Thân thể cao ngất tan biến trong tầng mây.
Gió đang lặng trở lại, khói thuốc súng hãy còn cần thời gian để tan đi. Sau khi cái bóng biến mất, để lại một thành bang vết thương chồng chất.
"Ở đây cũng có người may mắn sống sót! Là một cô bé!"
Tiếng hét mang chút kích động phá vỡ sự yên tĩnh trong nghĩa trang. Một chiến sĩ thủ vệ mở cửa căn phòng canh gác nhỏ ra, phát hiện cô gái đang cuộn tròn trong phòng.
Gió lạnh từ ngoài cửa thổi vào trong phòng, xen lẫn mùi thuốc súng. Annie ngẩng đầu có chút mù mịt, nhìn thủ vệ mặc đồ đen xuất hiện ở cửa. Trong hốt hoảng, cô dường như nhìn thấy một bóng người khác xuất hiện phía sau chiến sĩ trẻ tuổi. Một bóng dáng khom khom với đôi mắt luôn rất u ám.
Cô bàng hoàng đứng dậy, vô thức bước về phía trước, loạng choạng chạy về phía cửa, cố gắng bắt lấy bóng dáng còng lưng đó.
Cô nhào vào khoảng không, chân khụy xuống, sau đó cảm thấy có người túm lấy cổ áo mình từ phía sau — Chiến sĩ thủ vệ bắt được cô gái muốn chạy qua nhưng lại suýt ngã, rồi cúi người xuống trước cô: “Em không sao chứ, cô bé — em tên gì? Tại sao lại ở nghĩa trang?"
Annie lại dường như không nghe thấy giọng nói truyền tới bên tai. Cô chỉ ngẩng đầu lên và chậm rãi nhìn xung quanh, tìm kiếm ông già mà mình vừa nhìn thấy.
Ông lão gù ở cách đó không xa. Ông ta đã quay người đi, đưa lưng về phía này vẫy vẫy tay, sau đó chậm rãi đi về phía con đường mòn sâu trong nghĩa trang. Cuối đường đi, thấp thoáng bóng dáng một người cao lớn lạ thường lặng lẽ đứng đó.
Bóng người đó mặc một chiếc áo choàng đen kịt khiến người ta liên tưởng đến màn đêm, thân thể bên dưới chiếc áo choàng quấn đầy băng vải, trong tay cầm một cây trượng dài dường như do cây khô gọt giũa thành, bộ dạng trông... giống như người canh gác trước cánh cổng của Bartok được miêu tả trong sách vở của giáo hội.
Ông già đi tới phía trước người gác cổng đó, cả hai dường như có một cuộc trò chuyện ngắn ngủi đôi ba câu, sau đó cùng nhau biến mất ở cuối con đường mòn như ảo ảnh.
Annie thẫn thờ nhìn về hướng đó, đứng lặng người trong gió lạnh, không khóc cũng không động đậy.
Thủ vệ mặc đồ đen ở một bên có chút lo lắng: "Em làm sao vậy? Cô bé? Em đang tìm gì?"
“Cô bé có thể đang tìm thứ này.” Một giọng nói khác bất ngờ vang lên từ một con đường mòn gần đó, kèm theo tiếng giày đi trên tuyết.
Annie vô thức quay đầu lại.
Một nữ tu đang đi về phía bên này, trên tay cô ta cầm hai món đồ - một cây thủ trượng đầy vết trầy xước, cùng một khẩu súng săn trông quen quen.
"Người bảo hộ của em đã không còn," Nữ tu dừng lại trước mặt Annie, chậm rãi ngồi xổm xuống, đặt hai món đồ xuống đất: "Rất lấy làm tiếc, chúng tôi không cách nào để em gặp lại ông ấy lần nữa – tại hiện trường chỉ còn tro cốt."
Annie nhìn chằm chằm vào cây thủ trượng và khẩu súng săn trên mặt đất, sau vài giây, cô cúi xuống, cầm lấy chúng trong tay và cẩn thận ôm vào lòng.
“Em biết,” Cô thấp giọng lẩm bẩm: “Ông nội canh gác đã rời đi cùng người gác cổng…”
“Đừng chạm vào súng,” Thủ vệ mặc đồ đen bên cạnh theo bản năng vươn tay muốn ngăn cản: “Nguy hiểm...”
"Đã hết đạn rồi," Nữ tu lắc đầu, thấp giọng nói: "Để cho cô bé ôm một lát đi, họ có thể là người quen."
Chiến sĩ thủ vệ do dự một chút, sau đó rút tay về, lại quay đầu, quan sát tình hình trong nghĩa trang.
Bùn đen khô khốc và bẩn thỉu bao phủ xung quanh con đường mòn, bao quanh căn phòng nhỏ của người canh gác, rồi lại có tuyết bẩn lẫn với bùn bao phủ toàn bộ nghĩa trang.
Từng có bao nhiêu con quái vật đã cố gắng tấn công nơi này, rồi lại có bao nhiêu vật ô uế ngã xuống trong tuyết ở đây? Bây giờ bóng tối đã lùi xa, mọi thứ... dường như đều đã không thể nào biết được.
Cảm giác mát lạnh đột ngột ập đến, thủ vệ ngẩng đầu lên, nhìn thấy bông tuyết đang từ trên trời chậm rãi rơi lả tả xuống — Không phải tro bụi, mà là tuyết rơi thật sự.
Đi đôi với sự xuất hiện của những bông tuyết rung rinh, là ánh sáng chói chang trên bầu trời, đó là hào quang của mặt trời — Những đám mây u ám đã che mất nó, nhưng ánh sáng mông lung vẫn cho thấy sự tồn tại của nó.
Mặt trời đã trở lại.
Tiếng máy móc chạy rền rĩ của động cơ hơi nước từ bên ngoài nghĩa trang dần dần đến gần, một chiếc ô tô chạy bằng hơi nước dừng lại ngoài cổng, một tiểu đội những người thủ vệ hoạt động gần nghĩa trang phát hiện ra động tĩnh, tiến lại gần chiếc xe rồi kinh ngạc hành lễ kính chào với người bước xuống xe.
Tiếng bước chân đi về phía căn phòng canh gác nhỏ, thủ vệ mặc đồ đen trẻ tuổi nhìn thấy người tới, lập tức xoay người hành lễ, sau đó lại có chút nghi hoặc nói: "Người gác cổng, ngài đây là..."
"Ta đến để xác nhận tình hình của nghĩa trang ở các nơi."
Annie đang ngơ ngác ôm thủ trượng và khẩu súng săn, nghe thấy giọng nói bên cạnh, cuối cùng tỉnh dậy trong sự ngây người, vô thức ngẩng đầu lên và nhìn về hướng phát ra giọng nói.
Một nữ sĩ trong bộ áo choàng đen của thần quan đứng trên con đường mòn.
Làn da của cô ta nhợt nhạt, quanh người lẩn quẩn một luồng khí tức tịch mịch mà lại lạnh như băng – Annie vẫn chưa thể hiểu luồng khí tức này là gì, nhưng cô liên tưởng đến làn sương mù lạnh lẽo trên biển, đồng thời, cô lại chú ý tới trên da để lộ ra bên ngoài của vị nữ sĩ hầu như khắp nơi đều có thể nhìn thấy vết thương lớn nhỏ, nhưng trong vết thương lại không có huyết dịch, giống như... con rối rạn nứt.
Trên mắt của vị nữ sĩ thì quấn quanh một miếng vải đen.
Vị nữ sĩ này hình như đã bị mù, nhưng Annie lại cảm giác thấy "tầm nhìn" của đối phương đang rơi vào người mình, đó là ánh mắt trầm tĩnh mà lại ôn hòa, xuyên qua lớp vải đen dày, đang nhìn mình chăm chú.
Phải mất một lúc lâu Annie mới nhận ra vị nữ sĩ này.
Nhưng vị nữ sĩ này hiển nhiên đã nhận ra cô ngay từ đầu.
"Tôi biết em em tên là Annie," Agatha cúi người, nhẹ nhàng xoa đầu Annie, sau đó ánh mắt rơi vào khẩu súng săn và cây thủ trượng trong tay cô gái, cô ta trầm lặng hai giây, sau đó đứng thẳng dậy nói với thần quan đi theo sau lưng: "Xung quanh khu mỏ là nơi đầu tiên gặp phải sự xâm phạm, những nghĩa trang bao quanh khu mỏ ở thành khu thượng này đã ngăn chặn một số lượng lớn quái vật đổ xô đến các khu phố xung quanh."
“Hầu như tất cả những người thủ mộ và những người thủ vệ đóng quân xung quanh nghĩa trang đều tử trận,” Nữ tu ở một bên chậm rãi nói: “Đội cảnh vệ thành bang ở khu vực này cũng bị tổn thất nặng nề.”
Agatha im lặng lắng nghe, sau đó thầm cầu nguyện.
“Người gác cổng,” Thủ vệ mặc đồ đen bên cạnh không khỏi lên tiếng: “Hiện tại trong thành bang người chết và bị thương rất nhiều, cần đề phòng tai họa thứ cấp trong các lĩnh vực chết chóc, sợ hãi, chấp niệm, v.v. xuất hiện, chúng ta có thể cần đến một số nghi thức cầu siêu quy mô lớn, đại giáo đường bên đó bây giờ vẫn không có..."
“Hiện tại ta tạm thời thay thế chức trách của tổng giám mục, chuyện nghi thức cầu siêu không cần lo lắng,” Agatha bình tĩnh nói: “Giáo chủ Ivan đã rời đi rồi, ông ấy còn có một hành trình mới.”
Thủ vệ mặc đồ đen sững sờ trong giây lát, trong mắt y thoáng hiện lên vẻ kinh ngạc và không thể chấp nhận được, mà dường như cho đến giờ phút này, y mới chú ý tới sự thay đổi trên trang phục của Agatha —
Người gác cổng đã cởi bỏ chiếc áo khoác đen đại biểu cho võ lực, thay vào đó là chiếc áo choàng mang khuynh hướng tượng trưng cho Thần Chức giả.
Điều này tượng trưng cho sự thay đổi trong thân phận và chứa trách của cô ta vào lúc này.
“Không cần phải lo lắng, ta vẫn gánh vác chức trách của người gác cổng, quân đội thủ vệ vẫn do ta chỉ huy, cho đến khi tổng bộ giáo hội tuyển chọn ra tổng giám mục mới, hoặc có người gác cổng mới thay thế vị trí của ta, khi đó, có lẽ ta sẽ trở thành giáo chủ chính thức của thành bang," Mặc dù đã mất đi đôi mắt, nhưng Agatha dường như vẫn có tầm nhìn nhạy bén, cô ta phát hiện phản ứng của bộ hạ bên mình, kiên nhẫn giải thích: "Ở giai đoạn hiện tại, duy trì trật tự thành bang là trên hết."
"Vâng... Người gác cổng."
Thủ vệ mặc đồ đen trẻ tuổi cúi đầu, sau một hồi do dự ngắn ngủi, vẫn chọn cách gọi cấp trên của mình bằng cái tên quen thuộc “Người gác cổng”.
Agatha thì không để ý đến những chuyện vặt vãnh này, cô ta chuyển đường nhìn, “ánh mắt” lại rơi vào trên người Annie.
“Trở về nhà đi,” Cô ta dịu dàng nói: “Mẹ em rất an toàn, bà ấy đang đợi em.”
Ban đầu, Annie do dự một chút, nhưng cô gật đầu ngay sau khi Agatha nhắc đến mẹ mình.
Nhưng ngay lúc chuẩn bị rời đi cùng với những người thủ vệ, cô lại đột nhiên dừng lại.
"Ông nội canh gác... mới rồi đã đi theo người gác cổng," Cô ngẩng đầu lên, nhìn Agatha: "À, ý của em là người gác cổng 'bên kia' trong sách nhắc tới."
Agatha khẽ nhíu mày.
Annie cho rằng đối phương không tin, vội vàng giơ tay, chỉ về phía con đường mòn sâu trong nghĩa trang: "Đã rời đi từ đằng đó đó..."
Agatha ngẩng đầu lên và trầm ngâm nhìn về hướng ngón tay của Annie.
Ở vị trí hai mắt cô ta bị miếng vải đen che khuất, dường như mơ hồ có ánh lửa màu u lục lóe sáng.
Chốc lát sau, cô ta cúi đầu xuống, nhìn vào mắt Annie.
"Em... có muốn trở thành người thủ vệ không?"
Annie hơi sững sờ, dường như vẫn chưa hiểu lắm lời này có ý gì.
Nhưng sau vài giây, cô hình như nhận ra đại khái: “Là giống chị hoặc là ông nội canh gác sao?”
“Nhưng có thể cần rất nhiều năm,” Trên mặt Agatha dường như hiện lên nụ cười, sau đó khẽ lắc đầu: “Tạm thời không cần nghĩ nhiều như vậy, bây giờ tôi nói với em những điều hình như còn hơi sớm — Trở về nhà trước đi, nếu như em thật sự muốn trở thành người thủ vệ, ít nhất phải thi được vào trường học sơ cấp nhất của giáo hội."
Annie dường như đã hiểu nhưng chỉ hiểu một nửa, sau đó lại miễn cưỡng đưa khẩu súng săn và cây thủ trượng trong tay cho người thủ vệ mặc đồ đen bên cạnh.
"... Nếu trở thành người thủ vệ, có thể giao khẩu súng săn và cây thủ trượng của ông nội canh gác cho em được không?"
Cô đột ngột quay đầu lại và nghiêm túc nhìn Agatha.
Sau một lúc lâu, Agatha khẽ gật đầu: "... Nếu như ba năm sau em vẫn nghĩ như vậy, tôi đồng ý."
Annie rời đi.
Trong nghĩa trang lần nữa trở về tĩnh lặng.
"... Ngài nghiêm túc đó sao? Đứa trẻ đó còn quá nhỏ, vẫn chưa nhìn ra có tiềm năng gì, muốn kế thừa thủ trượng của cựu chiến binh, cần nhiều hơn là chỉ tốt nghiệp khóa đào tạo bình thường của người thủ vệ..."
“Cô bé có thể nhìn thấy người dẫn đường của thế giới người chết,” Agatha bình tĩnh nhìn chăm chú con đường mòn ở cuối nghĩa trang, chậm rãi nói: “Giống như ta năm đó vậy.”
Người thủ vệ trẻ mặc đồ đen không lên tiếng nữa.
Nữ tu bên kia do dự nhiều lần, vẫn không khỏi có chút lo lắng nhìn Agatha: "Thân thể của ngài, rốt cuộc..."
"Không có việc gì," Agatha lắc đầu nhẹ giọng nói: "Xảy ra một số chuyện, thân xác này chỉ bị tổn hại thôi."