Duncan đang bước vào phòng thuyền trưởng bỗng khựng lại quay đầu nhìn về phía sau.
Hướng boong tàu ở mũi tàu dường như có một số động tĩnh, theo nhận thức tinh tế từ Thất Hương Hào truyền tới, động tĩnh đó là do Shirley và A Cẩu gây ra.
Nhưng bên đó không hề có vấn đề gì.
“Làm có bài tập tốn sức như vậy.” Duncan lẩm bẩm, lắc đầu, cất bước đi về phía hải đồ.
Đầu Sơn Dương đang nghiêm túc điều khiển bánh lái ở mép bàn hàng hải ngay tức khắc phát ra tiếng gỗ ma sát cọt kẹt, nó quay đầu nhìn về phía Duncan, hai con mắt hắc diệu thạch đen thui đều như sáng lên: “A! Thuyền trưởng Duncan vĩ đại đã đến bên canh đại phó trung thành của ngài ấy — Thu hoạch của ngài hôm nay…”
“Hôm nay không có cá,” Duncan liếc nhìn Đầu Sơn Dương: “Động tĩnh trước đó của Hàn Sương, sợ rằng khoảng thời gian tới đều không câu được cá ở đây.”
Một tràng khen ngợi vừa mới nổi lên của Đầu Sơn Dương lập tức bị kiềm nén trở lại, cổ gỗ cọt kẹt lắc lắc trái phải, thật lâu sau nó mới tuôn ra một câu: "A... vậy chí ít ngài đã thu hoạch được một buổi sớm nhàn nhã, hôm nay gió biển dễ chịu, ánh nắng rất tốt, là một ngày tốt để dạo chơi trên biển, nếu ngài có hứng thú, chúng ta có thể đến khu vực phụ cận Cold Harbor..."
"Không có hứng thú, ta tạm thời không có ý định để cho Thất Hương Hào tới gần bất kỳ thành bang nào." Duncan ngắt lời Đầu Sơn Dương sắp bắt đầu huyên thuyên, ánh mắt thì tùy ý rơi trên hải đồ trước mắt.
Sương mù mơ hồ chậm rãi nhấp nhô trên hải đồ. Giữa sương mù lượn lờ lại đánh dấu một tuyến đường rõ ràng. Đó là tuyến đường đánh dấu đoạn đường đi về phương bắc của Thất Hương Hào. Mà xung quanh hư ảnh hạm tàu tượng trưng cho Thất Hương Hào thì có thể nhìn thấy hình chiếu đại diện cho Hàn Sương và Sea Mist đang phát ra ngọn lửa màu xanh lá hơi yếu ớt.
Đối tượng sau giờ phút này đang cập bến ở rìa của thành bang Hàn Sương.
“Sea Mist bên đó trông khá yên tĩnh…” Ánh mắt Duncan rơi trên hình chiếu của Sea Mist, khóe miệng đột nhiên nhếch lên một độ cong, dường như nghĩ tới chuyện vui vẻ gì đó: “Xem ra khá suôn sẻ.”
"Suôn sẻ? A, Thuyền trưởng, tôi cảm thấy ngài dường như lại có một mưu đồ vĩ đại?" Đầu Sơn Dương nghe vậy lập tức lên tinh thần, vừa rướn cổ về phía hải đồ vừa om sòm: "Ngài có kế hoạch gì? Là muốn lật đổ thành bang đang yếu thế? Hay nhân cơ hội chiếm lại hoàn toàn Sea Mist hồi đó đã tự ý rời bỏ hạm đội? Không hổ là ngài, mưu đồ của ngài quả nhiên không chỉ..."
Duncan yên lặng liếc nhìn Đầu Sơn Dương: "Trong lòng ngươi chỉ có những thủ đoạn cướp bóc âm mưu lật đổ sao? Không có một số khả năng đứng đắn tích cực được sao?"
Đầu Sơn Dương suy nghĩ một lúc, rồi thay đổi cách nói: "Ngài muốn tự mình giúp Hàn Sương sắp xếp lại trật tự để vượt qua khó khăn lần này? Hay là muốn dẫn dắt Tirian thoát khỏi thân phận phản nghịch không vinh dự hiện tại và đưa hẳn trở lại con đường đúng đắn và vĩ đại?
Duncan lập tức dùng ánh mắt quái dị nhìn gã này: "Làm sao ngươi nghĩ ra những điều này?"
"Thuyền trưởng, có lẽ ngài không chú ý tới, nhưng tôi vẫn có một ít năng lực quan sát, hơn nữa chung sống khoảng thời gian này, tôi cũng ngày càng hiểu rõ ngài," Đầu Sơn Dương chậm rãi chuyển động cổ, trong đôi con ngươi đen thui không thể tiết lộ bất kỳ cảm xúc nào, nhưng giọng điệu của nó rõ ràng mang vẻ tự mãn và thư thái: "Ngài sẽ không bỏ mặc Hàn Sương hiện nay - Không giống như Phổ Lan Đức, Hàn Sương đã chịu thiệt hại nghiêm trọng hơn trong thảm họa này, nếu thực sự bỏ mặc, sẽ xảy ra chuyện lớn, mà ngài..."
Nó nói đến đây thì đột nhiên dừng lại, dường như đang tìm từ ngữ thích hợp, một lúc sau mới chậm rãi tiếp tục nói: “Mà ngài, thì đầy nhân tính.”
Duncan nhất thời không nói gì, chỉ bình tĩnh nhìn chằm chằm đôi con người đen kịt đến như có thể nuốt lấy ánh sáng của Đầu Sơn Dương, một lúc lâu sau mới nhẹ giọng phá vỡ sự yên lặng: "Năng lực quan sát rất nhạy bén."
Đầu Sơn Dương do dự một lúc, đột nhiên trong cổ phát ra tiếng lạch cạch: “Điều này điều này… điều này nghe như muốn diệt khẩu…”
Duncan lại cười lên, khẽ lắc đầu: "Nhìn xem, ngươi còn chưa hiểu rõ ta — Ta cũng không ngại những kẻ có năng lực quan sát nhạy bén, điều này có thể giúp ta đỡ phải suy nghĩ nhiều."
Nói xong anh xua tay, cũng không thèm để ý đến phản ứng sau đó của Đầu Sơn Dương, đứng dậy nhìn về phía chiếc gương tròn phong cách cổ xưa cách đó không xa.
Ngọn lửa yếu ớt lặng lẽ dâng lên trong mắt anh, mặt gương trở nên thâm trầm, trong ánh sáng và bóng tối tĩnh lặng lan tỏa, bóng dáng vội vã của Tirian dần hiện rõ.
“Chào buổi sáng, Tirian, hy vọng ta không quấy rầy con nghỉ ngơi,” Duncan bình tĩnh nhìn “đại hải tặc” trong gương rõ ràng chạy lon ton tới, trên môi nở nụ cười mỉm: “Tối qua nghỉ ngơi thế nào?"
Tirian trong gương hiển nhiên có chút căng thẳng, hít mấy hơi mới bình tĩnh lại, trên môi mang theo nụ cười cứng ngắc: "Cha... Cha, chào buổi sáng, tôi đang lúc muốn tìm người — Ờ, tối qua tôi nghỉ ngơi tạm ngon, cảm ơn người quan tâm."
“Con nói chuyện với ta có cảm giác xa cách quá, không cần căng thẳng như vậy,” Duncan điều chỉnh lại tư thế ngồi, cười nửa miệng nhìn bóng người trong gương: “Sao, tư thế trước đó đã làm con sợ à?”
“Không… không có!” Tirian lập tức ngồi thẳng dậy, giống như một học sinh đột nhiên bị gọi tên trong lớp: “Tôi chỉ là kính sợ người hơn…”
"Được rồi, ta chỉ hy vọng con thả lỏng một chút — Bất kể tư thế nào, cũng không nên khiến con căng thẳng thành ra như vậy," Duncan lắc đầu: "Con nói con đang muốn tìm ta? Là có chuyện gì sao?"
Tirian ngập ngừng một lúc, dường như đang sắp xếp lại mạch suy nghĩ, cân nhắc nên mở lời thế nào, sau một lúc mới ngập ngừng nói: “Đó là về Hàn Sương, tôi không biết nên giải thích thế nào với người, nhưng bọn họ dường như muốn...”
Đại hải tặc có chút lúng túng, dường như không chắc có nên nói ra một số chuyện. Nhưng ngay lúc này, giọng nói của Duncan đột nhiên vang lên, cắt đứt lời phía sau của hắn: "Để ta đoán xem, thân phận kế tiếp của con sẽ là gì — Tướng quân của thành bang Hàn Sương? Cao tầng của Tòa thị chính? Hay là... bọn họ trực tiếp để con làm quan chấp chính?"
Tirian đang loay hoay không biết chọn từ chọn câu thế nào thì sửng sốt một lúc, kinh ngạc ngẩng đầu lên.
"Sao người lại..."
"Rất đơn giản, bởi vì đây là ta kiến nghị — để Hạm đội Sea Mist vào thành," Duncan thản nhiên nói: "Nếu không, con cho rằng còn có nhân tố nào khác, có thể khiến Tòa thị chính hỗn loạn nhanh chóng hành động và thống nhất quan điểm như vậy sao — Con biết quy trình làm việc của bọn họ mà."
Biểu cảm trên mặt Tirian trở nên tinh tế mắt thường có thể nhìn thấy. Trong mắt hiện lên một loại cảm xúc “Mình ở đây vò đầu bứt tai cả đêm để suy nghĩ về nhân sinh và tương lai kết quả kinh ngạc khi nghe cha là một người vui vẻ". Nhưng hắn nhìn tấm gương trước mặt mở miệng mấy lần, cuối cùng vẫn không dám nói ra những suy nghĩ bất kính trong đầu, chỉ nhìn Duncan bằng một ánh mắt rối rắm khó hiểu: "Tại sao người phải làm như vậy..."
"Rất đơn giản, bởi vì Hàn Sương cần con, con cũng cần Hàn Sương," Duncan thu lại nụ cười mỉm thuộc về người vui vẻ nơi khóe miệng, quay đầu nhìn Tirian một cách nghiêm túc: "Từ bên trong, thế cục hỗn loạn của thành phố cần một lực lượng đủ mạnh để bình ổn và xoa dịu. Từ bên ngoài, Hải quân Hàn Sương đã bị thiệt hại nặng nề, toàn bộ thành bang cần gấp sự bảo vệ mạnh mẽ. Vậy thì còn ai có cả thủ đoạn mạnh mẽ lẫn kinh nghiệm quản lý, rồi lại nắm giữ một hạm đội hùng mạnh chứ?"
Duncan khẽ điều chỉnh tư thế, nghiêng người về phía trước và nhìn vào mắt Tirian.
"Có vẻ như con đã chấp nhận lời mời của bọn họ, giống như ta đã nói, Hàn Sương cần con — con cũng cần nó."
Trong mắt Tirian dường như có vẻ né tránh: "Năm mươi năm, tôi làm hải tặc cũng đủ rồi, đổi một lối sống mới dường như cũng không tệ."
"Nói lời thật."
"... Dù sao thì, người cũng đã đích thân ra tay bảo vệ nơi đó, tôi không muốn nhìn thấy tâm huyết của người bị lãng phí..."
"Nói lời thật."
"Tôi tán thưởng tinh thần ngoan cường mà người Hàn Sương biểu hiện ra — Đối mặt với thảm họa, họ không lùi bước; ngay cả lúc người không ra tay giúp đỡ, họ cũng chưa từng đầu hàng. Tôi thừa nhận rằng, tôi không muốn để những người này phải chịu đựng những ngày khổ cực kế tiếp.”
Duncan không nói gì, chỉ lặng lẽ nhìn Tirian.
Tirian nhún vai: "Mặt khác, tôi cũng không muốn nhìn nơi mà Lei Nora bệ hạ từng bảo vệ rơi vào thời đại bóng tối lâu dài và không gượng dậy nổi vì điều này."
Duncan vẫn không nói gì.
“Được rồi…” Tirian cuối cùng thở dài, tỏ vẻ bất lực: “Tất cả những điều trên.”
“Tốt lắm, làm một người thẳng thắn thành khẩn, nhất là ở trước mặt ta,” Duncan thu hồi ánh mắt, lại thả lỏng tư thế: “Như vậy, thân phận hiện tại của con là?”
“Bọn họ mời tôi làm quan chấp chính,” Khóe môi Tirian giật giật, trong biểu cảm phức tạp: “Thậm chí… còn mang ra một đống đề án đã chuẩn bị sẵn từ sớm.”
Duncan nhất thời không nói gì, dường như chìm vào suy nghĩ ngắn ngủi, vài giây sau mới nhẹ nhàng thở ra: "Quyết đoán hơn so với điều ta dự đoán."
Tirian do dự một lúc, trong mắt mang theo vẻ dò hỏi: “Người có kiến nghị gì cho tôi không?”
“Tại sao phải hỏi kiến nghị của ta chứ?” Duncan cười lên: "Con từng đi theo Nữ vương Hàn Sương, lại thống ngự Hạm đội Sea Mist năm mươi năm, giao thiệp với mọi thành bang trên biển Lạnh, ta không cho là mình có thể cho con lời khuyên gì trong chuyện 'đảm nhiệm chức quan chấp chính'?"
"Tôi chỉ muốn nghe xem ý kiến của người."
Duncan trầm ngâm một lúc, sau khi suy nghĩ chốc lát, anh mới nhẹ giọng nói: “Vậy thì hãy làm thật tốt và cố gắng hết sức mình — Tại thế giới lạnh như băng này, thứ mà người ta có thể dựa vào đã rất ít.”
"... Tôi hiểu rồi."
“Ừm,” Duncan thản nhiên đáp lại, sau đó đột nhiên quay đầu, liếc nhìn hải đồ bên cạnh: “Ngoài ra, còn có một chuyện.”
Tirian nghe thấy vậy, nhanh chóng chỉnh lại biểu cảm: “Xin người phân phó.”
Ánh mắt của Duncan nhìn về phía hải đồ và thấy rằng hư ảnh của Bạch Tượng Mộc Hào đang nhanh chóng nổi lên ở vị trí gần như chồng chập với Sea Mist.
Anh quay đầu liếc nhìn Tirian, trên mặt mang theo ý cười: “Lát nữa đứng vững vịn chắc.”
Tirian sửng sốt: "Hả?"
Duncan vẩy tay làm tan đi ngọn lửa trong gương. Khoảnh khắc ngọn lửa tan biến, Tirian khẽ kêu lên từ phía đối diện của tấm gương —
"Này tôi... chuyện gì đang xảy ra thế?!!"