Một cái hố cực lớn nằm ở cuối con hẻm.
Fanna đến rìa của cái hố, con hẻm đột ngột kết thúc ở đây, mặt đất và trần nhà dường như biến mất trước mặt như thể bị nuốt chửng bởi thứ gì đó vô hình. Mà phía bên kia vết nứt gọn gàng, bóng tối khổng lồ và trống rỗng đó thậm chí còn khiến thẩm phán quan nàng ta đều cảm thấy áp lực rất lớn, cảm giác sợ hãi theo bản năng của con người khi đối mặt với không gian đen tối khổng lồ dâng trào như dời non lấp bể.
Morris cũng đi đến trước "lối vào" của cái hố, ông ta giơ cao chiếc đèn xách trong tay lên, nhưng ánh sáng tỏa ra từ chiếc đèn xách đặc chế xuống giếng dường như bị nuốt chửng trực tiếp - ánh sáng cũng không biến mất, mà bởi vì không gian tối tăm phía trước quá lớn, đến mức không có bất kỳ thứ gì từ bốn phương tám hướng có thể phản chiếu ánh sáng, ánh sáng dần suy giảm trong bóng tối, cuối cùng chỉ chiếu sáng một sườn dốc từ vách hố kéo dài xuống dưới, nơi còn lại vẫn bị bao phủ trong bóng tối.
“Đây… nhìn thế nào cũng không thể là kết cấu ban đầu trong mỏ được,” Fanna nhẹ nhàng thở ra một hơi, quay đầu nhìn lại con đường hầm mỏ mà đoàn người đã đi tới suốt chặng đường: “Lối đi bình thường tới đây thì ngưng... vị trí này hẳn là 'bức tường đá' được đề cập trong báo cáo."
Morris cúi xuống, cẩn thận kiểm tra bức tường bên trong cái hố nhỏ được đèn xách chiếu sáng: “Nơi này cho người ta cảm giác như vốn dĩ có một ‘sự vật’ khổng lồ nào đó nhét đầy nơi này, nhưng bây giờ thứ đó đã biến mất một cách vô căn cứ, để lại một cái lỗ lớn."
“Lỗ hổng kích thước lớn như vậy lại không đổ sụp xuống, mà ngược lại ổn định?” Duncan không khỏi nhíu mày, lúc ngẩng đầu nhìn lên phía trên bóng tối, giọng điệu có vẻ lo lắng: “Nếu như nơi này xảy ra sụp đổ, ít nhất một phần ba thành khu thượng e rằng sẽ xảy ra vấn đề lớn."
Nói đến đây, anh đột nhiên quay đầu nhìn về phía Agatha: "Cô không sao chứ? Hình như từ nãy trạng thái không được ổn lẳm?"
"Tôi... không nhìn thấy rõ 'cái hố' mà mọi người nói," Agatha nói có chút do dự: "Tôi chỉ nhìn thấy nơi này có một âm vang to lớn mà lại vặn vẹo chiếm cứ, trong gió tràn ngập tiếng ồn. Phía trước thực sự không có gì hết sao?"
"Không có gì hết, ít nhất trong thị giác là như vậy, hơn nữa cũng không cảm giác được ô nhiễm do lực lượng siêu phàm để lại," Fanna gật đầu rất khẳng định, sau đó trầm ngâm như có điều suy nghĩ: "Nhưng cô có thể cảm giác được... có lẽ bởi vì thứ để lại nơi này đang sinh ra cộng hưởng với cô?"
"Tôi không biết," Agatha lắc đầu, sau đó quay đầu nhìn về phía Duncan: "Ngài thấy thế nào?"
"Nên đi vào xem thử tình hình bên trong ra sao." Duncan đưa ra quyết định, sau đó lại vung tay trong không khí, một cụm ngọn lửa màu xanh lá bỗng dưng xuất hiện bên cạnh anh, con chim hài cốt khắp người quấn trong ngọn lửa vỗ cánh bay ra khỏi ngọn lửa và đáp xuống vai anh một cách dễ dàng.
Aye ngoẹo đầu, nhìn bốn phía: "Lão tài xế đến rồi! Lão tài xế đến rồi!"
"Không thể loại trừ 'cái hố' này có nguy cơ sụp đổ, vì vậy mang theo con chim bồ câu này," Duncan giải thích: "Sau khi đi vào đừng nên phân tán, luôn chú ý xem xung quanh có dấu hiệu bất ổn hay không, chú ý đến động tĩnh trên đỉnh đầu, một khi có dấu hiệu sụp đổ, truyền tống tất cả các thành viên."
"Rõ, thuyền trưởng." "Hiểu." "Vâng." "Hì hì..."
Duncan tùy ý gõ vào đầu Alice, sau đó lại xác nhận địa hình bên kia hố, nhẹ nhàng thở ra một hơi, cất bước đi về phía bóng tối đó trước tiên.
Những người khác thì theo sát phía sau.
Bước vào cái hố là một con dốc khá dốc, vả lại dốc không liên tục, bất cứ lúc nào cũng sẽ xuất hiện chênh lệch cao thấp và “lối rẽ” khúc khuỷu ngoằn ngoèo ở giữa, phải cẩn thận hơn trong từng bước đi. Mà con dốc quanh co khúc khuỷu lại khó đi này cứ thế kéo dài sâu vào trong bóng tối, tựa như có thể chạm tới đáy hố.
Đoạn đường dốc có cảm giác như một vết lõm sâu trong đá sau tác động của sự xói mòn lâu dài bị mài mòn.
Duncan thận trọng bước đi trong bóng tối, ngọn lửa màu u lục thì lặng yên thiêu đốt, lan tràn dưới chân, linh hỏa vô tận chiếu sáng không gian nhỏ bé xung quanh con đường, để lại một "con đường lửa" nổi bật phía sau lưng mọi người, quay đầu nhìn lại, có thể thấy ngọn lửa lưu chuyển như đường tuyến, uốn lượn vạch ra con đường dẫn tới lối ra của cái hố trong bóng tối.
Thăm dò trong một không gian rộng lớn và tối tăm như vậy dưới lòng đất, chuẩn bị bảng chỉ đường là điều vô cùng quan trọng, mặc dù có con chim bồ câu tinh đóng vai trò là phương tiện sơ tán cuối cùng, nhưng Duncan vẫn cẩn thận để lại ngọn lửa của mình dọc đường — Những ngọn lửa này cũng kéo dài nhận thức của anh, giúp anh nắm bắt những thay đổi tinh tế của bức tường bên trong hang động mọi lúc.
Trong tay Fanna đã ngưng kết ra một thanh kiếm bão tố to do băng lạnh đắp thành; nàng ta cầm thanh kiếm bằng một tay, cảnh giác những con quái vật có thể ẩn nấp trong bóng tối khổng lồ. Alice cẩn thận đỡ đầu trong suốt quá trình, lo sợ đầu lìa khỏi xác trong bóng tối do trợt chân. Agatha bị ảnh hưởng bởi một loại "âm vang" nào đó trong hang động này vì nhận thức, chỉ có thể do Fanna dìu đỡ, bước cẩn thận trên con dốc gồ ghề.
Morris thì tò mò quan sát những viên đá bên đường suốt quãng đường.
"Nham thạch vô cùng đặc... hơn nữa hình như còn dung hợp và đè ép nhau,” Ông ta giơ đèn xách lên, đáy mắt lóe lên ánh sáng bạc nhàn nhạt, dốc hết khả năng có thể quan sát được chỗ xa: “Nếu toàn bộ tường trong hang động này do tầng nham thạch tạo thành, có lẽ có thể giải thích tại sao nó có thể duy trì sự ổn định như trước sau khi 'vật nội dung' biến mất - những viên đá này tạo thành một 'lớp vỏ bên trong' đặc và dày hỗ trợ toàn bộ cấu trúc."
Nói đến đây, ông ta do dự một chút, sau đó lại nói không quá khẳng định: "Nhưng chỉ có một lớp vỏ bên trong sợ rằng vẫn chưa đủ, khoảng không gian trống kích thước lớn như vậy, ở giữa hẳn vẫn còn vật chống đỡ khác."
Fanna không khỏi quay đầu liếc nhìn ông cụ: “Rốt cuộc ngài hiểu biết bao nhiêu lĩnh vực?”
"Toán học, lịch sử, hóa học, thần bí học, vật lý, một chút kiến thức địa chất và mỏ khoáng, còn có một ít kiến thức đánh cận chiến, súng ống, máy móc và mặt bộc phá," Morris thuận miệng nói: "Có vấn đề gì sao?"
Fanna trợn mắt hốc mồm: "Ngài... làm như thế nào mà được?"
"Ngày thường đọc thêm sách là được," Morris nói: "Ta hiểu những điều này cũng không có gì đáng ngạc nhiên, dù sao thì ta cũng là một nhà sử học mà."
Fanna nhìn Morris bằng ánh mắt khác lạ, lòng nói trong một đống môn học đối phương mới nhắc tới, ngoại trừ súng ống, đánh cận chiến và đánh bộc phá, môn nào có thể liên quan đến nhu cầu nghề nghiệp của một "nhà sử học", nhưng do dự hồi lâu cũng không sao nói ra được.
Biểu cảm trên mặt Agatha, được Fanna đỡ, càng lạ hơn — Tiểu thư gác cổng lại một lần nữa bị người đi theo bên cạnh Thuyền trưởng Duncan chấn động sâu sắc, mà lần trước cô ta có cảm giác tương tự, vẫn biết rằng Fanna là một "thể dục sinh"...
Có điều, bản thân Morris hiển nhiên không tự cảm thấy điều này sẽ khiến mọi người kinh ngạc tán thán, lúc này sự chú ý của ông ta lại một lần nữa bị "tảng đá" dưới chân dẫn dắt.
Dưới ánh sáng của đèn xách và ngọn lửa xanh lá chiếu rọi, bề mặt của những viên đá đều lấp lánh ánh kim loại nhẹ, hơn nữa không biết có phải ảo giác không... hình như trên bề mặt của chúng còn có một số đường vân đặc biệt.
Lão học giả cúi xuống, nhặt một viên đá vụn lên và tò mò xem xét.
Ông ta chợt khựng lại.
Duncan cũng dừng lại, đồng thời tò mò nhìn vào hòn đá trong tay Morris: “Có vấn đề gì sao?”
Sau vài giây, Morris mới như đột nhiên phản ứng lại, chậm rãi nói với ngữ khí khác thường: "... Là vàng sôi."
Agatha lập tức quay đầu lại: "Vàng sôi?"
"Quặng thô vàng sôi, tinh khiết đến độ gần như có thể nhét trực tiếp vào lò phản ứng hạt nhân hơi nước..." Morris kinh ngạc lẩm bẩm nói, sau đó lại nhanh chóng khom người nhặt lên một viên đá vụn khác, sau khi kiểm tra xong thì ngồi xổm xuống, cẩn thận xem xét từng tảng đá dưới chân, càng kiểm tra càng kinh hãi: “Ở đây cũng vậy… chẳng trách, chẳng trách khi nãy tôi cảm thấy kết cấu của những 'tảng đá' này rất kỳ lạ, chỉ vì quá tối mà không thể phát hiện..."
Lão học giả đột ngột dừng lại, ngước nhìn Duncan và Agatha.
Biểu cảm trên mặt ông ta kinh ngạc lạ thường, loáng thoáng mang niềm phấn khích đối với một phát hiện to lớn: "Quả thật là vàng sôi, thuyền trưởng, Agatha — Toàn bộ hang động này, tất cả đều do vàng sôi tạo thành! Ít nhất đáy hố, phủ kín quặng thô!"
Tất cả mọi người đều im lặng, mà trong sự yên tĩnh này, Duncan có thể cảm nhận được rõ ràng cảm xúc của Agatha đang lên xuống kịch liệt, Fanna thậm chí có thể cảm giác được cơ thể Agatha đều đang khẽ run lên.
Không ai hiểu ý nghĩa của “vàng sôi” hơn người Hàn Sương bản địa.
“Toàn bộ nơi này đều là vàng sôi, trước đó chúng tôi cũng đã nhìn thấy mạch quặng vàng sôi còn sót lại trong đường hầm mỏ,” Fanna nắm tay Agatha, nhỏ giọng nói: “Xem ra ít nhất trong một thời gian, Hàn Sương đều không cần quá lo lắng."
"Đúng vậy... không cần lo lắng... nơi này vẫn còn vàng sôi..." Agatha tự mình lẩm bẩm, nhưng ngữ khí lại phức tạp lạ thường: "Nhưng tại sao, tại sao lại có những thứ này..."
“Sự ăn mòn của Thánh chủ biển sâu sẽ để lại sôi vàng?” Duncan không khỏi nhíu mày: “Nếu như suy đoán dựa trên thông tin tình báo là không sai, cái hố lớn này hẳn đến từ điều này...”
Mỗi một người dường như đều đột nhiên trở nên nghiêm túc, đến mức ngay cả Alice luôn có phản ứng chậm lụt cũng cảm giác được sự thay đổi của bầu không khí. Tiểu thư con rối không khỏi sáp tới kéo nhẹ cánh tay Duncan, thận trọng nói: “Thuyền trưởng... vàng sôi là gì?"
Duncan: "..."
Khi tất cả mọi người đều nghiêm túc như vậy, đúng là làm khó cho cô nàng ngốc nghếch vẫn ngốc nghếch kiên định không đổi.
Anh thở dài: “Vàng sôi là nền tảng của công nghiệp hiện đại và là nguồn năng lượng cho mọi máy móc chạy bằng hơi nước – Giống như con người phải ăn cơm, máy móc cũng cần vàng sôi mới có thể vận hành.”
Alice lắng nghe nửa hiểu nửa không, sau một lúc lâu mới đột nhiên gật đầu: “Ò —”
Duncan cũng không quan tâm liệu con rối mù chữ này rốt cuộc có hiểu thật không, ánh mắt anh lại lần nữa hướng về chỗ sâu của bóng tối phía trước.
Hang động khổng lồ dưới lòng đất này đã hoàn toàn khơi dậy trí tò mò của anh.
Nếu toàn bộ hang động đều do vàng sôi có độ tinh khiết cực cao cấu thành... vậy thì ở nơi sâu nhất của hang động, lại có thứ gì đang chờ đợi anh?