Thâm Hải Dư Tẫn (Dịch)

Chương 436 - Chương: 436

Chương: 436

Tuyết rơi xuống lả tả, không tính là quá lớn, nhưng có vẻ như sẽ kéo dài rất lâu, ánh mặt trời chói chang bị tầng mây âm u ngăn che, ánh sáng xuyên qua bầu trời không tính là quá sáng, nhưng nó thực sự tồn tại.

Nhìn xuyên qua ô cửa sổ hướng ra đường, có thể nhìn thấy trên đường đã có người đi đường qua lại — những người may mắn sống sót sau thảm họa, nỗi sợ hãi vẫn còn đọng lại trong mắt họ.

Những thị dân chưa tỉnh hồn này đã ra khỏi nơi ẩn nấp, xác nhận sự tồn tại của người quen trên đường phố, hoặc hỏi thăm tung tích của những người mất tích, hỏi xem có tin tức gì mới từ thành khu thượng không. Một số vẫn đắm chìm trong nỗi kinh hoàng của sự xâm phạm của hình ảnh phản chiếu, co rúm người lại vì sợ hãi trước mọi hình bóng đi qua trước mặt mình, vội vã ra khỏi nhà và vội vàng nhốt mình trong nhà.

Xe đi bộ địa hình bằng hơi nước đầy thương tích và đội cảnh vệ thành bang cũng đầy thương tích giống vậy, quân đội quan trị an cùng tiểu đội người thủ vệ đi ngang qua các giao lộ. Sự xuất hiện của họ có thể khiến không ít người cảm thấy an tâm. Loa phóng thanh lắp đặt trên xe đi bộ địa hình bằng hơi nước phát đi thông báo dị tượng đã kết thúc — Hình ảnh phản chiếu xâm phạm đã biến mất, toàn thành phố bước vào trạng thái quản chế an ninh trật tự trong 48 giờ, trong thời gian này, đương cục thành bang sẽ giành lại quyền kiểm soát thế cục và dọn sạch những nguy hiểm tiềm ẩn trong thành phố, mau sớm khôi phục cung ứng vật tư, điện lực, động lực hơi nước và nước ngọt; đồng thời thông báo cho các khu phố cố gắng báo cáo tình hình thương vong càng sớm càng tốt...

Tiếng loa phát thanh xen lẫn với tạp âm càng lúc càng đi xa, chất lượng âm thanh kém tăng thêm bầu không khí lạnh lẽo thê lương trên đường phố trong ngày tuyết rơi này. Sau khi xe đi bộ địa hình bằng hơi nước đi qua đường phố, thần kinh của rất nhiều người quả thật được thả lỏng từng chút một.

Shirley nằm trước cửa sổ phòng khách, vừa nhìn cảnh tượng bên ngoài đường phố vừa lẩm bẩm: “Không biết hỗn loạn sẽ còn kéo dài bao lâu… giá bánh mì chắc chắn sẽ tăng lên.”

Nina ngồi trên sô pha bên cạnh cô ta, há miệng thổi khí nóng vù vù ra ngoài đủ khiến không khí vặn vẹo, sau khi nghe Shirley lẩm bẩm thì quay đầu lại: "Chắc chắn phải hỗn loạn một trận rồi, Phổ Lan Đức hồi đó đều phải mất ba ngày để khôi phục lại an ninh trật tự mà — Có điều chắc chắn sẽ không quá hỗn loạn, dù sao quân của quan trị an vẫn còn đó…”

"Này này! Bạn nói chuyện đừng hướng mặt về phía tôi!" Shirley bị gió nóng thổi đứng không vững, chật vật lùi ra khỏi cửa sổ, vừa tránh né vừa hét lên với Nina: "Bây giờ bạn thổi khí hệt như lõi hơi bị rò rỉ vậy! Sao mà nóng như vậy hả!"

Nina vội vàng lấy tay che miệng lại, khóe miệng vừa bốc ra hơi nóng vừa nói lời xin lỗi ậm ờ không rõ: "Xin lỗi xin lỗi... Trước đó giữ trạng thái đó quá lâu..."

Đúng lúc này, giọng nói của Duncan truyền đến tai hai cô gái: "Ta đã nói rồi, bây giờ Nina chỉ có thể ở trên bầu trời trong một thời gian ngắn thôi — trạng thái của con bé không hề ổn định."

Shirley vừa nghe thấy giọng nói này, vội vàng xoay người đứng nghiêm. Nina cũng nhảy xuống khỏi ghế sô pha, mỉm cười chạy về phía Duncan: "Chú Duncan!"

Duncan cũng cười lên, nhẹ nhàng ôm lấy Nina cả người đang bốc hơi nóng, sau đó quay đầu lại, khẽ gật đầu đáp lại Morris và Fana đang từ ghế bên cạnh đứng lên, khom người kính chào mình: "Coi bộ trạng thái của mọi người cũng không tệ."

"Trạng thái tốt," Morris chỉnh lại chiếc kính một mắt của mình: "Mà còn bị sốc mạnh."

"Tôi tưởng rằng sau trận cháy lớn ở Phổ Lan Đức, thần kinh của mình đã đủ căng thẳng rồi," Fanna cũng lên tiếng, trong giọng điệu mang theo sự cảm khái và kính sợ: "Thành thật mà nói, nói chuyện với ngài như thế này làm người ta thoải mái hơn - ý tôi là, dưới 'tỉ lệ xích' bình thường."

“Lâu lâu làm một trận đã đủ rồi,” Duncan xua tay: “Nhưng có sao nói vậy, góc nhìn từ bầu trời ngó xuống quả thật khiến người ta ấn tượng vô cùng.”

Đang nói chuyện, ánh mắt anh chú ý tới thứ gì đó đặt trên bàn ăn cách đó không xa.

Đó là một cuốn sách lớn có bìa màu đen, trên bìa không có bất kỳ ký hiệu chữ nào, cả cuốn sách lộ ra một bầu không khí kỳ dị và nguy hiểm.

“Đây chính là 'cuốn sách báng bổ' mà mọi người tịch thu được từ trên người của đầu sỏ của Giáo đồ Nhân Diệt à?" Ánh mắt của Duncan dừng lại trên cuốn sách đó: "Nhìn qua... quả thật không giống một cuốn sách hợp quy cách gì."

“Đúng vậy,” Morris gật đầu, bước tới cẩn thận cầm cuốn sách lên: “Sau này, tôi sẽ tiến hành một số giám định đơn giản dưới tiền đề đảm bảo an toàn đối với cuốn sách này. Dự đoán đây hẳn không phải là ‘bản gốc’ gì, mà là một bản sao do thành viên đặc biệt trong giáo đồ Nhân Diệt nắm giữ — Bởi vì nếu là bản gốc, nó hẳn phải có lực lượng mạnh mẽ hơn và quý giá hơn, không thể để một gã đầu sỏ cỏn con tùy tiện mang đến thành bang được."

Nói tới đây, ông ta dừng một chút, trong giọng nói mang theo vẻ không xác định: "Về phần quyển tác dụng của cuốn sách này... có thể dùng để truyền bá giáo lý, cũng có thể dùng làm phương tiện làm phép hoặc nghi thức. Trong này có ghi chép một số nội dung có liên quan đến Thánh chủ biển sâu. Phần nội dung này hẳn cũng có thể coi như nguồn lực lượng của những tín đồ tà giáo đó, nhưng tình hình cụ thể chỉ có thể đoán."

Vừa nói, ông vừa đưa cuốn sách qua: "Bây giờ ngài có muốn xem qua không?"

“Mang trở về tàu đọc,” Duncan lắc đầu: “Thành phố này vẫn còn rất hỗn loạn, nói không chừng sau khi ta mở cuốn sách này ra sẽ phát sinh chuyện gì, không bằng bớt thêm chút hỗn loạn — Hơn nữa, một lát sẽ còn có khách nữa.”

“Khách?” Fanna ở một bên tò mò hỏi: “Lúc này sẽ còn có khách nào nữa?”

Duncan liếc nhìn Fanna, giọng điệu mang theo ý cười: “Đồng nghiệp của cô, cô ấy đang đi về phía này.”

Nói xong, anh cũng không để ý đến biểu cảm đột nhiên khác thường của Fanna, mà dửng dưng đi đến bên cửa sổ hướng ra đường, ngồi xuống sô pha, dáng vẻ yên tâm chờ đợi.

Bên cạnh vang lên tiếng bước chân, Alice đi tới trước mặt Duncan, trên mặt tiểu thư con rối mang biểu cảm lạc quan không chút nghĩ ngợi như ngày thường: "Thuyền trưởng! Khi nào thì chúng ta về nhà vậy? Tiếp khách xong sẽ trở về ư?"

Duncan nhướng mi, liếc nhìn con rối sọ não đặc: "Cô cảm thấy... chuyện ở đây đã kết thúc rồi?"

"Hả? Nếu không thì sao?" Alice bày ra bộ mặt đầy vẻ khó hiểu: "Nhân vật phản diện đều đã chết sạch, tai họa đã kết thúc, tiếp đó không phải là những người còn lại tiếp tục đi phiêu lưu sao — Tôi xem trong sách tranh đều nói như vậy mà..."

Khóe miệng Duncan run lên, anh ngẩng đầu nhìn Alice: “Trong sách tranh còn nói gì nữa?”

"Trong sách tranh còn nói vương tử cùng kỵ sĩ trải qua cuộc sống vui vẻ hạnh phúc..."

Duncan: "...?"

Anh nghẹn ngào một lúc, cuối cùng lên tiếng: “Thông thường mà nói, câu chuyện trong sách tranh không hẳn phải có công chúa các thứ…”

"Công chúa bỏ trốn cùng nữ quản gia..."

Duncan im lặng vài giây rồi thở nhẹ một hơi.

"Cuốn sách tranh này từ đâu ra vậy?"

Alice suy nghĩ một chút, sau đó giơ ngón tay chỉ về phía Shirley: "Trong phòng của cô ấy có rất nhiều..."

Trong giây tiếp theo, không đợi Duncan lên tiếng, Shirley đã nhảy dựng lên, lập tức lao về phía cửa: “Tôi nhìn thấy có một hiệu sách cũ bán không chạy nữa nên xả kho thanh lý sách rất rẻ nên mua một đống không phải ngài bảo tôi ngày thường xem nhiều sách một chút tốt nhất là bắt đầu với những cuốn sách tranh sao tôi cũng đâu ngờ đều là thứ kỳ quái như vậy đâu chẳng trách không thể tiếp tục kinh doanh thật sự không liên quan gì đến tôi đâu..."

Cô gái chạy băng qua nửa phòng khách vừa khóc vừa gào như thế, Duncan cũng chưa có định dạy dỗ gì thì cô ta đã chạy ra cửa, sau đó kéo cửa rầm một cái rồi vắt chân chạy ra ngoài.

Giây tiếp theo, ngoài cửa vang đến “rầm” một tiếng, theo sau là tiếng kêu của Shirley: "Mẹ kiếp đụng cái mẹ gì vậy..."

Tất cả mọi người trong phòng hầu như đều trợn mắt hốc mồm — Alice hoàn toàn không hiểu chuyện gì đã xảy ra, Nina giật mình trước tiếng gào khóc thảm thiết ở cự ly gần của Shirley, Fanna không ngờ lá gan của Shirley lại lớn như vậy, Morris... lão tiên sinh đức cao vọng trọng này vẫn đang đắm chìm trong sự kinh ngạc của câu chuyện "Công chúa bỏ trốn cùng nữ quản gia".

Chỉ có Duncan vẫn nhàn nhã ngồi trên ghế sô pha, không đuổi theo Shirley, cũng không tò mò về động tĩnh đến từ cửa là thế nào.

Anh chỉ quay đầu, nhìn về phía cửa.

Có tiếng bước chân vang lên, một nữ sĩ trẻ tuổi ngập ngừng bước vào.

Cô ta mặc một chiếc áo choàng thần quan màu đen có biểu tượng của giáo hội, đôi mắt che một lớp vải đen dày, mái tóc dài buông xõa phía sau lưng. Trên da trần nơi cánh tay và cổ vẫn có thể nhìn thấy những vết sẹo như vết nứt. Nhưng những vết thương vốn khủng khiếp này lại mang đến một loại khí tức thánh khiết như thánh tích.

Quan trọng hơn, trong tay cô ta đang ôm Shirley đang giơ nanh múa vuốt.

“Xin lỗi,” Agatha ngẩng đầu lên, có chút lo lắng “nhìn” từng bóng người trong phòng: “Tôi vốn muốn gõ cửa, nhưng mà... cô ấy đột nhiên chạy ra ngoài.”

Vừa nói, ánh mắt của cô ta vừa quét qua căn phòng.

Trong ngôi nhà bạc màu với kết cấu đen, trắng và xám, từng bóng người toát lên cảm giác hiện diện mạnh mẽ lọt vào "tầm nhìn" của cô ta —

Cô ta nhìn thấy một ông lão với đường nét lờ mờ, bên người ông lão bao quanh luồng ánh sáng màu sắc rực rõ, lại có những đốm sáng giống như ma trận lập lòe trong cơ thể ông lão, phảng phất như Lahem đang lia tầm ngấm đến trần thế;

Lại có một bóng dáng cao lớn khác đứng bên cạnh ông lão, bên trong đường nét bóng người đó tối tăm hỗn độn, tràn ngập quang ảnh đáng ngại khiến người ta liên tưởng đến không gian thứ, nhưng lại có một ngọn lửa màu u lục nhảy nhót giữa quang ảnh, duy trì sự ổn định của bóng dáng đó;

Một cụm ngọn lửa hình vòng cung sáng rực thì đứng gần cửa sổ, ngọn lửa dường như không có uy năng của thuộc tính thần bí, nhưng lại tỏa ra ánh sáng và nhiệt độ thuần túy, chỉ nhìn thôi, dường như có cảm giác linh hồn đang bị đốt hao mòn;

Còn có một thân xác trống rỗng đứng ở trong phòng, bên người thân xác đó lan ra vô số sợi mảnh mơ hồ, nàng ta dường như đang lia ánh mắt tò mò hướng về phía này, dưới ánh mắt nhìn chăm chú đó, Agatha thậm chí sinh ra một nỗi sợ hãi linh hồn của bản thân sẽ bị nàng ta bắt được, biến thành một trong những "sợi mảnh".

Mà ở giữa những bóng người này, là người mạnh nhất.

Một mảng ánh sao sáng chói đứng dậy và đi về phía cô ta.

"Hoan nghênh, ta chờ cô lâu lắm rồi."

Mảng ánh sao đó nói với cô ta.

Bình Luận (0)
Comment