Thâm Hải Dư Tẫn (Dịch)

Chương 433 - Chương: 433

Chương: 433

Tại thời điểm này, Hàn Sương đã thực sự trở thành một thành phố nổi trên gương theo đúng nghĩa.

Biển chính là tấm gương này.

Thứ phản chiếu trong gương không chỉ có thành phố trong gương méo mó và đáng sợ — mà còn có một đôi mắt rực lửa, cùng một tồn tại còn to lớn hơn thành bang, thậm chí còn to lớn như toàn bộ vùng hải vực Hàn Sương này.

Quyền bính của lửa lập tức sinh sôi dời đi, tất cả ngọn lửa đang cháy bên trong và bên ngoài tấm gương đều hóa thành một giới chất để mở rộng và phóng đại lực lượng.

"Trưởng quan! Trưởng quan! Lửa... lửa!"

Tiếng kinh hô của sĩ quan cấp dưới đánh thức Liszt từ trong mê mang, người sau lập tức tỉnh hồn lại, sau đó theo âm thanh nhìn ra ngoài cửa sổ - Ông ta nhìn thấy toàn bộ bờ biển đều đang bùng cháy, thậm chí toàn bộ mặt biển đều đã bốc cháy, ngọn lửa cuồng nộ bốc lên; từ trong ngọn lửa hiện ra một vệt màu u lục như nước chảy, đồng thời nhanh chóng nhuộm khắp toàn bộ tầm nhìn của ông ta.

Ngọn lửa linh thể cháy mạnh dâng lên từ bốn phương tám hướng dường như mang theo lực lượng chấn nhiếp linh hồn, khiến cho Liszt theo bản năng lui về phía sau. Song một giây sau, ông ta lại nhìn thấy ngay cả ngọn lửa bên trong đèn khí khảm nạm trên tường bên cạnh cũng đang lặng lẽ nhuộm lên một tầng màu u lực.

Tiếng nổ trầm thấp nào đó từ nơi xa truyền đến, phảng phất rung chuyển cả thành phố. Trong đó lại kèm theo tiếng răng rắc của vật thể to lớn nào đó bị xé nát gãy lìa. Tất cả mọi người trong bộ chỉ huy đều nghe thấy những tiếng nổ ầm ầm vang lớn này.

Một số người theo âm thanh nhìn về hướng thành bang, chỉ thấy những tòa nhà biến dạng vặn vẹo gần như hoàn toàn che lấp thành phố trước đó đang lần lượt nứt ra từ bên trong; thậm chí còn có những tia lửa lớn hơn phun ra từ những vết nứt đó; mà giữa ngọn lửa linh thể lớn mạnh, vô số vật chất màu đen đang dần bị thiêu đốt.

Gần khu vực phòng thủ cảng, một đội cảnh vệ thành bang mệt mỏi rã rời trốn sau một boongke lung lay sắp đổ, giương mắt nhìn tòa nhà vặn vẹo phía xa nứt ra, hàng trăm thứ lúc nhúc hình thù quái dị từ trong vết nứt chạy trốn ra ngoài, nhưng lại có ngọn lửa truy sát phía sau chúng và đốt chúng thành tro bụi.

Dưới chân núi ở trung tâm thành bang, đội quân những người thủ vệ đang liều chết đấu tranh kịch liệt với quái thai hàng xâm phạm. Song một đội quân như ảo ảnh đột nhiên lao ra từ trong quang ảnh hỗn loạn, mặc đồng phục Đội cận vệ của Nữ vương nửa thế kỷ trước, họ lao ra đường, hô vang tên Nữ vương Hàn Sương, liều mình chiến đấu với những con quái vật hình thù quái dị tràn vào hiện thực.

Tại tuyến phòng thủ cuối cùng trước Đại thánh đường Yên Ắng, trợ tế cấp cao đang tổ chức thần quan đối kháng quái vật tràn vào quảng trường. Ngọn lửa do xe đi bộ địa hình bằng hơi nước phun ra và ngọn lửa trắng xanh do các tu sĩ Yên Ắng phóng ra hòa quyện vào nhau thành mạng lưới, cật lực ngăn chặn sự xâm phạm của những con quái vật và bùn lắng.

"Chặn bọn chúng lại!" Trợ tế cấp cao khàn khàn hô to, bên rìa tầm nhìn của y, tro tàn mịn trắng xám đang rơi xuống từ phía trên Đại thánh đường Yên Ắng, tựa như tuyết đầu mùa tung bay: "Chặn cửa chính của giáo đường lại! Chặn..."

Tiếng nổ vang lớn cùng chấn động phảng phất có thể rung chuyển núi non đột nhiên truyền tới, trợ tế cấp cao suýt chút nữa ngã xuống đất trong chuyển động long trời lở đất này. một bụi gao do bùn hội tụ mà thành lôi theo ác ý, từ trong khe hở phòng tuyến đâm về phía y...

Nhưng mà, tại thời điểm trợ tế cấp cao sắp bị bụi gai đâm xuyên, trong không khí đột nhiên xuất hiện một ngọn lửa màu u lục, thiêu đốt biến công kích hung ác hóa thành tro bụi.

Trợ tế cấp cao kinh ngạc ngẩng đầu lên, nhìn thấy một bóng người đang lơ lửng ở trước mặt mình.

Cô ta mặc bộ đồ màu đen rách nát giống như áo choàng khổ tu. Trên người đầy những vết nứt lớn nhỏ. Ngọn lửa từ trong cơ thể cô ta tuôn ra, tựa như dòng máu nóng bất diệt.

"Người gác cổng... Agatha?"

Trợ tế cấp cao kinh ngạc nhìn bóng người xuất hiện trước mặt mình, nhưng lại cảm thấy bóng người này vừa quen lại vừa lạ. Y gọi lên tên của đối phương, nhưng lại thấy từng bóng người xa lạ lần lượt xuất hiện bên cạnh người gác cổng. Tất cả những bóng người đó đều kéo theo ngọn lửa linh thể màu u lục.

"Ta đã trở về rồi," Agatha quay đầu lại, trong hốc mắt trống rỗng là hai tia lửa đang nhún nhảy, trong giọng nói xen lẫn tiếng nổ tanh tách: "Đưa những người còn lại rút lui, hoặc là tìm một nơi an toàn đứng vững."

“Đứng vững?” Trợ tế cấp cao kinh ngạc lặp lại, nhất thời không hiểu ý của đối phương: “Mà... tại sao ngài lại biến thành bộ dạng...”

Nhưng Agatha lại không để ý tới y, trong tiếng gầm rống càng ngày càng dày đặc, cô ta đã chuyển sang một hướng khác, nhìn về phía biển khơi bên ngoài thành bang.

Khói dày đặc trên mặt biển bốc lên, mây đen nặng trĩu áp xuống, biển khơi đen kịt như gương, một tồn tại to bự không thể diễn tả được... đang trồi lên từ tấm gương.

Hai quầng hào quang ánh sáng khổng lồ màu xanh lá, gần như khiến người ta liên tưởng đến mặt trời, từng chút một nhô lên cao trong làn khói dày đặc và những đám mây. Những đường nét khó mà tưởng tượng được thì dần thành hình trong làn khói và những đám mây, như thể chính đại dương và bầu khí quyển đang gồ lên, hội tụ. Cảnh tượng này... khiến ngay cả Agatha vốn đã ngừng hô hấp cũng lại cảm thấy ngạt thở.

Đó là sự nghẹt thở ở cấp độ linh hồn.

"Thần của cái chết à..." Trợ tế cấp cao chịu không nổi áp lực cực lớn này, thân thể khó khăn lắm mới đứng lên được lại lảo đảo ngã xuống: "Đó là... đó là gì vậy?!"

Agatha chỉ hơi nghiêng đầu, trong giọng nói mang theo vẻ bất lực: "Ta đã nhắc nhở rồi, tìm một nơi an toàn đứng vững."

Nhưng trợ tế cấp cao đã không còn nghe thấy rõ người gác cổng đang nói gì với mình nữa rồi — Trong quá trình đường nét trong tầng mây nhanh chóng ngưng tụ, ông ta cuối cùng đã ý thức được.

Đó là một bóng dáng trỗi dậy từ biển cả vô tận, một tồn tại sử dụng toàn bộ vùng hải vực Hàn Sương làm giới chất, phóng chiếu đến thế giới hiện thực.

Hai ngọn lửa xanh lá khiến người ta liên tưởng đến mặt trời, bùng cháy rực rỡ trong những đám mây, thực ra là đôi mắt của ngài. Những đám mây uốn lượn cuồn cuộn là hơi thở của ngài. Cái bóng khổng lồ đang từ từ ngóc lên từ làn sương mù... là cánh tay của ngài.

Hiện tại, bàn tay đó đang vươn về phía Hàn Sương.

"Ôi Chủ ơi!!!"

Ai đó hét lên trong quảng trường.

Song tốc độ mà bàn tay vươn ra có vẻ chậm, nhưng nhanh hơn tiếng hét kinh hãi và tiếng cầu nguyện của bất kỳ ai — Nó đã vượt qua mặt biển, vượt qua vùng hải vực nơi Hạm đội Sea Mist, Hải quân Hàn Sương và hạm đội hàng giả đang giao chiến, vượt qua bờ biển của thành bang, hệt như dò xét vào làn khói, thăm dò vào chỗ sâu của Hàn Sương.

Giây tiếp theo, cánh tay đó bắt đầu từ từ nâng lên, như thể nâng đỡ trọng lượng hàng tỷ tấn, đi lên từng chút một.

Mà theo cánh tay đó vươn lên, là một thành phố trong gương đang dần tách ra khỏi Hàn Sương hiện thực —

Tất cả những tòa nhà méo mó, những vùng đất cong vênh và trương lên, những bụi gai bao phủ trên những ngọn núi cao; Tất cả những thứ báng bổ có vẻ khác với thế giới hiện thực nhưng lại ghi đè lên hiện thực một cách đáng sợ. Tất cả đều bị bàn tay đó xé ra khỏi thành bang Hàn Sương từng chút một.

Hàn Sương trong gương nổi lên đến thế giới hiện thực - bây giờ, nó "lơ lửng" cao hơn so với kế hoạch của người tạo ra nó, hơn nữa còn đang tiếp tục dâng lên cao.

Agatha cười lên, nụ cười sảng khoái hơn bao giờ hết.

Hình ảnh phản chiếu của Hàn Sương đã thoát ly khỏi thành bang, giờ phút này vẫn đang dâng lên, cảnh tượng này giống như trục xuất một ác linh ra khỏi cơ thể bị tà linh xâm chiếm, mà rồi "ác linh" cuối cùng bị một cánh tay to từ từ nâng lên đến tận gần mây xanh.

Ở sâu trong tầng mây dày đặc, hai cụm ngọn lửa màu u lục rực rỡ giống như mặt trời khẽ đung đưa, khuôn mặt uy nghiêm khiến người khác kính sợ mơ hồ có thể thấy được đó dường như đang ghé mắt nhìn xuống.

Có rất nhiều âm thanh nho nhỏ phát ra từ lòng bàn tay truyền tới.

Một số là tiếng vang thực sự tồn tại; nhưng phần lớn lại giống như những chấn động quanh đi quẩn lại trong tầng diện suy nghĩ, những tiếng la hét vang vọng bên trong đống hài cốt méo mó, cùng những ý nghĩ hoang đường và cuồng vọng của sự bướng bỉnh ngoan cố cố thủ trong thành phố trong gương.

Duncan nhìn xuyên qua những đám mây vào lòng bàn tay của mình. Anh thấy rằng thành phố trong gương đó giống như một khối thịt căng phồng và biến dạng; những con đường được tạo ra bằng cách bắt chước thế giới hiện thực một cách vụng về đang nhanh chóng thoái hóa thành hình dạng bùn bẩn ban đầu; rồi giữa những con đường, sơn thể và tòa tháp trong thành cong vênh và biến dạng kia, những bụi gai nhỏ vẫn đang căng co bất định, có những tia lửa rất tinh tế đến mức không thể phân biệt được đang nhảy nhót ở giữa khối vật chất, chấp niệm do hàng ngàn hàng vạn tín đồ điên cuồng xoắn bện thành gây ầm ĩ bên trong, phát ra tiếng như ruồi muỗi.

Trong đó xen lẫn nỗi sợ hãi, căm phẫn, không cam lòng, cùng ác ý len lỏi khắp mọi ngóc ngách.

Những tín đồ điên cuồng đó vẫn đang mưu toan tuyên dương lý luận ngày tận thế của bọn chúng chăng? Hay đang tìm kiếm một lời giải thích hợp lý cho thảm họa mà mình đã tạo ra đây?

Duncan lắng nghe một lúc, rồi cụp mắt xuống.

"Các ngươi hiểu hiến tế quy mô lớn cái búa."

Ánh mắt anh tập trung vào thành phố của những hình ảnh phản chiếu, thế là cả thành phố bốc cháy trong mắt anh và trong lòng bàn tay anh.

Hài cốt tro tàn và ngọn lửa xanh lá lưu chuyển nhiều vô số kể từ trên trời buông xuống, tựa như một trận mưa bão rơi rớt trong mây.

Bàn tay khổng lồ như một thành bang chậm rãi nắm chặt lại thành nắm đấm, Hàn Sương trong gương bị đốt thành tro bụi trong lòng bàn tay biến thành bụi bặm theo cùng tiếng nghiền nát và ma sát đáng sợ. Vô số vật chất còn sót lại hắt xuống vùng hải vực Hàn Sương, rơi trên biển khơi, rơi về phía bờ biển, rơi xuống mọi nơi trong tầm mắt Tirian có thể nhìn thấy.

Nhưng hầu như tất cả các vật thể rơi xuống đều né tránh đảo chính Hàn Sương, cùng với Hạm đội Sea Mist và Hải quân Hàn Sương vẫn đang hoạt động trên biển.

Tirian nhìn bốn phía.

Tất cả hạm tàu hàng giả đều đang tan rã nhanh chóng.

Cuối cùng đã kết thúc.

Hắn nhẹ nhàng thở ra một hơi.

Đại phó Aiden đứng bên cạnh hắn, gã đầu trọc nhìn lên bầu trời, nhưng chỉ có thể nhìn thấy đường nét của một phần nhỏ của bóng dáng khổng lồ kia.

Đến bây giờ, cơ thể của Aiden vẫn còn hơi run.

“Nghĩ sao hả?” Tirian quay đầu nhìn đại phó của mình với nụ cười nửa miệng.

Aiden sờ soạng lấy tẩu thuốc trong ngực ra, run lẩy bẩy hồi lâu cũng không châm được. Một lúc lâu sau y mới đặt tẩu thuốc xuống, giọng nói có chút run run: "Lão thuyền trưởng... hẳn sẽ không để bụng chuyện chúng ta từng chiến đấu với ngài khi trước, phải không?"

Tirian lại chỉ mỉm cười, lấy ra một điếu xì gà.

"Cha ta sẽ không để tâm đến mấy chuyện cỏn con này."

Thế nhưng, vị đại hải tặc biển Lạnh này run rẩy cả buổi, cũng không châm được.

Bình Luận (0)
Comment