Thâm Hải Dư Tẫn (Dịch)

Chương 466 - Chương: 466

Chương: 466

"Tình huống chính là như thế, Fanna, cô nghĩ sao về chuyện này?"

Trên boong tàu của Thất Hương Hào, Duncan nói với Fanna đang cầm một tấm bùa hộ mệnh chạm khắc bằng gỗ hơi thở biển.

Fanna sững sờ lắng nghe Duncan thuật lại những vấn đề mà Bạch Tượng Mộc Hào đang gặp phải trước mắt cùng kế hoạch tương lai của thuyền trưởng, phải một lúc lâu sau mới phản ứng kịp, ném tấm bùa hộ mệnh mới khắc xong vào trong thùng, ngẩng đầu lên: “Ngài đang nói là tôi sẽ bảo đảm cho Bạch Tượng Mộc Hào với thân phận Thánh đồ, sau đó cấp phát giấy thông hành cho phép con tàu biến dị quay trở lại thân phận hợp pháp với thân phận thẩm phán quan?"

"Quy trình có vẻ khả thi," Duncan nói với vẻ mặt nghiêm túc: "Xét cho cùng, cô quả thực là Thánh đồ của Nữ thần Bão Tố — hơn nữa còn là thẩm phán quan của Phổ Lan Đức."

"Nhưng chức vị thẩm phán quan của tôi đã bị bãi bỏ..."

Duncan xua tay: "Việc này không phải là Giáo hoàng của các người âm thầm an bài sao, thân phận chính thức trong trường hợp công khai đâu có thay đổi."

Fanna lại sững người một lúc — vị nữ sĩ có tính cách bộc trực này dường như còn có chút không thích ứng với cách suy nghĩ của Duncan, chuyện "chui kẽ hở quy tắc" là một điều hoàn toàn mới mà nàng ta chưa bao giờ cân nhắc qua trong kiếp sống làm thẩm phán quan nhiều năm của mình. Theo bản năng nàng ta cảm thấy có chỗ nào đó không đúng, nhưng lại không nói ra được, chỉ có thể ngập ngững nói: "Quy trình... quy trình tôi cũng không biết có đúng hay không, nhưng mà..."

Duncan nghiêm túc cắt đứt sự do dự của Fanna: “Bạch Tượng Mộc Hào cần quay trở lại thân phận hợp pháp, Hạm đội Thất Hương Hào cần kết nối lại với thế giới văn minh, chắc hẳn cô cũng không hy vọng chúng ta mãi mãi là cái bóng bao trùm thế giới — vô hại hóa Hạm đội Thất Hương Hào từng đe dọa thế giới, đây là một chuyện tốt, thân là một Thánh đồ của Nữ thần Bão Tố, cô nên chủ động xúc tiến chuyện này, cô cảm thấy thế nào?"

Fanna đột nhiên sững người, vẻ mặt bình tĩnh rơi vào suy tư, thật lâu sau mới ngẩng đầu nhìn thẳng vào mắt Duncan: “Giọng điệu của ngài thật giống lúc thường khi lừa gạt Alice.”

"Nhưng cô không phải Alice — Alice đã tin ngay từ câu đầu tiên ta nói."

Fanna: "..."

"Nhưng nguyên tắc là giống nhau, Bạch Tượng Mộc Hào hiện tại thực sự cần sự giúp đỡ của cô," Duncan bình tĩnh nói tiếp: "Hơn nữa xuất phát từ góc độ thực tế, thêm một con tàu thám hiểm siêu phàm mạnh mẽ và có thể kiểm soát, đối với các thành bang mà nói cũng không phải là chuyện xấu – dù sao vẫn tốt hơn nhiều so với việc thực sự khiến con tàu này trở thành một cái bóng lang thang trên biển bao la."

"Tôi…"

Fanna mở miệng, dường như đang định nói gì đó, đúng lúc này, một hồi chuông hư ảo mà xa xôi đột nhiên vang lên trong đầu nàng ta, cắt đứt động tác của nàng ta.

Nàng ta ngẩng đầu lên, vô thức lắng nghe phương hướng tiếng chuông vang lên, lắng nghe tiếng chuông mang tiết tấu đặc biệt dường như vang vọng trong linh hồn mình. Trong khi giọng nói quan tâm của Duncan thì dường như phát ra từ phía bên kia bức màn che dày cộm : "Đã xảy ra chuyện gì vậy?"

"Chuông báo tin... Đại giáo đường đang kêu gọi Thánh đồ các nơi, dường như là tin tức từ ngôi mộ của vị vua vô danh..." Fanna tự mình lẩm bẩm trong hoang mang, trong giọng điệu mang vẻ hơi khó tin: “Tại sao tôi vẫn có thể nghe thấy tiếng gọi này…”

Duncan nhướng mày: "Điều này rất lạ sao? Cô vẫn là Thánh đồ của Giáo hội Biển Sâu."

“Nhưng tôi cho rằng…” Fanna cau mày: “Tôi cho rằng sau khi bước lên Thất Hương Hào, họ sẽ không còn kêu gọi tôi nữa.”

Khóe mắt Duncan run lên, từ trong giọng điệu của đối phương có thể nghe ra được ngụ ý "lên tàu đạo tặc", nhưng rất nhanh anh đã che đi sự thay đổi trong biểu cảm, hờ hững nói: "Đừng nghĩ nhiều như vậy, nếu đã là lời kêu gọi của Đại giáo đường, vậy cô mau đến phòng cầu nguyện đi, vừa khéo nếu có cơ hội gặp được vị Giáo hoàng Helena đó, hãy hỏi thăm bà ta về việc cấp phát giấy thông hành cho Bạch Tượng Mộc Hào."

Trên mặt Fanna hiện lên vẻ cổ quái, nhưng lần này dẫu sao nàng ta cũng đã khống chế được thôi thúc muốn chất vấn. Nghe thấy tiếng chuông trong đầu vang lên từng hồi như thúc giục, nàng ta nhanh chóng gật đầu với Duncan, sau đó quay người bước nhanh về phía khoang tàu.

Trên Thất Hương Hào có rất nhiều khoang tàu trống, dưới tình huống được sự cho phép của thuyền trưởng, một khoang tàu trong đó đã được nàng ta sửa đổi thành phòng cầu nguyện — Mặc dù trước đây chưa từng thử qua, nhưng trên lý thuyết, hẳn là có thể thông qua khoang tàu đó để phản hồi truyền tin linh năng và đi đến "hội trường".

Fanna rời đi, cho đến khi bóng dáng của nàng ta biến mất sau cửa khoang tàu, Duncan mới thu hồi ánh mắt.

Anh nhìn hướng Fanna biến mất, sau đó lại quay đầu liếc mắt nhìn Alice theo mình trở về Thất Hương Hào, lúc này đang kéo một cái thùng lớn đi rửa boong tàu cách đó không xa, thật lâu sau, mới khẽ thở dài: "Haizz... khó lừa hơn nhiều."

Sau khi than vãn, anh cúi người xuống, nhặt tấm bùa hộ mệnh bằng gỗ hơi thở biển do Fanna vừa chạm khắc ra bên trong thùng gỗ bên cạnh lên.

Tấm bùa không tính là quá tinh xảo, nhưng rõ ràng là rất dụng tâm. Duncan đứng trên mép boong tàu, vừa tiện tay táy máy mảnh gỗ nhỏ, vừa chờ Fanna quay lại.

Trên lý thuyết, việc này sẽ không mất quá nhiều thời gian.

Mà trong lúc chờ đợi không việc gì, anh cũng đang từ từ phân loại thông tin trong khoảng thời gian này, đặc biệt là thông tin anh vừa lấy được trên Bạch Tượng Mộc Hào.

Cái bóng khổng lồ dưới biển sâu, "thể hỗn hợp" tên là Martha, cùng với... những thay đổi xảy ra trên người thể hỗn hợp đó.

Trong đầu Duncan hiện lên cảnh tượng cái bóng căng phồng co rút bất định ngưng tụ ra lần nữa và ổn định trở thành "Martha", cùng với... trước khi cảnh tượng đó xuất hiện, ảo cảnh về "cá" trước mắt anh.

Anh nghiêng đầu, nhìn mặt biển hơi gợn sóng phía xa.

Biển sâu thâm thúy, sóng cả như bức màn che.

Mặt biển tựa như một bức màn che phủ mọi bí mật, ngăn che chân tướng dưới mặt biển, khi cần câu quăng ra, không ai biết sẽ có thứ gì mắc câu.

Mà thứ bản thân câu được lúc đầu, là "cá".

Trong ánh mắt Duncan dần dần khoác lên một vẻ nghiêm trọng, anh cúi đầu xuống liếc nhìn tấm bùa hộ mệnh sóng biển trong tay, sau khi do dự một chút lại ném tấm bùa hộ mệnh trở về trong thùng, nhặt một mảnh gỗ chưa khắc từ bên cạnh lên, nhìn qua bình thường không có gì lạ.

Anh vô cùng nghiêm túc nhìn mảnh gỗ, thật lâu sau mới chậm rãi nói một cách nghiêm túc: “Đây là một miếng bánh mì.”

Gỗ vẫn là gỗ, không có gì thay đổi.

Duncan lại nhìn chằm chằm vào mảnh gỗ hồi lâu, giật giật khóe miệng, ngẩng đầu xác nhận bốn bề vắng lặng, tiện tay ném mảnh gỗ trở về chỗ cũ.

"Xem ra không đơn giản như vậy... vậy nên rốt cuộc nguyên lý là gì..."

...

Trong cùng lúc đó, trong khoang tàu riêng dưới boong tàu của Thất Hương Hào, Fanna đã nhanh chóng bố trí xong “địa điểm” thực thi nghi thức.

Nàng ta khóa kỹ cửa khoang tàu, quay đầu nhìn vào hiện trường nghi thức cúng tế mà mình đã bố trí.

Trong những trường hợp bình thường, muốn đáp lại lời kêu gọi tập hợp, sẽ phải sử dụng "mật thất thủy triều" được kiến tạo đặc biệt trong giáo đường để xây dựng thông đạo linh năng, nhưng điều này rõ ràng là không quá thực tế trên một con tàu có điều kiện hạn chế — Nàng ta chỉ có thể đặt sách cầu nguyện mình thường dùng trên mặt đất gần đó để làm điểm neo của "Thánh địa", rồi lại thắp một giá cắm nến lớn ở giữa phòng dùng làm chậu lửa cho nghi thức, sau đó lại tìm lấy dầu thánh và tinh dầu mua từ thành bang để làm “tế phẩm” tăng cường hiệu quả của nghi thức, tạm coi như đủ yếu tố mở ra thông đạo linh năng.

Thành thật mà nói, điều kiện vô cùng thích hợp, thậm chí có chút bất kính với nữ thần — nhưng cũng không có gì thay thế tốt hơn.

Tiếng chuông trong đầu vẫn đang vang lên, vọng về hết lần này đến lần khác như thúc giục, giống như chỉ cần nàng ta không đáp lại, tiếng chuông sẽ không ngừng vang lên.

"... Chỉ mong Nữ thần không trách tội... Nếu sớm biết thì ít nhất cũng nên chuẩn bị một ít dầu thánh chất lượng tốt hơn."

Fanna lẩm bẩm, cuối cùng hạ quyết tâm, lấy dầu thánh và tinh dầu ra nhỏ vào giá cắm nến.

Giữa ngọn lửa bất ngờ bùng lên, nàng ta hít một hơi nhẹ, trấn tĩnh tinh thần...

Tựa như bầu trời mờ tối vĩnh viễn bao phủ hội trường rộng lớn, luồng ánh sáng hỗn độn hiện lên và lang thang trên đỉnh của vô số cây cột đơn giản và trang nghiêm, trên quảng trường đổ nát giữa những cây cột, từng bóng người mơ hồ lần lượt hiện ra.

Sau khi mọi bóng dáng đều vào vị trí, phép chiếu linh hồn của Fanna mới lững thững đến muộn.

Chóng mặt nhẹ và mất cảm giác khiến nàng ta đứng hình trong vài giây, sau khi quen dần, nàng ta mới cúi đầu xuống xác nhận trạng thái của mìn, cùng đường nét của những bóng người xung quanh.

"Hóa ra vẫn tạm tính là khá thuận lợi..."

Nàng ta hơi bất ngờ lẩm bẩm.

Không thông qua mật thất thủy triều, mà sử dụng điều kiện có hạn trên Thất Hương Hào, tế đài tạm thời và cây nến làm chậu lửa nghi thức để thực hiện nghi thức, nàng ta vốn không có nhiều hy vọng về tỷ lệ thành công của loạt hoạt động này, nhưng không ngờ rằng lần này lại thành công.

Một bóng người từ bên cạnh đến gần, cắt ngang dòng suy nghĩ của Fanna.

Nàng ta ngẩng đầu lên, từ đường nét và hơi thở quen thuộc, nhận ra chủ nhân của bóng dáng đó — là Giáo chủ Valentine đã lâu không gặp.

“Fanna, cô cuối cùng cũng tới rồi!” Giọng nói của lão giáo chủ tràn ngập niềm vui tái ngộ sau một thời gian dài vắng bóng: “Không ngờ cô thật sự tới được…”

"Tôi cũng... không ngờ," Trong giọng nói của Fanna có chút ngượng ngùng: "Có phải mọi người đã đợi rất lâu không? Điều kiện của tôi ở nơi này có hạn, chuẩn bị nghi thức trong lúc gấp gáp, mất rất nhiều thời gian..."

"Không việc gì, không biết vì sao hôm nay Giáo hoàng miện hạ cũng tới rất muộn, đến giờ vẫn chưa tới," Valentine lập tức nói, sau đó nghiêng người, hạ thấp giọng nói: "Hiện giờ cô đang ở nơi nào? Vẫn còn ở "trên tàu'?"

"... Ừm, ở 'trên tàu', tôi vừa rời khỏi Hàn Sương," Fanna liếc nhìn bốn phía, cũng hạ thấp giọng theo: "Mười mấy phút trước vẫn còn đang nói chuyện với 'thuyền trưởng'."

"... Hắn thật sự để cho cô xây dựng phòng cầu nguyện ở trên tàu sao?" Giọng nói của Giáo chủ Valentine tràn đầy vẻ không thể tin được: "Hơn nữa cô thậm chí còn có thể mở ra thông đạo linh năng từ trên tàu? Cô đã tìm được Thánh vật có lực lượng mạnh mẽ?"

“Chỉ là một hiện trường nghi thức cúng tế đơn sơ,” Trong giọng điệu Fanna có vài phần lúng túng: “Tôi cũng không ngờ rằng sẽ thành công... ”

“Hiện trường nghi thức cúng tế đơn sơ?” Valentine nghi ngờ nói, nhưng rồi, một tiếng nổ ầm từ trung tâm quảng trường truyền tới cắt ngang lời phía sau ông ta muốn nói.

Đi đôi với tiếng vang lớn ầm ầm, lăng mộ của vị vua vô danh cổ kính và trang nghiêm từ trung tâm quảng trường chậm rãi dâng lên mặt đất. Các vị Thánh đồ đang tụ tập ở các nơi trong hội trường cũng vội vàng im lặng, từng ánh mắt không hẹn mà cùng rơi trên kiến trúc hình dáng kim tự tháp màu xám trắng.

Fanna cũng vô thức nhìn về phía tòa kiến trúc đó, nhìn vào cánh cửa nặng nề trước kim tự tháp.

Cánh cửa từ từ mở ra, thủ vệ lăng mộ, trên người quấn đầy băng vải, tựa như đan xen giữa sự sống và cái chết, từ bên trong cất bước đi ra.

Fanna khẽ chấn động trong lòng, sau đó nàng ta nhìn thấy thủ vệ cao lớn đi thẳng về phía mình.

Trong hội trường vang lên một loạt tiếng xôn xao to nhỏ.

Lần thứ ba, thủ vệ lăng mộ chọn cùng một “người lắng nghe” ba lần liên tiếp.

Tuy nhiên, không biết vì sao, Fanna lại có một loại... thư thái như dự liệu. Nàng ta quay đầu lại, dang hai tay ra tỏ vẻ bất đắc dĩ trước bóng dáng của Valentine, tiến lên một bước, chờ đợi thủ vệ đến gần.

Người khổng lồ đan xen giữa sự sống và cái chết sải bước về phía trước Fanna, đôi mắt màu vàng đục buông xuống.

"Chào buổi chiều, mời đi theo tôi."

Bình Luận (0)
Comment