Thâm Hải Dư Tẫn (Dịch)

Chương 448 - Chương: 448

Chương: 448

Trong phòng Cục quản lý trị an rất ấm áp, ánh đèn cũng rất sáng sủa, mặc dù ở trong tình thế hỗn loạn hiện nay nhưng vẫn giữ được dáng vẻ trật tự - hơn nữa còn có nước trà và cà phê.

"Tên họ?"

"Lawrence Creed."

"Nghề nghiệp?"

"Thuyền trưởng, thuyền trưởng của Bạch Tượng Mộc Hào."

"Thuộc hiệp hội?"

"Hiệp hội Thám hiểm, tôi có đầy đủ tư chất của nhà thám hiểm thâm niên, bao gồm các chứng chỉ về lịch sử học, thần bí học cùng các lĩnh vực liên quan đến hàng hải, ngoài ra... ừm, hết rồi."

"Nguyên nhân ngài đến Hàn Sương?"

Lawrence ngẩng đầu lên, nhìn đèn điện sáng trưng phía trên, suy nghĩ vài giây: "Thật ra lúc đầu tôi tới để giao hàng... hàng đại giáo đường thành bang các anh đặt."

Người ghi chép trẻ tuổi ngồi đối diện viết viết vẽ vẽ trên giấy, sau vài nét bút thì ngẩng đầu lên, trên mặt nở nụ cười thân thiện nhưng có phần lo lắng khó nén: “Được rồi, tôi ghi chép lại rồi. Ngài đừng để bụng, việc công phải ghi lại theo thông lệ thôi, dù sao đến đây một chuyến, phải ghi lại gì đó mới được. Hàn Sương cảm ơn sự ra tay giúp đỡ của mọi người — Ngài cần thêm một cục đường nữa không?"

“À, không cần đâu, cảm ơn.” Lawrence có chút lúng túng xua tay, bưng tách cà phê lên nhấp một ngụm, nhưng vì vẫn còn trong trạng thái u linh nên không nếm được cũng không cảm nhận được độ ấm, đành phải đặt cốc xuống lại, quay người liếc nhìn về phía sau.

Bọn thủy thủ toàn thân bao phủ trong ngọn lửa u linh ngồi thành một hàng trên ghế dài ở nửa sau của căn phòng nghỉ ngơi. Đám người thô lỗ này đã ăn uống gần hết nước trà và đồ ăn nhẹ được chuẩn bị trong văn phòng của người ta — Bọn họ ngược lại không ngại mất vị giác dưới trạng thái linh thể, ở nơi này ăn ngốn nghiến dựa hoàn toàn trên tâm lý "đến một chuyến không thể thua thiệt trở về".

Không hề có cảm giác căng thẳng đáng lẽ phải có sau khi bị “mời” vào Cục trị an vì làm nhiễu loạn an ninh trật tự - Tất nhiên điều này cũng là bình thường, dù sao thì nhóm người mình thực sự được các quan trị an “mời” vào rất lịch sự, thậm chí còn có chút lo lắng và kính sợ.

Nghĩ đến đây, Lawrence không khỏi lại cảm thấy xấu hổ dâng lên đầu, nhưng vì khuôn mặt bị ngọn lửa bao trùm, nên người khác có lẽ không thể nhìn thấy biểu cảm của ông ta.

"Tôi nghe nói lúc ban đầu mọi người đã hỗ trợ người gác cổng ở khu giáo đường, nhưng tại sao sau đó lại lang thang khắp thành khu thượng? Hơn nữa còn... gây ra một vụ náo động lớn như vậy?"

Người ghi chép trẻ tuổi phụ trách kê khai ở phía đối diện bàn tò mò và thận trọng hỏi.

“Đây là một số… chuyện ngoài ý muốn nho nhỏ,” Lawrence nói với một chút xấu hổ trong giọng điệu, cố gắng cân nhắc cách giải thích tình huống phức tạp trước mắt — Nên giải thích thế nào đây? Lẽ nào nói thẳng ra sau khi mình dẫn một đám thủy thủ làm ầm ĩ một trận vẫn còn dồi dào tinh thần và thể lực, thế là dự tính đi dạo trong thành một chút, chuẩn bị mua một số đồ lưu niệm trở về Phổ Lan Đức, kết quả bởi vì ngọn lửa u linh khó kiểm soát, khó khăn lắm mới thu lại không biết chuyện thế nào lại "dấy lên" khi mặt trời mọc?

Đó đúng nghĩa là "dấy lên" trên mặt chữ – Ngay tại ngã tư đường, dấy lên trước mặt mọi người.

Dị thường 077 vốn quấn áo choàng toàn thân trốn trong đội cũng bị điều này dọa sợ hết hồn, trực tiếp từ trong đám thủy thủ chạy ra vỉa hè.

Kết quả năm phút sau đã thu hút lính quan trị an của ba con phố đến, nam nữ già trẻ ở thành khu thượng vội vã đến báo cáo.

Lawrence suy nghĩ hồi lâu, cảm thấy những tình huống thật này quả thật khó mà nói ra khỏi miệng, chủ yếu là vì nếu tùy tiện nói bậy bạ, nói không chừng sẽ dính dáng đến việc "hủy hoại uy danh của Hạm đội Thất Hương Hào" – Tuy rằng Hạm đội Thất Hương Hào dường như cũng không có danh tiếng tốt gì trên thế gian, nhưng ít nhất cũng không phải loại danh tiếng này.

Cho nên ông ta chỉ có thể ngượng ngùng cười cười lần nữa, thuận miệng nói qua loa chiếu lệ: “Chúng tôi rất tò mò với thành phố này, trong lúc nhất thời sơ ý che đậy hành tung…”

Tiếng ngọn lửa nổ tí tách đột nhiên vang lên, Lawrence tùy ý vỗ vỗ ngọn lửa màu xanh lá trên cánh tay, rồi lại kiểm tra tay vịn ghế dựa có bị linh hỏa thiêu đốt hay không. Sau khi xác nhận không vấn đề gì mới ngẩng đầu lên, tiếp tục nhìn người trẻ tuổi đối diện với vẻ mặt thành khẩn, mang theo nụ cười mỉm.

"... Ngài có thể tạm thời dập tắt ngọn lửa đáng sợ này đi không?"

"Tôi đang cố gắng — mặc dù có thể không mấy rõ ràng."

"... Cảm ơn sự hợp tác của ngài, ngài có thể đợi ở đây một lát, tôi còn vài câu hỏi muốn hỏi... cấp dưới của ngài."

Người ghi chép trẻ tuổi lau mồ hôi lạnh trên trán, cố gắng duy trì biểu cảm bình tĩnh và thân thiện, sau đó hít một hơi thật sâu, lúc này mới quay sang nhìn về phía một bóng người khác bên cạnh bàn — Một gã cũng đang chờ đợi "việc công theo thông lệ", bất kể nhìn thế nào đều khá đáng ngờ.

Một bộ thây khô mặc một chiếc áo khoác thủy thủ thời đại cũ, trên đầu đội một chiếc mũ thủy thủ không vừa cỡ, cả người khô đét với vẻ ngoài đáng sợ.

Để ý thấy có ánh mắt rơi vào trên người mình, bộ thây khô lập tức ngẩng đầu lên, trên mặt lộ ra nụ cười mỉm cực kỳ bi thảm: "Chất vấn? Cái này tôi hiểu, hỏi đi hỏi đi."

"Ờ... được rồi," Người ghi chép lại lau mồ hôi lạnh trên trán, vừa thầm mắng chửi cấp trên sắp xếp mình trực ở đây hôm nay, ghen tị với đồng nghiệp có thể tuần tra trên đường phố, vừa cố gắng giữ cho giọng điệu của mình nghe có vẻ điềm tĩnh: "Tên họ?"

"‘Thủy thủ’, tôi được gọi vậy." Thây khô đáp ngay.

"Thủy... ờ, được rồi, nghề nghiệp?"

"Dị thường."

Người ghi chép ngơ ngác ngẩng đầu lên: "Hả?"

“Dị thường,” Thây khô thành thật nói, chỉ vào cái đầu teo tóp của mình: “Hay chi tiết hơn là Dị thường 077.”

Người ghi chép dường như đã hóa thành một pho tượng, qua vài giây sau, tiếng nuốt nước bọt “ực ực” rõ ràng mới truyền đến tai Lawrence.

"Khụ khụ, chuyện này có nguyên nhân rất phức tạp," Lawrence ho khan hai tiếng, giọng nói của ông ta cuối cùng khiến người ghi chép, đầu óc gần như rơi vào trống không chợt tỉnh hồn lại: "Yên tâm, đợi người phụ trách của giáo hội của các anh ở nơi này tới, tôi sẽ nghĩ cách giải thích và kê khai rõ ràng."

Nghe lão thuyền trưởng nói như vậy, người ghi chép dường như ngỡ ngàng không hiểu, biểu cảm trên mặt thay đổi nhanh mấy lần, anh ta mới mở miệng, dường như muốn nói gì, nhưng còn chưa kịp nói ra, một làn gió lốc cuốn theo bụi mù trắng xám bỗng nhiên thổi qua trong văn phòng —

Làn gió xám xoay tròn, một nữ thần quan mù mặc váy đầm dài màu đen từ trong gió bước ra, một giọng nữ hơi thanh tao và khàn khàn truyền đến: “Ta đến rồi đây.”

Người ghi chép gần như đã căng thẳng đến cực độ, thậm chí ngay cả lý trí đều bắt đầu lung lay, đột nhiên như vớ được một cọng rơm cứu mạng, cả người gần như "bật" dậy khỏi ghế: "A, Agatha nữ sĩ! Cuối cùng ngài cũng đã tới! Tình hình bên này có chút..."

"Ta biết, sự tình rất phức tạp, cho nên ta đích thân tới xử lý," Agatha không đợi người ghi chép xui xẻo nói xong đã vung tay lên, sau đó chuyển hướng sang Lawrence, bờ môi tái nhợt hơi cong lên, ngữ khí lại có chút cổ quái: "Tôi tưởng rằng mọi người đã sớm rời đi rồi."

"Vốn dĩ là muốn rời đi..." Lawrence cười gượng, nhưng thần kinh căng thẳng trong nội tâm cũng không khỏi thả lỏng theo — Bất kể nói thế nào, ông ta và tiểu thư “gác cổng” trước mắt cũng từng sát cánh chiến đấu, mặc dù toàn bộ quá trình đầy hỗn loạn, quỷ dị, tà môn và vô số tình huống bất ngờ xuất hiện, nhưng ít nhất có một điều rất chắc chắn: Mọi người đều là "người giống nhau".

Agatha phía đối diện dường như cũng thở phào nhẹ nhõm. Cô ta phẩy tay với người ghi chép bên cạnh, ý bảo đối phương đã có thể rời đi. Người thanh niên lập tức như được đại xá, chạy ra khỏi văn phòng có sức chứa người cực ít như bay.

Sau đó Agatha lại thở dài một hơi, dường như mang theo vẻ bất đắc dĩ và mệt mỏi vô cùng. Sau khi ra hiệu cho đám người Thuyền trưởng Lawrence yên tâm chớ nóng nảy, cô ta mới tập trung tinh thần, nói trong đầu: “Đã tìm được bọn họ rồi, đều đang ở Cục trị an bên này... Tình hình? Tình hình tốt vô cùng, hơn nữa khẩu vị có vẻ cũng vô cùng tốt... Vâng, tôi hiểu, tôi sẽ giải quyết tốt chuyện về sau... Không cần phải lo lắng, bản thân bọn họ cũng không gây ra rắc rối là bao, chỉ là có một số thị dân hơi hoảng sợ một chút thôi, ngài biết đấy, bây giờ thần kinh của mọi người đều khá căng...

"Ngoài ra còn có một chuyện muốn báo cáo với ngài. Có một dị thường mất kiểm soát... Đúng vậy, dị thường mất kiểm soát, số thứ tự 077, tên là 'Thủy thủ'. Bộ thây khô này đang hành động cùng bọn họ...

"Kêu bọn họ đi tìm ngài? Tôi hiểu rồi, là đến phố Oak... À, vâng, hiểu rồi."

Thật lâu sau, Agatha mới thở phào nhẹ nhõm, ngẩng đầu “nhìn” về phía Thuyền trưởng Lawrence.

Tuy rằng hai mắt bị vải đen che lại, nhưng xuyên qua vải dày dường như vẫn có một ánh mắt thực chất, làm cho lão thuyền trưởng cảm thấy có chút áp lực.

Người sau mơ hồ phản ứng lại: "Vừa rồi cô đang nói chuyện với 'hắn'?"

"Đúng vậy, hơn nữa ngài ấy còn có mệnh lệnh," Agatha gật đầu, thần sắc trở nên nghiêm túc: "Ngài ấy kêu các người đi gặp ngài ấy."

“Đi gặp hắn?” Lawrence giật mình trong lòng, ngữ khí không khỏi có chút khẩn trương: “Ý của cô là...”

"Thất Hương Hào, hiện đang neo đậu ở biển ngoài Hàn Sương, vị trí gần đúng Thuyền trưởng Tirian sẽ nói cho ông biết - Sea Mist và Bạch Tượng Mộc Hào của ông hiện đang neo đậu tại một cảng, các người đến bến tàu sẽ có thể nhìn thấy," Agatha thản nhiên nói: "Ra biển khơi tìm ngài ấy, không cần lo lắng đi vụt, sau ông đến gần, tàu của các người sẽ biết nên làm thế nào, cứ để nó tự vận hành là được."

Lawrence vô thức nuốt nước bọt, nhìn về phía những thủy thủ mà mình dẫn theo, đám người sau cũng lần lượt đứng dậy, trong mỗi ánh mắt đều lộ rõ vẻ căng thẳng.

Ông ta lại quay đầu nhìn sang bên cạnh, nhìn thấy Dị thường 077 đã bò lổm ngổm trên mặt đất, bò về phía cửa từng chút một.

Mấy tên thủy thủ lao tới, chẳng đoái hoài tới sự vùng vẫy quyết liệt của thây khô, lôi gã trở lại.

Lawrence chậm rãi thu lại ánh mắt từ mớ hỗn loạn, không yên lòng nhìn Agatha trước mặt.

"Hắn... có nói muốn tìm chúng tôi làm gì không?"

“Không, nhưng ngài ấy nói đây chỉ là một lời mời thân tình, bảo các người không cần quá căng thẳng…”

Cô ta vừa dứt lời, Lawrence còn chưa kịp lên tiếng, Dị thường 077 bên cạnh đã nhào tới dưới sự khống chế của mấy thủy thủ gào khóc thảm thiết: "Tôi! Không! Tin!!"

"Bắt hắn im miệng," Lawrence quay đầu hét lên, sau đó hít sâu mấy hơi, cố gắng điều hòa hô hấp, lúc này mới khẽ gật đầu với Agatha: "Tôi hiểu rồi, tôi sẽ đi tới nơi hẹn."

"Thả lỏng một chút, các người thật sự không cần căng thẳng," Agatha thấy vậy cười lên: "Thực ra... ngài ấy thật sự là một tồn tại ôn hòa và thân thiện hơn nhiều so với trong tưởng tượng của mọi người."

"Tôi biết," Lawrence cười khổ xòe hai tay ra: "Nhưng cảm giác căng thẳng cũng không phải là thứ dễ dàng tiêu trừ như vậy. Điều này có lẽ chỉ có thể thay đổi sau khi chúng tôi đến nơi hẹn và thực sự gặp mặt 'hắn'."

"Dù có thế nào, chúc mọi người vạn sự tốt lành," Agatha khẽ gật đầu, sau đó lại tùy ý hỏi một câu: "Ngoài ra còn có chuyện gì khác không? Mặc dù Hàn Sương bây giờ có tình cảnh không tốt, nhưng chỉ cần là chuyện tôi có thể làm được, tôi sẽ tận lực giúp đỡ."

Lawrence thực sự lộ ra vẻ suy tư khi nghe thấy điều đó, sau đó đưa tay móc vào trong ngực.

Một lát sau, ông ta lấy ra một tờ giấy có chút hư ảo trong suốt do ngọn lửa linh thể thiêu đốt, đưa đến trước mặt Agatha.

"Đây là gì?"

“Đây là danh sách hàng hóa — Hàng do Đại giáo đường các người đặt, đều đã vận chuyển đến cảng,” Lawrence nói, giọng điệu mang theo một chút do dự: “Đơn hàng này... còn được kết toán không?”

Agatha đơ ra một lúc.

Người gác cổng, tổng giám mục tạm thời của thành bang Hàn Sương, "sứ giả" của kẻ soán hỏa, Agatha nữ sĩ cứng rắn và thông minh sáng suốt — thực sự không nghĩ tới cảnh này.

Sau mười mấy giây im lặng, cuối cùng "nữ tu mù" cũng gật đầu, dường như cắn răng nói: "... Được."

Bình Luận (0)
Comment