Tời quay tròn, sợi cáp thép căng ra, chiếc “lồng sắt” kim loại trong quá trình vận hành đi xuống dưới không ngừng phát ra những tiếng kẽo kẹt, bên ngoài lồng sắt thì bóng tối bao trùm, trên vách một bên giếng thẳng thì treo những ngọn đèn khí màu vàng mờ ảo, xua tan bóng tối sâu thẳm trong giếng mỏ, mang lại cảm giác an tâm có hạn và cần thiết.
Agatha đứng bên mép thang máy, “ánh mắt” xuyên qua lan can nhìn về phía giếng thẳng không ngừng kéo dài xuống dưới. Miếng vải đen như màn đêm che kín mắt của cô ta, che kín cả sự thay đổi trong biểu cảm của cô ta, khiến người khác hầu như không thể đoán được cô ta lúc này đang nghĩ gì.
"Nơi này thật là sâu..." Một giọng nói đột ngột phá vỡ sự yên lặng trong thang máy, Alice căng thẳng đứng phía sau Duncan, vừa ngẩng đầu nhìn đèn khí không ngừng đi lên hai bên vách giếng vừa nói có chút sợ hãi: "Tôi cảm thấy chúng ta như sắp xuyên qua thành bang và rơi xuống biển..."
“Đi xuống liên tục không ngừng sẽ mang đến loại ảo giác này,” Giọng nói của Morris từ một góc lồng sắt truyền đến, lão học giả đang vừa tò mò quan sát kết cấu bên trong thang máy cỡ lớn vừa nói cũng không quay đầu lại: “Trên thực tế, bây giờ chúng ta có lẽ chỉ mới đi xuống hai ba trăm mét."
"Ò —" Alice kéo dài giọng nói, cũng không biết nàng ta có thể hiểu khái niệm "hai ba trăm mét" rốt cuộc sâu bao nhiêu hay không, dù gì trên mặt con rối này đang lộ ra biểu cảm “Điều này nghe ra thật ghê gớm”.
Duncan thì không có để ý đến đối thoại giữa Alice và Morris, anh tiến lên một bước, đi tới bên cạnh Agatha đang yên lặng đứng ở mép cabin, quay đầu liếc mắt nhìn "người gác cổng": "Trông cô có vẻ tâm sự nặng nề."
"... Chỉ là sau khi đi xuống giếng không kiềm được tuôn ra rất nhiều ý nghĩ," Agatha trầm lặng hai giây, mới nói với ngữ khí phức tạp: "Nghe nói... 'tôi kia' lúc đó đã đứng ở vị trí này, dẫn các thành viên của đội thăm dò tiến sâu vào mỏ vàng sôi từ giếng thẳng này..."
Giọng cô ta khàn khàn, có chút ngập ngừng.
"Khi đó 'cô ấy'... dường như đã nhận ra sự thật về bản thân mình. Theo những chi tiết được mô tả bởi những người thủ vệ cùng xuống giếng khi đó, thời điểm đó cô ấy có một thái độ kiên quyết lạ thường, nhưng không người nào biết tại sao..."
"Nếu 'hàng giả' đó thật sự khôi phục phần lớn tư duy cùng ký ức của cô, vậy thì cô ấy có thể nhận thức được tình huống thực sự của bản thân cũng không phải là chuyện không thể tưởng tượng," Duncan thản nhiên nói: "Cho dù là bản sao, cũng có thể có ý chí bền bỉ và tâm hồn cao thượng."
Agatha nhất thời không nói gì, dường như đang đắm chìm trong suy nghĩ rối rắm và nặng trĩu. Thật lâu sau, cô ta mới đột nhiên phá vỡ sự yên lặng: “Tôi chỉ đang nghĩ... thời điểm đó cô ấy rốt cuộc đang nghĩ gì, rồi đang nhớ tới gì sao... cô ấy có từng sợ hãi, hay hối hận không? Cô ấy có ký ức của tôi, nhưng lại chỉ có nhân sinh mấy ngày, đối với tất cả những điều này... cô ấy sẽ mang lòng oán hận không?"
Duncan quay đầu, lặng lẽ nhìn chằm chằm Agatha.
Nhìn chăm chú một lúc, anh mới chậm rãi mở miệng: “Nếu là cô, cô sẽ mang lòng oán hận, hay hối hận về quyết định của mình không?”
"Không."
"Hiển nhiên, cô ấy cũng sẽ không."
"Nhưng mà..." Agatha lại nói tiếp ngay sau đó: "Nhưng mà... tôi nghĩ tôi vẫn sẽ có chút tiếc nuối, lúc chết đi trong bóng tối, tôi sẽ nhớ tới thành bang dưới ánh mặt trời, nhớ tới những người và vật quen thuộc trong thành. Nếu là một bản sao, tôi vẫn sẽ hối tiếc mình không thể bước qua cánh cửa đó của Bartok, bởi vì tôi không biết mình có linh hồn hay không, tôi..."
Cô ta dừng lại, nhẹ nhàng hít một hơi, nói với ngữ khí có chút buồn bã: "Đúng vậy, nếu là tôi, tôi sẽ cảm thấy tiếc nuối."
Duncan nhìn cô ta, thật lâu sau, anh mới thu hồi ánh mắt, quay đầu nhìn bóng tối đang không ngừng dâng lên xung quanh và ánh đèn trong mờ mịt: "Cho nên, cô ấy cũng sẽ như vậy."
Agatha trầm lặng một hồi, tựa như đang tự nói với chính mình, lại như đang ôn nhu hỏi: "Chúng ta sẽ thấy gì phía dưới..."
“Ta cũng không biết, cho nên chúng ta mới cần phải xuống để xác nhận tình hình.” Duncan nói rồi, quay đầu liếc nhìn mấy bóng dáng trong cabin — Alice, Morris, cùng Fanna đứng ở giữa thang máy đang khoanh tay nhắm mắt dưỡng thần, ngoài ba người họ ra, cộng với Agatha và chính anh, không còn ai khác ở đây.
"Cô không dẫn theo bất kỳ thuộc hạ nào, chỉ gọi chúng ta, là xuất phát từ sự cẩn trọng sao?"
"Tôi không biết phía dưới sẽ xảy ra điều gì, có thể là ô nhiễm do Cổ thần để lại, có thể là 'chân tướng' sẽ lan rộng, trong trạng thái tình huống không xác định, dẫn theo những người thủ vệ và mục sư bình thường sẽ chỉ làm tăng thêm khả năng không thể kiểm soát," Agatha thản nhiên nói: "Ngài và những người đi theo ngày hiển nhiên không sợ những điều này."
Duncan lắng nghe, chỉ mỉm cười và không nói gì.
Mà tại lúc này, tốc độ đi xuống của cabin bắt đầu chậm lại nhanh chóng, theo tiếng cọt kẹt của cơ cấu tự động vận hành và tiếng leng keng cuối cùng của “lồng sắt” chạm đáy vang lên, thang máy cuối cùng đã chạm tới phần đáy giếng mỏ.
"Chúng ta đến rồi," Agatha ngẩng đầu, nhìn thoáng qua tình hình bên ngoài, đi đầu mở cửa hàng rào ra và đi ra ngoài, vừa đi vừa theo bản năng nhắc nhở người phía sau: "Cẩn thận một chút, nơi này chỉ mới tiến hành thanh lý sơ bộ — Nhân viên xử lý khẩn cấp đã sơ tán vài giờ trước, đoạn đường chúng ta phải đi tiếp theo là 'bóng tối không xác định' thực sự về mặt ý nghĩa."
Nói nồi, cô ta lại đột nhiên dừng lại, quay đầu có chút ngượng ngùng nói với Duncan: "Đương nhiên, những lời nhắc nhở này đối với ngài có thể hơi thừa..."
Duncan xua tay tỏ ý mình không để ý, đồng thời lại liếc mắt nhìn tình hình ở chỗ sâu trong con hẻm — Nơi đó chỉ có le que mấy ngọn đèn khí đang tỏa ra ánh sáng lờ mờ trong bóng tối, khiến con hẻm phía trước càng thêm mờ ảo, vật đáng ngờ chất đống có thể thấy ở mọi ngơi, bầu không khí bất an và quỷ quyệt vờn quanh, đây quả thực không phải là một cảnh tượng làm người ta yên tâm.
“Không nên để Nina quay lại tàu sớm như vậy được,” Anh thuận miệng nói: “Một nơi tối tăm thế này, con bé tới đây là đúng bài.”
“Cũng có khả năng cô bé bị thứ trong bóng tối dọa cho giật mình, một cái hắt hơi mấy ngàn độ đã nổ banh toàn bộ đường hầm mỏ,” Morris không khỏi lẩm bẩm nói: “Tôi hoàn toàn không kiến nghị ngài dẫn theo Nina hoạt động trong bất kỳ không gian tối tăm chật chội nào — Cô vé vẫn còn nhỏ, dễ bị giật mình."
Duncan nhún vai: "Bọn trẻ dù sao cũng phải lớn lên thôi, con bé đều sắp tốt nghiệp cấp ba rồi mà."
Biểu trên mặt Morris lập tức có chút cứng đờ, khóe miệng run run vài cái, ông ta mới cân nhắc từ ngữ lên tiếng: "Thuyền trưởng, trong trường hợp bình thường, đứa trẻ tốt nghiệp cấp ba sẽ lựa chọn tụ họp hoặc đi du lịch một chuyến để mừng tuổi trưởng thành của mình thay vì một cuộc phiêu lưu trong một đường hầm mỏ bị Cổ thần ăn mòn làm 'quà tốt nghiệp'..."
Duncan cười vui vẻ, sau đó dường như nghĩ tới điều gì, đột nhiên quay đầu lại hỏi Fanna: “Lễ trưởng thành năm mười bảy tuổi của cô trải qua thế nào?”
Anh chỉ thuận miệng hỏi, muốn dùng làm tham khảo cho Nina hoặc Shirley khi tổ chức lễ trưởng thành.
Fanna thì không nghĩ tới tâm điểm của chủ đề sẽ đột nhiên rơi vào mình, thiếu nữ xinh đẹp cường tráng nhất thời giật mình, trên mặt nhanh chóng hiện lên vẻ hơi lúng túng, sau đó mới vừa đi về phía trước vừa thấp giọng lẩm bẩm: “... Đang chuẩn bị thi bù cho năm học tạm hoãn...."
Duncan: "..."
Bầu không khí dường như có chút khó xử, Duncan chỉ có thể bất đắc dĩ dang hai tay ra. Agatha đi ở phía trước lại đột nhiên quay đầu lại, dường như đang ném tới "ánh mắt" không thể tưởng tượng nổi.
“Sao vậy?” Duncan thuận miệng hỏi.
"... Dù có nhìn bao nhiêu lần, đều cảm thấy cách thức chung sống giữa ngài và những người đi theo mình thật sự rất kỳ diệu. Một người đã lấy lại được nhân tính như ngài, và ngài trong truyền thuyết của thế kỷ trước thực sự trái ngược nhau hoàn toàn - Tôi nghĩ tôi có thể phần nào hiểu được tại sao Thuyền trưởng Lawrence của Bạch Tượng Mộc Hào và các bộ hạ của ông ta sẽ là một đám người thú vị như vậy."
Nghe mấy câu trước của đối phương Duncan vẫn không có phản ứng gì, nhưng nghe đến phần sau biểu cảm của anh lập tức trở nên vi diệu, Agatha vừa nói xong anh liền nói: "Nhấn mạnh lại lần nữa, mặc dù tất cả thành viên của Bạch Tượng Mộc Hào đều tính là thuộc hạ của ta, nhưng ta thực sự không thân với bọn họ..."
Agatha gật đầu: "Đúng vậy, ngài không thân với bọn họ — Trước đây ngài đã từng nhấn mạnh qua."
Duncan không nghe ra một chút thái độ nghiêm túc nào từ trong giọng điệu của đối phương, chỉ có thể bất lực thở dài: "Cuối cùng giải quyết thế nào? Ý ta là 'danh sách hàng hóa' của Lawrence."
“Hàn Sương hiện đang cần vật tư, hơn nữa trước giờ chúng tôi chưa bao giờ vi phạm khế ước — Nếu hàng hóa đã tới rồi, tiếp theo đương nhiên là kết toán,” Agatha nói rồi, lại lắc đầu: “Có điều chỉ có thể thanh toán một phần."
"Ổ?"
"'Hàng hóa' quan trọng nhất, Dị thường 077 mất kiểm soát, không thể bàn giao," Agatha giải thích: "Yêu cầu hợp đồng là Bạch Tượng Mộc Hào bàn giao 'Thủy thủ' trong trạng thái phong ấn cho Sở thánh vật Hàn Sương, không phải là mộ bộ thây khô linh hoạt...
“Có điều nói đi cũng phải nói lại, bản thân bộ thây khô đó dường như quả thật khá hy vọng có thể được 'bàn giao'. Khi nghe nói trong danh sách hàng hóa bàn giao cho Hàn Sương bao gồm mình, gã đã suýt phát khóc vì vui sướng — Đáng tiếc, chúng tôi không biết nên xử trí một dị thường trong trạng thái mất kiểm soát thời gian dài mà cũng không thể phong ấn lại lần nữa thế nào, thế nên giao gã cho ngài đích thân xử lý thì tốt hơn."
"Dị thường mất kiểm soát thời gian dài à..."
Duncan vô thức lẩm bẩm, quay đầu liếc nhìn bên cạnh.
Alice cũng quay đầu lại, phát hiện thuyền trưởng đang nhìn mình, trên mặt tiểu thư con rối lập tức hiện lên vẻ vui mừng: "Hì hì..."
Duncan thở dài: "Được rồi, ta quả thật có chút kinh nghiệm."
Agatha cũng vô thức liếc nhìn Alice, trên mặt dường như lộ ra biểu cảm hơi phức tạp.
Cho đến nay, cô ta đã biết được danh tính thực sự của vị "tiểu thư con rối" này từ miệng Duncan. Mà với tư cách là một người Hàn Sương bản địa, cô ta đương nhiên biết rằng việc "Dị thường 099" hoạt động một cách nghênh ngang như vậy trong thành bang Hàn Sương là một chuyện đặc biệt thế nào.
Cô ta có vô số câu hỏi muốn hỏi, sự tò mò mãnh liệt và cảm giác bất an vô cớ khuấy động trong lồng ngực vốn đã nguội lạnh của cô ta — Nhưng đối mặt với Thuyền trưởng Duncan, một người dường như không quan tâm nhiều đến mọi thứ, cô ta vẫn chưa tìm được cơ hội để mở lời.
"Tôi nghĩ..."
Agatha dường như cuối cùng đã hạ quyết tâm, cô ta phá vỡ sự im lặng. Tuy nhiên ngay khi cô ta định hỏi vài câu về Alice, một cảm giác hồi hộp đột ngột lại khiến cô ta chợt khựng lại.
Gần như cùng lúc đó, tất cả mọi người trong đội đều dừng bước.
Agatha quay đầu, nhìn về phía chỗ sâu nhất của con hẻm dài thăm thẳm này. Mà dưới tấm vải đen dày, tầm nhìn đã thăng hoa trong ngọn lửa của cô ta đang lay động, run rẩy, vặn vẹo, giống như có từng đợt gió vô hình đang thổi qua trực diện. Rồi lại có vô số âm thanh hỗn loạn xen lẫn trong làn gió vô hình, tác động vào tri giác của cô ta.
Cô ta cảm thấy tâm trí mình đang bị nhiễu loạn. Một tồn tại to lớn nào đó ở sâu trong con hẻm... Không, nói đúng ra hẳn là âm vang do một loại tồn tại to lớn nào đó để lại, đang cộng hưởng với lý trí của cô ta. Cô ta không thể "nhìn thấy" rõ ràng nơi đó rốt cuộc có gì. Nhưng cô ta có thể cảm giác được... trong âm vang rối ren vô đối đó, có một tiếng vang yếu ớt.
Tiếng vang yếu ớt đó đang khẽ gọi cô ta qua đó.
"Đằng kia... có gì đó?"
Nữ thần quan mù cất tiếng hỏi. Cô ta vô thức đưa tay ra, dường như muốn ổn định cơ thể đang đong đưa của mình.
Một bàn tay hơi rộng nhưng có thể cảm giác được rõ ràng đường nét nữ tính vươn ra từ bên cạnh — Fanna vươn tay đỡ lấy Agatha, đồng thời ngẩng đầu nhìn bóng tối khổng lồ ở cuối con hẻm.
“Hình như là một cái hố,” Fanna thấp giọng nói, giọng điệu có chút lo lắng: “Một cái hố... cực lớn.”