Một cánh cửa lửa xoáy đột nhiên mở rộng trên boong tàu, sau đó, chủ nhân của Hạm đội Thất Hương Hào từ trong cánh cửa bước ra.
Cao lớn, uy nghiêm, bao trùm trong linh hỏa, hai mắt như đuốc. Bản thân sự tồn tại giống như nỗi sợ hiện hữu trên biển vô biên. Nơi ánh mắt nhìn tới dường như khơi dậy tất cả ngọn lửa trên thế gian.
Mà đằng sau bóng dáng cao lớn đó, lại một người phụ nữ tao nhã mặc chiếc váy màu tím đậm, mái tóc bạch kim dài đến eo, dung mạo xinh đẹp nhưng nước da hơi tái nhợt bước ra ngay sau đó, đi theo sát sau Thuyền trưởng Duncan, khí chất thần bí mà tao nhã, giống như một tùy tùng.
Lawrence cảm thấy tim đập thình thịch, thần kinh đã căng thẳng đến cực điểm. Ông ta nhìn thấy Duncan đi về phía mình, mà theo mỗi bước đi của đối phương, linh hỏa khó mà dập tắt trên người mình sẽ càng càng mãnh liệt thêm — Mãi cho đến đối phương dừng bước trên boong tàu, ông ta mới muộn màng cúi đầu: "Thuyền trưởng."
"Tàu của ông không tồi." Duncan tùy ý nói, rồi lại ngẩng đầu đảo mắt nhìn con tàu thám hiểm từng có duyên gặp qua một lần, mà sau đó phần duyên phận này đã dây dưa cho đến tận nay. Đồng thời, trong lòng anh cũng không khỏi dâng lên một cảm giác mới lạ — Bởi vì nghiêm túc mà nói, đây là lần đầu tiên bản thể của anh rời khỏi Thất Hương Hào, để đến trên một con tàu khác.
Trước khi đặt chân lên Bạch Tượng Mộc Hào, anh còn lo lắng không biết sau khi mình rời khỏi Thất Hương Hào liệu có xảy ra biến hóa gì không lường trước được hay không. Dù sao ngày thường sử dụng "hóa thân" đi lại trong thành bang và bản thể rời tàu là hai khái niệm hoàn toàn khác nhau. Nhưng bây giờ xem ra... ít nhất khi hoạt động bên trong "Hạm đội Thất Hương Hào", Thất Hương Hào cũng sẽ không xảy ra vấn đề gì vì sự rời đi của anh.
Trong lòng Lawrence thì dâng lên một loại cảm giác cổ quái. Ông ta cũng không cách nào phán đoán câu nói vừa rồi của Duncan rốt cuộc có tính là khen ngợi hay không, chỉ có thể tiếp tục cúi đầu lúng túng: “Ờ, ngài thích thì tốt rồi…”
"Đừng căng thẳng như vậy, chúng ta cũng không phải lần đầu gặp mặt," Duncan cười lên, phản ứng của Lawrence nằm trong dự liệu của anh. Hơn nữa, loại phản ứng này anh cũng đã nhiều lần chứng kiến: "Thả lỏng một chút, cứ coi như ngày thường gặp mặt tiền bối bình thường của Hiệp hội Thám hiểm."
Nói rồi, ánh mắt anh quét qua bộ đồng phục trên người Lawrence. Tại vị trí cổ áo của đối phương, anh nhìn thấy huy hiệu của Hiệp hội Thám hiểm.
Duncan khẽ gật đầu, lại nói: "Nhiều năm trước, ta cũng từng là một nhà thám hiểm — đáng tiếc huy hiệu năm đó đã đánh rơi trong không gian thứ."
Lawrence sửng sốt, hơi do dự ngẩng đầu lên, thần kinh căng thẳng thả lỏng hơn, suy nghĩ chạm lụt cũng bắt đầu hoạt động trở lại — Ông ta đột nhiên ý thức được, "chiếc bóng không gian thứ" đáng sợ này đúng là đang nói lời thật. Một trăm năm trước... Duncan Abnomar quả thật là một thành viên của Hiệp hội Thám hiểm, thậm chí là một trong những nhà thám hiểm nổi danh nhất vào thời đại đó.
Hơn nữa nói đúng ra, đến bây bờ Hiệp hội Thám hiểm thậm chí vẫn chưa "gạch tên" vị thuyền trưởng u linh này - Bởi vì không một ai nghĩ đến việc làm thủ tục gạch tên cho một chiếc bóng không gian thứ cả...
Duncan thì chẳng hề quan tâm đến phản ứng cùng vẻ mặt rối rắm của Lawrence. Sau khi xác nhận đối phương đã thả lỏng hơn, anh tùy ý nói chuyện phiếm với đối phương bằng giọng điệu giống như buôn chuyện: “Lúc tới đây vẫn thuận lợi chứ?"
“Ờ... thuận lợi,” Lawrence thành thật trả lời, cố gắng làm cho phản ứng của mình có vẻ bình thường hơn: “Chúng tôi xuất phát từ cảng Đông của Hàn Sương, băng qua tuyến phong tỏa mà Hạm đội Sea Mist thiết lập tại vùng biển bên ngoài. Họ đã chỉ đường cho chúng tôi…”
“Ừm, ta đã phân phó Tirian. Hạm đội Sea Mist sẽ không gây rắc rối cho ông,” Duncan gật đầu, sau đó ngẩng đầu liếc nhìn cột cờ bên cạnh: “Treo ở trên đó chính là Dị thường 077 sao?”
"Đúng... đúng vậy."
"Hắn đã phạm lỗi gì? Tại sao phải treo trên cột cờ?"
Lawrence: "..."
Do dự vài giây, ông ta mới giật giật khóe miệng: “Là hắn chủ động muốn treo trên đó — Hắn muốn dùng cách thức này đưa mình trở lại trạng thái phong ấn, nhưng hình như không thành công cho lắm.”
"... Tại sao 'dị thường' hình người mà ta thấy đều kỳ kỳ quái quái như vậy," Duncan lẩm bẩm, nghiêng đầu liếc nhìn Alice đang đi theo phía sau mình, trông đoan trang tao nhã nhưng thực chất đang suy nghĩ viễn vong, sau đó chỉ chỉ vào thây khô treo giữa không trung: "Xuống đây."
Anh vừa dứt lời, thây khô một giây trước còn đang giả chết lập tức lắc lắc thân thể, "bịch" một tiếng rơi xuống boong tàu, sau đó lăn lộn đến trước mặt Duncan, cả người run rẩy giống như Frankenstein lần đầu mở điện: "Thuyền... thuyền trưởng, Thủy thủ báo... báo cáo với ngài!"
Duncan cau mày: “Ngươi nói lắp à?
"Tôi... tôi là Thủy thủ..."
Duncan vừa nhìn thấy phản ứng của đối phương thì vui cười, không ngờ rằng một dị thường có linh trí xếp hàng 100 trở về trước, vậy mà cũng biết sợ mình, Thuyền trưởng Duncan. Và ngay sau đó, anh lại nghi ngờ quay đầu lại, liếc nhìn Alice đang đi theo phía sau mình.
Đều là dị thường thuộc top 100, đều có khả năng tư duy như con người... Tại sao con rối này không biết sợ chứ? Hồi đầu nàng ta ở trên Thất Hương Hào đã có một thời gian căng thẳng, sau đó thì nhanh chóng thích nghi với môi trường, bây giờ thậm chí còn có thể đánh lộn qua lại với xoong nồi chén chậu trên tàu.
Alice nhận thấy ánh mắt của thuyền trưởng, ngay lập tức đáp lại bằng một nụ cười ngây ngô tươi rói đến mức gần như rắn rỏi.
Duncan: "..."
Anh đột nhiên cảm thấy Alice có lẽ không thích ứng nhanh, mà là phản ứng chậm, đoán chừng lúc đầu sợ hãi một hồi rồi quên luôn sợ hãi...
Mà cùng lúc đó, Alice cũng chú ý tới thây khô đang run rẩy đứng đối diện. Nàng ta cố hết sức suy nghĩ, dường như cuối cùng cũng nhớ ra chuyện thuyền trưởng dặn dò mình trước khi xuất phát. Thế là trên mặt lộ ra nụ cười, chủ động chào hỏi với đối phương: "Xin chào, ta tên là Alice, nghe nói ngươi cũng là dị thường?"
Thây khô hơi ngẩn ra, có chút nghi hoặc quan sát “tiểu thư thanh nhã” trước mắt từ trên xuống dưới, nhìn không khác gì nhân loại bình thường, nhưng trong cử chỉ dường như có cảm giác khác biệt: “Ngươi cũng vậy?”
“Đúng vậy!” Alice vui vẻ nói: “Số thứ tự của ta là 099.”
Thủy thủ xấu hổ gãi gãi đầu, có lẽ do lần đầu giao thiệp với một dị thường mất kiểm soát khác bằng phương thức này: "Ờ... ta thì 077."
Alice suy nghĩ một chút, lộ ra vẻ đắc ý: "Vậy số thứ tự của ta lớn hơn ngươi!"
Duncan nghe được lời này rốt cuộc không nhịn được: "Số thứ tự của dị thường là xếp từ trước đến sau - 077 ở phía trước cô."
Alice phản ứng một hồi, ấy vậy lại phản ứng kịp một cách thần kỳ: "Hả... tức là, hắn lợi hại hơn tôi?"
"Điều này ngược lại chưa hẳn, dị thường trong top 100 đều thuộc loại cực kỳ quỷ dị, thông thường không thể chỉ căn cứ đơn thuần vào số thứ tự mà ước định mạnh yếu, mà càng có khuynh hướng biểu hiện ra nguy hiểm khác nhau dưới điều kiện khác nhau," Duncan kiên nhẫn giải thích: "Nếu là trên biển, hắn hẳn là lợi hại hơn cô, nhưng trên đất liền, cô lợi hại hơn hắn..."
Alice không biết mình hiểu được bao nhiêu, chỉ tò mò nhìn “Thủy thủ” trước mặt, sau đó đột nhiên vươn tay chộp lấy không khí.
Thây khô ngay lập tức dừng lại tại chỗ, như thể ngay cả linh hồn (nếu có) cũng bị đóng băng trong giây lát, ngay sau đó, tất cả các khớp và da của gã bắt đầu nhanh chóng biến thành trạng thái con rối.
Alice đột ngột buông tay.
Thủy thủ lảo đảo lui về phía sau mấy bước, kinh hãi nhìn con rối trước mặt: "Mẹ... mẹ kiếp?"
"Không lợi hại," Alice lắc đầu: "Một sợi mà ngay cả tự bảo vệ mình cũng không biết."
“Không được phép tùy tiện ra tay tóm lấy ‘sợi’ của người khác, cô quên rồi?” Duncan thấy vậy lập tức nghiêm khắc nhắc nhở, sau đó lại nhíu mày: “Chờ đã, ý của cô là, Dị thường 077 cũng có ‘sợi’?”
“Đúng vậy, trên người đang bay mấy sợi,” Alice gật đầu như chuyện đương nhiên: “Nhưng sợi của hắn có chút lạ — Sợi của người bình thường đều bay lơ lửng trên trời cao sau đó dần biến mất, nhưng sợi của hắn lại trôi nổi ra ngoài rồi lại quay vào trong cơ thể, như hình thành một vòng…”
Duncan lập tức cau mày nhìn “Thủy thủ” vẫn chưa tỉnh hồn từ trên xuống dưới. Ngay sau đó, trong mắt Alice bên cạnh anh lóe lên ánh lửa xanh lá nhàn nhạt.
Giây tiếp theo, Duncan cũng nhìn thấy "sợi" của Dị thường 077 — Một sợi mỏng màu trắng gần như trong suốt kéo dài ra từ các khớp trên đầu và thân của bộ thây khô, lắc lư trong hư vô xung quanh rồi trở lại trong cơ thể gã.
Thực sự có sợi.
Dị thường hình người có suy nghĩ đều có loại “sợi” này? Hay là nói... đây là độc nhất của Dị thường 077? Loại sợi khác với nhân loại bình thường, sinh ra tuần hoàn trên người mình này lại là chuyện thế nào?
Trong đầu Duncan trong chớp mắt hiện lên rất nhiều nghi vấn, nhưng rất nhanh anh tạm thời gạt chúng sang một bên, đồng thời vô cùng nghiêm túc xin lỗi "Thủy thủ": "Xin lỗi, Alice không hiểu chuyện lắm, cô ấy không có ác ý, chỉ muốn chào hỏi ngươi thôi."
"Đừng đừng đừng, ngài đừng xin lỗi!" Thây khô gần như nhảy dựng lên tại chỗ, vội vàng lui về phía sau trong khi xua tay: "Tôi không sao, vừa rồi chỉ sợ một phen thôi... Alice, phải không? Tôi biết rồi, sau này tôi sẽ tránh xa cô ấy một chút..."
Vừa nói gã vừa thấp giọng lẩm bẩm, gì mà “không hổ là người làm việc trên soái hạm”, “người bên cạnh lão đại lãnh đạo cao tương đối lợi hại” các loại, giọng lầm bầm ngay cả Lawrence đều có thể nghe thấy.
Lawrence chớp chớp mắt nhìn về phía bên cạnh, sững sờ không rõ vừa rồi đã xảy ra chuyện gì, nhưng có cảm giác hai dị thường trước mắt hình như đã "trao đổi" một hồi, Thủy thủ dường như lại bị dọa sợ. Ngay sau đó, ông ta nghĩ tới chuyện gì, ánh mắt khác lạ rơi vào trên người quý cô xinh đẹp có vẻ ngoài tao nhã đó: "Chờ một chút, Dị thường 099... Thuyền trưởng, vậy nên đây chính là..."
"Chính là 'quan tài' hồi đó ông áp tải trên tàu," Duncan cười lên, giơ tay giới thiệu: "Nhưng hiện tại quan tài đã bị Thất Hương Hào đồng hóa, con rối với tư cách là 'vật nội dung' đã nằm vào trạng thái mất kiểm soát lâu dài, tình huống giống như Thủy thủ bên cạnh ông vậy."
Alice vừa nghe lời này, lập tức tiến lên nhắc với Duncan: "Thuyền trưởng thuyền trưởng, tôi không có mất kiểm soát, bình thường tôi rất nghe lời..."
"Đúng đúng đúng, tôi cũng không có mất kiểm soát," Thây khô ở một bên cũng vội vàng nói: "Bình thường tôi cũng rất tuân theo sự sắp đặt, Thuyền trưởng Lawrence kêu tôi lên bờ liều mạng với tín đồ tà giáo tôi đều không do dự..."
Lawrence sững sờ lắng nghe, ngẩng đầu nhìn "Thủy thủ" đang cố gắng biểu hiện mình, rồi lại nhìn "tiểu thư nhân quan tài" xinh đẹp và tao nhã, lúc này đầu óc dường như cũng không được bình thường cho lắm, ánh mắt cuối cùng rơi vào trên người Thuyền trưởng Duncan.
Đột nhiên, cảm giác áp lực và căng thẳng quanh quẩn thật lâu tan biến mất, Lawrence không hiểu sao cảm thấy quan hệ giữa mình và "Thuyền trưởng u linh" trước mắt được kéo gần thêm rất nhiều, thậm chí... tự nhiên nảy sinh một loại cảm giác đồng bệnh tương lân.
Đó là một loại cảm thông cùng cảnh ngộ, đều là thuyền trưởng trên biển cả vô biên, nhưng phải chăm sóc một dị thường mất kiểm soát, não có hố...