỏa rót vào đầu mình. Cô ta thấy rằng bề mặt của xúc tu dường như ngay lập tức mở ra vô số con mắt, tất cả những con mắt đó đều đang điên cuồng truyền đạt kiến thức và thông tin cho cô ta.
Cuối cùng, mọi kiến thức và thông tin đều biến thành một cơn bão trong đầu óc —
11101001... 11100101 10001000... 10010011...
Một dãy số "0" và "1" lấp đầy những suy nghĩ còn sót lại sau cùng của Agatha.
Nhưng lần này, cô ta đã hiểu ý nghĩa của chúng.
"Bản sao... lỗi..."
Cô ta biện giải đoạn thông tin mà chi của Cổ thần truyền đạt đến mình, lý giải ý đồ của ngài, cuối cùng ghép lại ra đáp án.
Cô ta nhìn chằm chằm vào xúc tu đã bị mình đốt cháy.
"Đây cũng là... hàng giả?!"
Giây tiếp theo, ngọn lửa xanh lá hừng hực nuốt chửng lấy ý thức cuối cùng của cô ta.