Nắng ban mai nhè nhẹ, Dị tượng 001 bị vòng tròn song tầng phù văn khóa chặt đang từ mực nước biển xa xôi từng chút một dâng lên. Mà trong tia sáng dần dần khuếch tán, con tàu ma khổng lồ chạy bằng buồm đang trôi nổi trên mặt biển vô biên yên tĩnh, dần dần bị mạ một lớp chói chang trong sáng sớm.
Tận cùng mặt biển phía xa, sâu trong sương sớm mỏng manh, mơ hồ có thể nhìn thấy đường nét của thành bang Hàn Sương — Thương tích của thành bang và niềm vui nỗi buồn của vô số người đều hóa thành mây khói sương mù ở khoảng cách này, như thể hòa tan trong ánh mặt trời.
Duncan lặng lẽ ngồi ở mép boong tàu, đặt cần câu bên cạnh, nhìn dây câu phản chiếu ánh nắng ban mai, thỉnh thoảng lại ngẩng đầu liếc nhìn về phía xa, phương hướng của thành bang Hàn Sương.
Thời gian này, đa phần các nơi trong thành phố đều còn rất yên tĩnh, anh không cần quá để ý tới các phân thân trong thành bang, có thể thoải mái hưởng thụ thời gian nhàn hạ hiếm thấy trên tàu.
Con chim bồ câu Aye đi tới đi lui trên chiếc thùng gỗ lớn bên cạnh anh, trên nắp thùng gỗ đặt một đống khoai tây chiên, được mang lên tàu từ thành bang Hàn Sương – không giống với khoai tây chiên ở Phổ Lan Đức, người Hàn Sương sẽ thêm một số loại gia vị đặc biệt vào khoai tây chiên để chúng có vị mặn, Aye rõ ràng rất hài lòng với điều này, thỉnh thoảng nó ngước mắt nhìn chủ nhân đang câu cá hoặc liếc nhìn mặt biển phía xa của mình, thời gian còn lại đều cúi đầu cắm cúi ăn.
Còn ở bên kia Duncan, trên một chiếc thùng gỗ tương đối thấp khác, Shirley đang nằm đó viết, vẻ mặt buồn bã giống như đang đối mặt với kẻ thù sinh tử.
A Cẩu nằm lặng lẽ bên cạnh Shirley, móng vuốt hai chân giữ một cuốn "Hình Học Hiện Đại". Trên boong bên cạnh thì chất đầy giấy nháp vẽ ký hiệu hình vẽ hình học.
Cảm nhận được sự yên tĩnh giờ khắc này, Duncan không khỏi nhếch khóe miệng, phiền muộn tích tụ nhiều ngày trong lòng cũng dần tiêu tán theo đó.
Nhưng rõ ràng không phải ai có mặt đều đang tận hưởng sự "yên tĩnh" này.
"Tại sao Nina thì có thể ở trong khoang tàu ngủ ngoan... mình thì phải dậy thật sớm để ở đây làm bài tập..." Shirley không nhịn được lẩm bẩm, vẻ mặt buồn khổ đến mức có thể vắt ra nước: "Sớm biết trở về tàu cũng chỉ có thể làm bài tập, không bằng mình tiếp tục ở lại thành phố, ít nhất thỉnh thoảng còn có thể ra ngoài dạo phố..."
“Hàn Sương bây giờ không có gì để phải dạo cả, hơn nữa trong khoảng thời gian tới có thể đoán được, cuộc sống trong thành phố đó không thoải mái thế nào được,” Duncan nghe vậy thản nhiên nói: “Ngoài ra, đừng phàn nàn chuyện bài tập nữa, ai kêu bài tập của cô bị chó hoang ăn mất, chính cô đã nói mà."
Shirley ủy khuất ngẩng đầu lên: “Vậy tại sao Nina không cần làm bù?”
“Là người đều biết chắc con bé đã làm xong, lát nữa Morris sẽ ra cho con bé một bài thi tổng hợp là có thể kiểm tra tình hình tự học trong khoảng thời gian này,” Duncan liếc Shirley một cái: “Nina không giống cô, con bé không cần người khác hối thúc.”
Shirley rụt cổ lại: "Vậy... vậy có khả năng, thực ra tôi cũng đã làm..."
Duncan vô cảm: "Dạng số nhiều của từ 'pebbles' đánh vần thế nào?"
"Tôi còn chưa học thuộc đến từ này..."
"Đây là nội dung của trang thứ hai trong bài tập trước của cô, cả hai trang cô đều chưa viết xong."
Shirley ngớ ra, nhất thời không lên lến, sau đó cô gái thở dài thườn thượt, cúi đầu tiếp tục liều mạng chiến đấu với bài tập viết chính tả của mình.
Duncan thì cười lắc đầu, sau đó ánh mắt không tự chủ được rơi vào con chó bên cạnh — lúc này người sau đang tạm thời đặt sách vở sang một bên, dùng chân kẹp bút chì vẽo đường kẻ phụ lên giấy nháp trên boong.
Ánh mắt của Duncan khiến linh hồn A Cẩu đột nhiên run lên, đầu chó vô thức run lên, đường kẻ phụ bị lệch.
“Thuyền… Thuyền trưởng?” A Cẩu lo lắng ngẩng đầu lên, vừa muốn tránh né tầm nhìn của Duncan nhưng lại không dám thực sự quay đầu đi, đầu chó lắc không ngừng.
Duncan vươn tay sờ sờ cái đầu hài cốt xấu xí của A Cẩu, biểu cảm có chút vi diệu, qua mấy giây mới không khỏi nói: "Tiến bộ của ngươi trong học tập có phải có chút quá nhanh rồi không? Sao ta cứ cảm thấy thêm một thời gian nữa là người đã có thể theo kịp tiến độ bài giảng của Morris luôn rồi?"
"Hả? Tôi không cảm thấy vậy," A Cẩu nghe vậy sửng sốt, ánh sáng đỏ trong lỗ thủng hốc mắt trống rỗng chập chờn sáng tối, như thể đang mê man: "Tôi chỉ cảm thấy những thứ này khá thú vị... Tiến độ học tập nhanh có vấn đề gì không?"
Duncan suy nghĩ một chút, cười lắc đầu: "Bỏ đi, không có vấn đề gì, dù sao học thêm nhiều thứ luôn là điều tốt, như vậy ngươi và Shirley bù trừ sẽ không tính là mù chữ."
A Cẩu bối rối thốt lên một tiếng "ò", trong khi Duncan khẽ thở ra, rồi lại quay đầu liếc nhìn chiếc cần câu vẫn không có động tĩnh gì.
Từ sáng tới giờ cả một con cá cũng không câu được.
"Trải qua một trận đại chiến, trong khoảng thời gian ngắn sợ rằng không câu được cá ở vùng nước xung quanh," Anh thở dài ngao ngán, chậm rãi thu dọn đồ đạc câu cá: “Động tĩnh quá lớn, ngay cả con cháu biển sâu cũng không chịu đến gần nơi này sao...”
Shirley vừa nghe thấy lời này lại không khỏi ngẩng đầu lên: "Vậy chúng ta phải rời khỏi nơi này sao? Khi nào thì ngài cũng đón ông Morris và chị Fanna từ thành phố tới đây?"
Duncan ngừng động tác thu dọn cần câu, quay đầu liếc mắt nhìn Shirley: “Ta có nói chuyện của Hàn Sương đã hoàn toàn kết thúc chưa?”
"Hả?" Shirley có chút ngẩn ra: "Không phải đã giải quyết ổn thỏa hết rồi sao? Hơn nữa ngài còn tiến cử Tirian tiên sinh cho Tòa thị chính, tôi còn tưởng rằng ngài muốn giao toàn bộ chuyện về sau cho anh ta nữa."
“Xác thực, ta định giao tất cả những chuyện rắc rối trong thành phố này cho hắn thu dọn — Nhưng vẫn có những thứ mà Hạm đội Sea Mist không giải quyết được,” Duncan tiếp tục thu dọn, thuận miệng nói: “Những thứ đó, ta phải đích thân xử lý. Trước khi giải quyết hết, Thất Hương Hào tốt nhất không nên cách xa nơi này.”
Shirley vẫn không có phản ứng: "Những thứ mà Hạm đội Sea Mist không thể giải quyết được? Đó là..."
Duncan cụp mi mắt, dửng dưng liếc cô ta một cái: “Hàn Sương trong gương từ đâu mà tới?”
Shirley suy nghĩ một chút, nói không quá xác định: "Từ... đám tín đồ tà giáo được triệu hồi ra từ biển sâu?"
"Không sai biệt lắm. Thứ được triệu hồi ra từ biển sâu — Hàn Sương trong gương là một 'sản vật', một thứ đã biến đổi. Mà tất cả những thứ chúng ta đã tiêu diệt trong quá trình này, bao gồm cả hiện trường hiến tế ở chỗ sâu của Hàn Sương trong gương, trên bản chất thực ra đều có thể coi là 'vật triệu hồi' thôi. Nếu đã có vật triệu hồi, thì nên có nguồn triệu hồi."
Shirley cuối cùng phản ứng kịp, trong mắt dần lộ ra vẻ kinh ngạc.
"Ý ngài là... những thứ dưới đáy biển vẫn còn đó?!"
"Nếu như phán đoán của ta không sai, tất cả mọi thứ gần mặt biển, bất kể là những hàng giả hay là bản thân thành bang phản chiếu, trên bản chất đều chỉ là sự lan rộng và phóng chiếu sức mạnh, giống như một loại thực vật khổng lồ không ngừng phát triển từ dưới lên trên. Trong trận chiến khốc liệt vừa kết thúc ở Hàn Sương, chúng ta mới chỉ quét sạch tán cây mọc um tùm của loài thực vật mất kiểm soát đó mà thôi, nhưng rễ của nó vẫn còn đó," Duncan bình tĩnh nói: "Đừng quên, Nữ vương Hàn Sương năm đó đã ném vài thiết bị lặn xuống biển mới miễn cưỡng chạm vào được bản thể của thứ đó — Lực lượng đó, có một 'thực thể' dưới biển sâu."
Shirley rốt cuộc ngồi không yên, cô ta gần như nhảy dựng lên: "Hả? Vậy há chẳng phải còn phải lặn xuống biển sâu đánh một trận với thứ đó sao? Bằng không nó sẽ sớm làm ra một hình ảnh phản chiếu khác nữa?!"
"Sớm? Điều đó ngược lại chưa đến nỗi," Duncan mỉm cười lắc đầu: "Sự việc không nghiêm trọng như cô tưởng tượng đâu, cho dù bản thể đó vẫn còn, bây giờ chắc chắn cũng đã bị thương nghiêm trọng, ta gần như đã đốt cháy triệt để phần lan rộng của nó, phần còn lại... sau khi mất đi sự ủng hộ về mặt nghi thức của những tín đồ tà giáo, phần nhiều đang trong trạng thái ngủ say hoặc ẩn núp, cho dù thực sự bất chấp, có lẽ cũng phải đợi thêm nửa thế kỷ nữa mới lại xuất hiện vấn đề lần nữa."
Nói đến đây, anh đột ngột dừng lại, đưa tay về phía khoảng không bên cạnh.
"Cô nói đúng không, Agatha?"
Một cụm ngọn lửa màu u lục bốc cháy tại đầu ngón tay Duncan, đồng thời nhanh chóng nhún nhảy và khuếch tán ra trong không khí, hình thành một bức màn che giống như vòng nước xoáy. Mà trong màn lửa hừng hực, nữ thần quan mù mặc váy đen, đeo băng bịt mắt đang đứng ở nơi đó trong tư thế cầu nguyện, hai tay chắp trước ngực.
Shirley và A Cẩu chết lặng nhìn cảnh này.
“Đúng vậy, đây cũng chính là chuyện chúng tôi đang lo lắng,” Agatha ngẩng đầu lên, giọng nói có chút từ tính nghe có vẻ thanh tao: “Những ai biết được chân tướng về Kế hoạch Abyss đều sẽ lo lắng như vậy — Chúng ta chỉ tiêu diệt ‘sản vật’ xuất hiện trên mặt biển, nhưng lại không có sức tiêu diệt 'bản thể' có thể vẫn đang ẩn núp dưới đáy biển sâu đó."
“Chúng ta không thể để mặc nó thêm năm mươi năm, sau đó chờ đợi mối nguy kế tiếp xảy đến để rồi lại lặp lại chiến tranh bảo vệ Hàn Sương lần nữa,” Duncan nói: “Ta ngược lại không ngại ra ray giúp đỡ mỗi lần như vậy, nhưng sẽ luôn có nhiều người hy sinh hơn trong ngọn lửa chiến tranh."
"... Hàn Sương hiện tại, sợ là không còn sức lực dư thừa để chế tạo ra thiết bị lặn như vậy nữa," Agatha trầm lặng một lát sau mới nói: "Không riêng vấn đề của bản thân thiết bị lặn, mà còn có các thiết bị khác, số liệu, nhân viên, tài nguyên vật chất cần thiết cho việc lặn xuống... Tất cả những thứ này không phải một Hàn Sương đang có trăm công ngàn việc phải giải quyết có thể lấy ra được."
"Vậy thì mau chóng chuẩn bị đi, đi kêu Tòa thị chính của các ngươi nghĩ cách," Duncan thản nhiên nói: "Nếu thật sự không được, thì chuẩn bị một chiếc quan tài bằng sắt có thể nổ tung trong biển sâu, đặt một thi thể bên trong, ta có thể thông qua phương tiện này đi xuống đáy biển để xem xét tình hình - Mặc dù lực lượng hóa thân tạm thời có thể chịu tải có hạn, nhưng chỉ cần thiết lập một lối đi ổn định, ta hẳn sẽ có thể lan tràn ngọn lửa xuống đáy biển."