Nghe phân phó của Duncan, Agatha nghĩ ngay đến “thi thể” được dùng làm nguyên vật liệu cho sự giáng xuống tạm thời đó.
Cô ta khẽ gật đầu, không đưa ra ý kiến bất đồng: "Được, tôi sẽ cân nhắc đến cách này."
Duncan ừ một tiếng, sau đó lại có chút tò mò nhìn Agatha đang xuất hiện bên trong cánh cửa lửa, quan sát cảnh sắc mơ hồ lại mờ ảo phía sau cô ta, tùy ý hỏi: "Tình hình bên phía cô bây giờ thế nào?"
"Đại giáo đường đã khôi phục ổn định, hôm nay chúng tôi liên hệ các giáo đường toàn thành, xác nhận nhân lực hiện tại có thể sử dụng và thống kể tổn thất thời gian trước," Agatha đáp lời, trong giọng nói lại mang theo chút vui mừng: "Đêm qua đúng như ngài nói, thành bang đã trải qua trong yên bình, trong bóng tối lại thực sự không có nảy sinh bất kỳ bóng dáng nào, thậm chí ngay cả bệnh viện tâm thần và khu vực nghĩa trang có khả năng xuất hiện vấn đề nhất cũng không có xuất hiện sự thay đổi khác thường nào. Điều này khiến tôi thở phào nhẹ nhõm – Nếu hôm nay vẫn có thể như vậy, chúng tôi sẽ bớt đi một nửa chuyện cần phải lo lắng.”
“Ta đang nói về tình hình của cô,” Duncan nhướng mày: “Làm việc với cường độ cao như vậy với thân thể hiện tại sẽ không có vấn đề gì chứ?”
"Tôi không hề cảm thấy mệt mỏi — Có lẽ đối với tôi bây giờ trở thành một thi thể ngược lại là một chuyện tốt," Agatha bình tĩnh nói: "Thi thể sẽ không mệt mỏi, cũng không cần nghỉ ngơi theo nghĩa thường. Chỉ cần vẫn có thể nhận được sự bình an từ việc cầu nguyện và thiền định, tôi sẽ không có vấn đề gì."
"Hình như cô đang ở trong phòng cầu nguyện của giáo đường?"
"Đúng vậy, tôi đang ở trong Đại giáo đường — Đây là phòng của Giáo chủ Ivan ban đầu, rất thanh tĩnh," Agatha quay đầu, nhìn thoáng qua căn phòng quen thuộc mà lại đặc biệt này, trong giọng nói mang chút thương cảm: "Bây giờ, nơi này đã để lại cho tôi."
Duncan lại đột nhiên dâng lên một cảm giác cổ quái, anh do dự vài giây, nhưng vẫn không nhịn được hỏi: "Cô ở trong Đại giáo đường liên lạc với ta như vậy, Bartok không để ý sao?"
Agatha nhất thời sửng sốt: "..."
Shirley và A Cẩu bên cạnh cũng sửng sốt.
“Thuyền trưởng, làm sao mỗi lần ngài đều có thể suy nghĩ sự việc từ một góc độ khó tin như vậy?” Shirley nhỏ giọng lẩm bẩm: “Hơn nữa, những lời này nghe ra thật kỳ quái…”
Duncan mặt không cảm xúc liếc nhìn cô gái: “Người lớn nói chuyện đừng chen vào, hễ có cơ hội là ngừng viết — Từ nãy đến giờ cô chưa viết được chữ nào đúng không?”
Shirley lập tức than vãn, tiếp tục vật lộn sinh tử với bài tập. Agatha chiếu ra trong ngọn lửa rốt cuộc tỉnh táo lại, quay đầu liếc nhìn Thánh tượng thần chết cách đó không xa với biểu cảm quái dị, hồi lâu sau mới quay đầu lại: "Tôi hoàn toàn không có nghĩ tới vấn đề này..."
Sau đó cô ta dừng lại, rồi lại trầm ngâm hỏi: "Fanna đi theo ngài, bình thường ngài cũng hỏi cô ấy vấn đề này sao? Cô ấy trả lời thế nào?"
Duncan suy nghĩ một chút, cảm thấy rất có lý: "Đúng là không có hỏi, có thời gian sẽ hỏi thử."
Agatha theo bản năng mở miệng dường như muốn nói điều gì, nhưng cuối cùng không nói ra.
Sau vài giây im lặng lúng túng, cuối cùng cô ta cũng tìm được một chủ đề khác: "Ngoài ra, tôi đã chuẩn bị sẵn sàng đi kiểm tra tình hình bên trong giếng mỏ vàng sôi."
“Giếng mỏ đã trở lại yên ổn rồi à?” Duncan nhướng mày: “Ta nhớ cô từng nói, ít nhất phải đợi thêm mấy ngày nữa.”
"Tổng thể đã yên ổn, thành thật mà nói... bây giờ khám phá chỗ sâu có thể vẫn có nguy hiểm nhất định, nhưng tôi không tính đợi thêm," Agatha trở nên nghiêm túc, dường như đã hạ quyết tâm: "Tôi có thể cảm giác được chỗ sâu đó có thứ gì đó đang gọi tôi, cảm giác này đã bắt đầu mãnh liệt hơn kể từ hồi sáng, nếu tiếp tục đợi thêm... tôi lo rằng mình sẽ bỏ qua thứ rất quan trọng."
Duncan khẽ gật đầu, sau vài giây im lặng, anh đột nhiên nói: “Trước khi xuất phát, đến số 44 phố Oak tìm ta.”
Agatha đột nhiên kinh ngạc mở to hai mắt: "Ngài muốn đi cùng tôi?"
"Ta cũng tò mò, nơi đó rốt cuộc để lại thứ gì."
"Tôi hiểu rồi, trước khi xuất phát tôi sẽ đến tìm ngài."
Duncan gật đầu, vẫy tay xua tan ngọn lửa giữa không trung, sau đó thở ra một hơi, cúi đầu nhìn cần câu trống không trong tay.
“… Bỏ đi, không quân cũng là một khâu câu cá,” Anh lẩm bẩm, sau đó lại quay đầu liếc nhìn Shirley và A Cẩu đang nằm cạnh thùng gỗ: “Ta trở về phòng trước, A Cẩu ngươi để mắt đến Shirley, bắt cô ta chép ít nhất nội dung năm trang đầu tiên của cuốn sách từ vựng — Làm xong bài tập muốn chơi thế nào cũng được."
A Cẩu vội vàng đứng dậy, sốt sắng vừa gật đầu vừa lắc lắc cái đuôi xương xẩu của nó. Cuối cùng mãi cho đến khi bóng dáng của Duncan biến mất ở cầu thang cách đó không xa, con chó săn biển sâu này mới thở phào nhẹ nhõm, trở lại chỗ mình nằm ban đầu. Nhưng trước khi nằm xuống, nó lại đột ngột ngẩng đầu lên liếc Shirley một cái: "Chớ có sao nhãng, mau viết đi."
“A Cẩu, ngươi hối thúc thật sao?” Shirley lập tức rũ vai xuống: “Ta đau tay rồi...”
“Ngay cả ngón tay ta đều không có mà vẫn có thể viết nhật ký được — cô dù gì cũng có hai tay mười ngón trên,” A Cẩu lắc lắc đầu, vừa lẩm bẩm vừa nằm xuống lại: “Đọc thêm sách, học thêm chữ, Shirley, đừng có không kiên nhẫn, Thuyền trưởng thật sự muốn tốt cho cô, không phải cô vẫn luôn muốn có cuộc sống như những đứa trẻ khác sao? Ta thật sự không thể cho cô, nhưng Thuyền trưởng muốn cho cô — Tồn tại như ngài ấy, cách ban ân huệ thì có quá nhiều, nhưng ngài ấy chọn để bản thân quan tâm đến cô và Nina như một con người, cô có biết điều này có..."
Shirley nghe được một nửa thì vội vàng xua tay cầu xin tha: "Ài đừng nói nữa đừng nói nữa, ta biết ta biết, ta cũng không ngốc — A Cẩu, sao ngươi giống một mụ già vậy..."
A Cẩu lại càu nhàu hai tiếng, nhưng ngược lại cũng không tiếp tục nói chuyện với Shirley, mà cúi đầu tiếp tục nghiên cứu sách giáo khoa hình học trước mặt với sự hứng thú cao độ.
Trên các trang sách, chữ viết và ký hiệu phác thảo kiến thức và kinh nghiệm của người đi trước, nét vẽ và công thức mô tả sự vận hành của thế giới. Lỗ thủng mắt tràn ngập ánh sáng đỏ như máu của A Cẩu chuyên chú xem qua văn chương cô đọng trí tuệ của nền văn mình. Trong đầu óc thuộc ác ma biển sâu của nó, không ngừng phác họa ra từng hình vẽ hình học và từng công thức số học theo nội dung của tài liệu giảng dạy.
Ngoài ra còn có một nguồn sáng đỏ nhấp nháy cùng một loạt các điểm sáng nhấp nháy được sắp xếp giống như một ma trận, chợt thoáng qua giữa các hình vẽ và công thức hình học đó.
Giây tiếp theo, Shirley dường như cảm nhận được điều gì đó, đột nhiên ngẩng đầu nhìn về phía A Cẩu. Người sau gần như ngay lập tức từ một trạng thái nào đó tỉnh lại, cả con chó nhảy thẳng lên cao mấy mét: "Ôi chao!!"
Shirley trực tiếp bị xiềng xích lôi kéo bay cùng đến giữa không trung, sau đó rầm một tiếng rơi xuống boong tàu, sau khi bối rối bò dậy thì nhào tới ôm lấy đầu A Cẩu lắc mạnh trước tiên: “Ngươi nổi cơn gì vậy hả? Với vừa rồi ngươi bị làm sao vậy, tại sao ta cảm thấy hơi thở của ngươi đều thay đổi?!"
"Ta... Ta không biết!" Đầu A Cẩu bị Shirley lắc kêu răng rắc vang dội, khó khăn lắm mới thoát ra được, nhưng rõ ràng vẫn còn mê man: "Vừa rồi hình như nhìn thấy thứ gì đó vụt qua trước mắt, đến mức không kịp nhìn rõ là thứ gì... nhưng giờ thì không sao nữa rồi.”
Aye đang mổ khoai tây chiên lúc này đột nhiên ngoẹo đầu, tò mò nhìn A Cẩu: “Máy chủ từ xa không phản hồi, vui lòng kiểm tra kết nối mạng?”
A Cẩu nhất thời không phản ứng kịp, theo bản năng nói: "Hả?"
Aye lại chỉ vỗ võ cánh, đi tới một bên như mới rồi không có chuyện gì xảy ra, vừa đi vừa lẩm bẩm: "Mua xu Q không? Mua thẻ tháng không? Mua thẻ thông hành không?"
"Đừng để ý tới nó, đầu óc của con chim này còn hồ đồ hơn cả Alice," Shirley xua tay, quay đầu A Cẩu sang phía mình, trên mặt lộ ra vẻ lo lắng: "Ngươi không sao chứ? Làm toán cả ngày đến cháy hỏng não à?"
"Ta chưa bao giờ nghe nói ác ma biển sâu sẽ bị cháy hỏng não..." Bản thân A Cẩu cũng trở nên nghi ngờ: "Ta thậm chí còn không biết mình có bộ phận này hay không."
"Ngươi đương nhiên chưa từng nghe nói qua, trên toàn thế giới chỉ một mình ác ma biển sâu là ngươi động não, cho dù đám đồng bào đó của ngươi thật sự có não cũng không có cơ hội cháy hỏng... Này, ngươi khoan cử động, ta kiểm tra cho người."
Shirley vừa lẩm bẩm, vừa vội vàng kiểm tra A Cẩu từ trên xuống dưới một lượt, sau đó lại cẩn thận cảm nhận những thay đổi về mặt tinh thần giữa mình và đối phương thông qua xiềng xích cộng sinh, nhưng cuối cùng vẫn không phát hiện vấn đề gì.
Mọi thứ bình thường.
“Ta đã nói là không sao mà,” A Cẩu thở phào nhẹ nhõm, thản nhiên nói: “Có lẽ lúc đọc sách đã thu hút thứ gì đó đến, sau đó khi đối phương chuẩn bị chạy ra phát hiện là một 'đồng hành', thì lại quay trở về..."
Nó vừa lẩm bẩm vừa nằm xuống lại, dùng móng vuốt cào vào tờ giấy nháp trước mặt.
Shirley bên cạnh nhất thời nóng nảy: "Này, ngươi còn định xem à?"
A Cẩu vừa vẽ đường kẻ phụ lên giấy vừa thuận miệng nói: “Ta chỉ còn một vấn đề lớn, bước cuối cùng, vừa mới nghĩ ra cách giải.”
Shirley: "..."
Cô ta vô cùng lo lắng nhìn A Cẩu viết viết tính tính, sẵn sàng giật dây xích trên cánh tay bất cứ khi nào nhìn thấy tình huống không ổn, nhưng mãi cho đến khi đối phương giải xong vấn đề lớn giống như thiên thư trong mắt cô ta, đều không xảy ra bất cứ chuyện gì.
A Cẩu ném cây bút xuống boong tàu, ngẩng đầu liếc nhìn Shirley.
"Cô xem, ta đã nói không vấn đề gì mà —" Giọng điệu của nó mang chút an ủi, nhưng ngay sau đó, ánh mắt của nó rơi xuống chiếc thùng gỗ bên cạnh.
"Shirley, cô còn chưa làm xong bài tập đấy."
"Ả –"
Nghe thấy tiếng than khóc kéo dài âm điệu của cô gái, A Cẩu chỉ lắc lư cái đầu, nhưng rồi ánh mắt lại rơi vào cuốn sách mình vừa đọc.
Hình như... quả thật không xảy ra vấn đề gì.
Nhưng nó chắc chắn rằng, mình thực sự đã nhìn thấy thứ gì đó - Không phải “đồng bào” bị cuốn sách thu hút tới, mà là một thứ khác, thần bí và cổ quái hơn.
Bản thân... rốt cuộc đã nhìn thấy gì?