Thâm Hải Dư Tẫn (Dịch)

Chương 452 - Chương: 452

Chương: 452

Kế hoạch lặn sâu nửa thế kỷ trước của Nữ vương Hàn Sương là để tra rõ và giải quyết vấn đề vàng sôi dưới lòng đất của thành bang; Lời nguyền cùng bí mật của Cổ thần biển sâu, lực lượng của Thánh chủ biển sâu hình thành một hình chiếu thực chất trong thành bang, đồng thời ăn mòn hoàn toàn tạo ra khu vực rỗng khổng lồ này... Mỗi một thông tin đều gây chấn động.

Nhưng đối với Duncan mà nói, những mẩu thông tin này cộng lại đều chẳng là gì so với sự thật rằng "Cổ thần xâm nhập thành bang là một bản sao".

Fanna cũng ý thức được thông tin chấn động ẩn chứa trong câu nói này, vị thẩm phán quan chuyên xử lý dị đoan và tà ma lúc này trông nghiêm túc lạ thường, nàng ta nhìn chằm chằm vào "cây cột khổng lồ" chống đỡ cả hang động, hồi lâu sau mới lên tiếng: "Trước hết, thứ này đúng là tàn dư của "Cổ thần" xâm nhập thành bang... Mà ngọn nguồn của thứ này vẫn nằm ở vùng biển sâu bên dưới thành bang, vì vậy "hàng giả" mà Agatha vừa đề cập thực ra có hai cách giải thích."

“Đúng vậy, có hai cách giải thích,” Duncan gật đầu: “Cách giải thích thứ nhất là 'ngọn nguồn' nằm dưới đáy biển là hàng thật, vì vậy theo một nghĩa nào đó, 'cơ thể ăn mòn' mà ngọn nguồn phóng chiếu đến thành bang có thể được coi là một bản sao, tức là hàng giả. Cách giải thích thứ hai..."

Anh dừng lại, nhìn lên cây cột khổng lồ chống đỡ toàn bộ hang động, một lúc sau mới thở ra.

"Cách giải thích thứ hai là 'ngọn nguồn' ở đáy biển cũng là một bản sao - một Agatha khác đã chạm vào tại thời khắc cuối cùng, không chỉ có xúc tu của Cổ thần trong 'hang động' này, mà còn biết được chân tướng trong biển sâu thông qua xúc tu này, nhưng do thời gian có hạn, cô ấy không có thời gian để lại quá nhiều giải thích."

Hiện trường hơi yên tĩnh một hồi, Alice ngẩng đầu lên, tò mò liếc mắt nhìn mọi người — Nàng ta không hoàn toàn hiểu mọi người đang nói gì, nhưng cũng đang cố gắng nghe và hiểu, thật lâu sau, nàng ta mới kéo kéo cánh tay của Duncan: "Nghe hơi đáng sợ phải không?"

"Phải rồi, hơn nữa không nói được rốt cuộc khả năng thứ nhất hay khả năng thứ hai đáng sợ hơn," Duncan nói "đáng sợ", nhưng đáy mắt lại mang ý cười, anh ấn ấn tóc Alice và an ủi con rối đã tỏ ra căng thẳng dù chưa hiểu rõ sự tình: "Cô không cần phải lo lắng nhiều như vậy, mọi chuyện sẽ không rắc rối hơn hình ảnh phản chiếu của Hàn Sương đâu."

"Đúng vậy, sẽ không rắc rối hơn hình ảnh phản chiếu của Hàn Sương — Tiền đề là không được để mặc cho 'ngọn nguồn' dưới đáy biển tiếp tục phát triển," Agatha lên tiếng, cô ta quay đầu lại "nhìn" vào mắt Duncan: "Giống như những gì ngài đã nói lần trước, sau tất cả, chúng ta cần phải thăm dò thêm phía dưới Hàn Sương, xem liệu 'Cổ thần' xâm nhập thế giới hiện thực có còn ở đó không..."

Duncan nhẹ nhàng "ừm" một tiếng, anh biết Agatha cũng không nhàn rỗi, chắc chắn đã bắt đầu chuẩn bị cho chuyện này, cho nên cũng không có thúc giục, nhưng vào lúc này, khóe mắt anh lại đột nhiên nhìn thấy gì đó.

Một loại sự vật gì đó sáng lấp lánh trong tay phải của Agatha, hình như là một loại chế phẩm kim loại nào đó.

"Agatha, trong tay cô là thứ gì vậy?"

"Tay tôi?" Agatha nhất thời sửng sốt, theo bản năng giơ tay lên, mà cho đến lúc này, cô ta mới đột nhiên cảm giác được lòng bàn tay mình truyền đến xúc cảm của dị vật — kim loại lạnh lẽo, nhưng lại tựa như đã bị nhiệt độ cơ thể ủ nóng phần nào.

Đó là một chiếc chìa khóa bằng đồng có hình thù kỳ lạ.

"Chìa khóa..." Fanna ngạc nhiên nhìn thứ đó, ngay lập tức phản ứng lại: "Hả, là thứ cô vừa nhắc đến — chiếc chìa khóa mà Quan chấp chính Winston đã giao cho 'Agatha' kia vào giây phút sau cùng? Chìa khóa do Nữ vương Hàn Sương để lại?"

Ánh mắt Duncan khẽ thay đổi: "Đưa ta xem xem."

“Đương nhiên là được.” Agatha không chút do dự, lập tức đưa chìa khóa đến tay Duncan.

Chìa khóa được làm bằng đồng thau, vị trí tay cầm là ký hiệu "vô cực" dày dặn, đầu trước của chìa khóa không có răng cưa, mà thay vào đó là kết cấu thanh tròn có rãnh, giống như... "chìa khóa lên dây cót" dùng cho con rối.

Alice tò mò nghiêng người tới, nắm lấy cánh tay Duncan: "Tôi xem với tôi xem với... Hả? Đây là chìa khóa? Sao không giống với những chiếc chìa khóa mà tôi từng nhìn thấy vậy... Cái này dùng để làm gì?"

Xung quanh không ai lên tiếng.

Mọi ánh mắt đều đổ dồn vào tiểu thư con rối.

“Sao mọi người đều nhìn tôi?” Alice chậm trễ phản ứng lại, giơ ngón tay chỉ vào mình: “Tôi lại làm hỏng gì à?”

“Cô nhìn chiếc chìa khóa này không có cảm giác gì đặc biệt sao?” Duncan cúi đầu, nhìn vào mắt Alice: “Chẳng hạn như cảm giác quen thuộc, hay là thôi thúc muốn chạm vào?”

“Không có…” Alice lắc đầu, bộ mặt mù tịt: “Tôi chưa từng thấy qua nó.”

Fanna ở một bên sấn tới, nói nhỏ vào tai Duncan: “Thuyền trưởng, ngài cảm thấy…”

"Ta nhớ Nina từng nhắc qua," Duncan chậm rãi nói: "Sau lưng Alice có một lỗ chìa khóa."

Agatha nghe vậy, kinh ngạc “nhìn” về phía con rối Gothic bên cạnh.

Ngay lập tức, dường như mọi thứ đều được xâu chuỗi vào nhau, các điểm xuyên thời không kết nối thành đường ngoằn ngoèo trong hang động từng bị Cổ thần ăn mòn này.

Chìa khóa Nữ vương Hàn Sương để lại và con rối "Dị thường 099" có vẻ ngoài giống hệt Nữ vương Hàn Sương là hai điểm cuối của đường cong xuyên thời không này.

Tuy nhiên, dưới ánh nhìn chăm chú của mấy ánh mắt, Alice lại chỉ ngơ ngác nhìn xung quanh, sau đó giơ cánh tay lên và dùng sức mò mẫm sau lưng.

“Không chạm vào được,” Nàng ta cảm thấy có chút ủy khuất và áy náy: “Bị quần áo chặn lại rồi.”

"Nói sau đi, chuyện này... cần phải cẩn trọng," Duncan trầm giọng nói, phá vỡ bầu không khí hơi nghiêm trọng trong hang động, sau đó anh lại ngẩng đầu nhìn về phía Agatha: "Ta muốn mang chiếc chìa khóa này đi, được không?"

"… Trên lý thuyết, chiếc chìa khóa này là vật truyền thừa của Quan chấp chính Hàn Sương qua các thời kỳ, hơn nữa theo cách nói của Quan chấp chính Winston, bên trong nó còn cô đọng 'thông tin' Nữ vương Hàn Sương để lại, có điều..."

Agatha dừng lại, sau đó khẽ lắc đầu.

"Đều đã là quá khứ, ngài tất nhiên có thể mang đi."

"Cảm ơn." Duncan không khách khí thêm, trực tiếp đem chìa khóa giao cho con chim bồ câu đậu trên vai. Mà theo ngọn lửa xanh lá chợt lóe, Aye cùng chiếc chìa khóa đã biến mất khỏi vai anh, giây tiếp theo, con chim bồ câu đã trở lại, nhưng chiếc chìa khóa đã không thấy đâu.

Nó đã được đưa đến tàu, đưa đến tay bản thể của Duncan.

Duncan trên Thất Hương Hào đang loay hoay với chiếc chìa khóa vừa được giao đến tay mình. Trong khi ở trong hang động dưới lòng thành bang Hàn Sương, anh nhìn lại cây cột khổng lồ chống đỡ hang động, rồi lại đưa tay gõ gõ vào đá cứng rắn và lạnh lẽo bên ngoài nó.

“Chúng ta nên rời đi rồi.” Anh nói.

Quy mô của hang động rất lớn, cho dù có sự trợ giúp của ngọn lửa linh thể, khu vực mà cả nhóm thăm dò cho đến giờ cũng chỉ là một phần nhỏ của hang động, nhưng đối với Duncan mà nói, thông tin thu thập được trước mắt đã đủ.

Anh cần thời gian để từ từ phân loại và tiêu hóa thu hoạch ở đây, còn việc thăm dò tiếp theo... thì có thể giao cho Agatha cùng các bộ hạ của Agatha.

Sau khi xác nhận trong hang động không hề có sự ô nhiễm từ Cổ thần còn sót lại, bản thân hang động có kết cấu chống đỡ vững chắc, Agatha đã có thể tương đối yên tâm dẫn theo bộ hạ đến đây.

Theo con đường do linh hỏa để lại, cả nhóm an toàn sơ tán khỏi khoảng trống khổng lồ, rồi lại sử dụng thang máy đi lên và quay trở lại lối đi khu mỏ nằm ở tầng trên.

Trên đường ra khỏi giếng mỏ vàng sôi, Duncan tò mò hỏi Agatha: “Cô nghĩ thế nào về khu trống rỗng bên dưới đây?”

“Nghĩ thế nào?” Agatha hơi suy tư: “Tôi hẳn sẽ còn dẫn đội tiến hành thăm dò mấy lần, ít nhất nắm bắt được tình hình bề mặt hang động cùng xung quanh cột trụ, nếu như trong quá trình này có bất kỳ phát hiện có giá trị nào, tôi sẽ sớm chia sẻ thông tin với ngài, còn sau đó..."

Cô ta nới tới đây thì dừng lại, dường như đã rất nghiêm túc cân nhắc, sau đó mới chậm rãi mở miệng: "Sau đó, tôi sẽ đề nghị thành bang tìm biện pháp khai thác vàng sôi trong hang động, dưới tiền đề tránh cho vực rỗng sụp đổ, tránh làm hỏng "trụ cột" đó, tìm cách vận chuyển vàng sôi nơi đó ra ngoài. Đương nhiên, phần này cụ thể thi hành thế nào còn phải xem bản lĩnh của mấy nhân sĩ chuyên nghiệp của Tòa thị chính rồi."

“Không lo ‘những mối nguy hiểm tiềm ẩn’ của chỗ vàng sôi đó sao?” Duncan thuận miệng hỏi: “Dù sao thì nó cũng có thể là thứ do Cổ thần để lại.”

"... Thành bang trước hết phải sống sót, sau đó mới nghĩ đến những chuyện khác," Agatha khẽ lắc đầu: "Hơn nữa, sau khi 'nhìn thấy' tình hình trong hang động đó, tôi đã nghĩ đến một chuyện."

"Ổ?"

"Nếu vàng sôi bên dưới lòng đất Hàn Sương là sản phẩm còn sót lại sau khi lực lượng của Cổ thần ăn mòn hoàn toàn, vậy thì những thành bang khác trên biển cả vô biên thì sao? Bên dưới lòng đất của mỗi thành phố... thực sự đều không có vấn đề gì chứ?"

Toàn cảnh im lặng.

"Sau khi các mạch quặng của Thời đại Nữ vương cạn kiệt, Hàn Sương lại khai thác vàng sôi từ thế giới gương trong năm mươi năm - Theo bản năng, chúng ta cho rằng chỗ vàng sôi từ thế giới gương cũng giống những thứ khác trong thế giới gương, đều thuộc về 'hàng giả', nhưng sự thật là sau khi thành bang trong gương bị phá hủy, vàng sôi không hề biến mất, thậm chí còn để lại 'mỏ quặng' mới trong hang động dưới lòng đất mà chúng ta vừa phát hiện... lời giải thích duy nhất có khả năng là, bởi 'vàng sôi' do lực lượng của Cổ thần tạo ra không phải là một 'sự biến dạng'."

“Vàng sôi do lực lượng của Cổ thần tạo ra không bị bóp méo — đó chỉ có thể là một phần kếu cấu tự nhiên của thế giới,” Duncan nói mang ý nghĩa sâu xa: “Điều này nghe có vẻ hơi gần với thuyết 'Thánh chủ sáng thế' của những giáo đồ Nhân Diệt."

“Đúng vậy, đã thuộc về nội dung ly kinh phản đạo.” Agatha bình tĩnh và thẳng thắn thừa nhận.

"Nhưng trông cô không có vẻ dao động."

Agatha dừng lại, cô ta từ từ ngẩng đầu lên, ánh mắt dường như đang lặng lẽ nhìn về phía trước qua bịt vải đen.

Nằm cuối lối đi là lối ra trên mặt đất của giếng mỏ, ánh nắng chói chang đang chiếu vào từ đó, ấm áp và rực rỡ.

Trong cảm nhận của Agatha, cả thế giới vẫn rất lạnh lẽo, lạnh lẽo như nấm mồ.

Nhưng cô ta biết rằng ánh mặt trời là ấm áp.

“Như tôi vừa nói, thành bang trước hết phải tồn tại trước,” Nữ thần quan ngoan đạo nhẹ nhàng nói, hai tay đan chéo trước ngực, giống như đang cầu nguyện ai đó: “Dị đoan trên thế giới chỉ có một loại — cản trở sự sống còn của chúng ta, chính là dị đoan, trừ điều này ra, mọi thứ khác đều được cho phép."

Bình Luận (0)
Comment