Trên biển cả vô biên xa xôi, Duncan đang ngồi tại bàn làm việc trong phòng thuyền trưởng khẽ cau mày.
Anh đưa tay mở ngăn bí mật dưới bàn làm việc, chạm vào chiếc chìa khóa đồng mà Agatha đã phát hiện và giao đến tay mình từ nơi giấu kín, rồi mang đặt trước mắt xem kỹ lưỡng.
Chiếc chìa khóa lên dây cót hình dáng mộc mạc ánh lên kết cấu kim loại lạnh lẽo, phản chiếu ánh sáng dưới ánh nắng từ cửa sổ hắt vào, tay cầm chìa khóa giống như ký hiệu vô hạn, hoa văn trang trí nhỏ nhắn đập vào mắt.
Đây đã không phải là lần đầu Duncan nhìn tường tận chiếc chìa khóa này, nhưng lần này, tâm trạng của anh khi nhìn vào "Di vật của Nữ vương" này đã hoàn toàn khác với trước đây.
Đây có thể là "vật chứa linh hồn" của Lei Nora - Khả năng này khiến ánh mắt anh dần trở nên phức tạp.
Nữ vương Hàn Sương là một người vĩ đại, những bí mật ẩn giấu nơi bà ấy càng thu hút sự chú ý của Duncan. Nếu có cơ hội, có thể để cho Duncan và Lei Nora thiết lập liên lạc, đó tất nhiên là một chuyện tốt - Nhưng tiền đề của tất cả những điều này là không thể đặt cược vào Alice.
Bên trong thành bang Hàn Sương, Duncan mặc áo khoác đen hơi nheo mắt lại, anh dường như đang thu lại những suy nghĩ tuôn ra trong chốc lát, ánh mắt lần nữa rơi vào trên người Agatha, cùng với bóng "Agatha" mơ hồ bên cạnh.
“Cô vẫn còn nhớ những trải nghiệm khi hoạt động ở thành bang trong thời gian bản thân là 'hàng giả' sao?" Anh đột nhiên hỏi.
"Ừ, tôi đều nhớ rõ," Bóng đen mơ hồ dường như đang gật đầu: "Tôi cũng nhớ rõ những trải nghiệm sau khi mình tiến vào hầm mỏ, dung nhập vào bóng tối quỷ dị..."
"Phần thông tin này ta đã biết, Agatha... Ý ta là, Agatha 'chính phẩm' đã báo cáo chuyện này với ta," Duncan nói, trên mặt lộ ra biểu cảm suy tư: “Thành thật mà nói, sự xuất hiện của cô... làm ta nhớ đến một người."
“Một người?” Hai Agatha gần như đồng thanh lên tiếng.
"Một... bóng linh hồn tên là 'Martha'," Duncan chậm rãi nói: "Bà ấy là vợ của Lawrence, cũng là thành viên trong hạm đội mới của ta. Trong mười mấy năm qua, thân phận của bà ấy là một 'hàng giả' lang thang trong Hàn Sương trong gương."
Thân thể của ảo ảnh mơ hồ "Agatha" khẽ run lên.
"Trong mười mấy năm qua, 'hàng giả' này vẫn luôn quanh quẩn trong không gian gương, đồng thời thu hút và hội tụ một số lượng lớn các mảnh vỡ suy nghĩ và ký ức, điều này khiến bà ấy phát triển thành một 'thể hỗn hợp' khổng lồ, mà 'Martha', chính là nhân cách cốt lõi của thể hỗn hợp này," Duncan tiếp tục nói, ánh mắt anh rơi vào bóng người mơ hồ kia: "Từ tình hình hiện tại cho thấy, tình huống của cô hết sức giống 'Martha', điểm khác biệt nằm ở chỗ cô vẫn chưa trở thành 'thể hỗn hợp' như bà ấy — cô vẫn còn ở giai đoạn sơ khai và thuần túy. Tất nhiên, cân nhắc đến Hàn Sương trong gương đã bị phá hủy, sau này cô có lẽ cũng vẫn sẽ duy trì ổn định giai đoạn này."
"Lại còn có... chuyện như vậy," Lên tiếng là Agatha chính phẩm, ngữ khí mang vẻ không thể tin được: "Tôi còn tưởng rằng, chuyện xảy ra trên người mình là trường hợp đặc biệt... "
“Không phải trường hợp đặc biệt, cho nên mới càng khơi dậy lòng hiếu kỳ của ta,” Duncan bình tĩnh nói, ánh mắt vẫn dán chặt vào bóng người mơ hồ kia: “Sau khi hàn sương trong gương biến mất, tất cả 'hàng giả' đều sẽ tan thành mây khói theo, nhưng bây giờ lại có hai 'nhân cách' lưu lại. Điều này phải chăng chứng tỏ, lực lượng hỗ trợ 'Martha' giả và 'Agatha' giả thực ra không phải là thành bang trong gương đó, mà là một thứ khác? Nhân cách và ký ức được sao chép trong vùng hải vực có thể tồn tại ổn định trong thế giới hiện thực, hơn nữa Martha bây giờ thậm chí đã nằm ở bên ngoài vùng hải vực Hàn Sương. Điều này phải chăng đồng nghĩa với... loại lực lượng duy trì 'Agatha' giả và 'Martha' giả này là một thứ to lớn và ổn định như thế giới hiện thực?"
Đại sảnh nơi đặt thiết bị lặn nhất thời chìm vào yên tĩnh.
Không biết qua bao lâu, Agatha mới ngẩng đầu lên, lặng lẽ đối mặt với “cái bóng” của mình.
Duncan thì đột nhiên phá vỡ sự im lặng: “Hai người đã từng cân nhắc đến tương lai chưa?”
“Tương lai?” Agatha ngẩn ra, dường như chưa từng cân nhắc tới hướng này: “Ý của ngài là...”
"Một người không thể sống mãi dưới cái bóng của người khác - cái bóng theo nghĩa đen," Duncan nhìn chằm chằm vào ảo ảnh lờ mờ kia: "Hai người nên cân nhắc đến ngày tháng sau này."
Ảo ảnh mơ hồ trầm lặng xuống, không biết qua bao lâu, cô ta mới nói với vẻ hơi do dự: "Nhưng tôi quả thật là cái bóng của cô ấy."
"Ta nhắc lại lần nữa, một 'người' không thể mãi sống dưới cái bóng của người khác," Duncan vẫn bình tĩnh nhìn cô ta chằm chằm: "Cô có nhân cách của mình, ký ức của mình, trong ký ức đó có lẽ có hai mươi mấy năm thuộc về người khác, nhưng ít nhất, mấy ngày sau cùng nó thuộc về bản thân cô, vậy thì tiếp theo thì sao... Agatha?"
Khi Duncan nói ra cái tên "Agatha", hai bóng người đồng thời ngẩng đầu lên theo bản năng.
Ánh mắt của Duncan đảo qua hai người, sau đó nhẹ nhàng thở ra một hơi: "Suy nghĩ cẩn thận đi, không sao hết, chúng ta còn có rất nhiều thời gian."
...
Tiếng gõ cửa vang lên bên ngoài phòng thuyền trưởng làm gián đoạn dòng suy nghĩ của Duncan.
Tạm thời thu hồi phần lớn lực chú ý vào “hóa thân” của thành bang Hàn Sương, anh ngẩng đầu nhìn về phía cửa phòng ngủ của mình: “Vào đi.”
Đẩy cửa ra, Alice thò đầu liếc nhìn vào bên trong, sau đó mới giống như một tên trộm chui vào trong phòng, trên tay bưng một đĩa đồ ăn nhẹ còn đang bốc ra hơi nóng: "Tôi học làm bánh bích quy!"
Giọng điệu mang vẻ đắc ý, nàng ta đặt đồ ăn nhẹ lên bàn trước mặt Duncan, sau đó nhìn quanh một chút, dường như đang tìm kiếm bóng dáng của Aye.
“Aye đang ở Hàn Sương.” Duncan thản nhiên nói, nhìn con rối gothic trước mặt.
Đây là "trong phòng" thuyền trưởng, phòng ngủ của anh — Trên cả con tàu này, người duy nhất có thể bước vào căn phòng này như không có chuyện gì xảy ra chính là Alice.
... Sinh vật hình người đầu tiên anh quen biết sau khi đến thế giới này.
Anh tin tưởng nàng ta, mặc dù nàng ta không quá đáng tin cậy, nhưng Duncan biết, sự trung thực và tin tưởng của con rối này đối với anh hơn bất cứ thứ gì — Mặc dù sự tin tưởng gần như cực độ này xuất phát từ não đặc của nàng ta, nhưng trong thế giới lạnh lùng mà lại xa lạ này, độ tin cậy ban đầu và sâu sắc nhất này vẫn đáng trân quý.
Alice cuối cùng cũng chú ý tới ánh mắt của Duncan, nàng ta nghi hoặc quay đầu lại, đầu tiên kiểm tra quần áo của mình, sau đó lại sờ cổ mình: “Sao ngài cứ nhìn tôi hoài vậy?”
“Không có gì,” Duncan thu hồi tầm mắt, tiện tay lấy một miếng bánh bích quy trong đĩa nhét vào miệng: “... Mùi vị cũng được.”
Alice cười hưng phấn.
Sau đó, nàng ta để ý thấy chiếc chìa khóa bằng đồng đặt trên bàn.
“A, ngài đang nghiên cứu chiếc chìa khóa này à,” Alice tùy ý cầm lấy chiếc chìa khóa, tò mò nghịch nghịch, sau đó mò mẫm sau lưng mình: “Ngài muốn lên dây cót cho tôi sao?”
“Cô chớ đụng lung tung,” Duncan vươn tay giật lại chiếc chìa khóa, ngữ khí trở nên nghiêm túc lạ thường: “Từ giờ trở đi, không có sự cho phép của ta, không được tùy tiện chạm vào chiếc chìa khóa này.”
Đại khái là đã rất lâu không nhìn thấy Duncan có phản ứng nghiêm túc như vậy, Alice thậm chí có chút kinh hãi, nàng ta vội vàng thu tay về, trên mặt hiện lên vẻ căng thẳng đến hơi sợ hãi: "Tôi... xin lỗi..."
“Xin lỗi đã làm cô sợ,” Duncan phản ứng kịp, lập tức dịu lại ngữ khí: “Cô không có làm gì sai, ta cũng không phải đang chỉ trích cô — chỉ là chiếc chìa khóa này... có thể có chút nguy hiểm đối với cô.”
“Nguy hiểm?” Alice chớp chớp mắt, dường như không hiểu ra sao, nàng ta nghi hoặc vươn tay sờ sờ sau lưng mình, sờ tới lỗ khóa cách quần áo: “Nhưng tôi nghe Shirley và Nina nói... chiếc chìa khóa này hẳn là để lên dây cót cho tôi... À, Nina còn mua cho tôi một người lính đồ chơi lên dây cót trong thành phố, tôi chơi rất lâu rồi, chìa khóa để lên dây cót của lính đồ chơi chính là thế này..."
Duncan xoa xoa trán, mặc dù biết Alice có thể rất khó hiểu, nhưng anh vẫn kiên nhẫn giải thích: "Chiếc chìa khóa này không phải thứ đơn giản như vậy, nó là một vật phẩm siêu phàm, cô hiểu không? Nữ vương Lei Nora đã để lại thứ này, mà hiện tại ta nghi ngờ rằng... đây là một phương pháp hồi sinh bà ta."
Alice nhìn chằm chằm vào mắt Duncan, qua một lúc lâu sau nàng ta mới kéo dài giọng nói: "Ả... hả?"
“Ký ức và linh hồn của Lei Nora, có thể được cất giữ bên trong chiếc chìa khóa này,” Duncan không hề bất ngờ trước phản ứng của Alice, anh chỉ khẽ thở dài, đè chiếc chìa khóa trên bàn, nhìn con rối trước mặt nói: “Mà cô thì, có ngoại hình giống hệt Lei Nora."
Ngẩn ngơ một hồi sau đó, Alice rốt cuộc cũng hiểu ra. Nàng ta cúi đầu liếc nhìn người mình, rồi lại nhìn chiếc chìa khóa bị thuyền trưởng đè trên bàn, hồi lâu mới nói: “Vì vậy, lên giây cót cho tôi, Nữ vương Hàn Sương đó sẽ có thể kiểm soát cơ thể của tôi?"
“Ta thật sự lo lắng chuyện này,” Duncan gật đầu, trước mặt con rối tâm tư đơn thuần, anh không có che giấu ý nghĩ của mình: “Đương nhiên, lo lắng này cũng không quá... hợp lý, hơn nữa còn có rất nhiều điểm khả nghi."
"Điểm khả nghi?"
"Điều quan trọng nhất là quá trình này có quá nhiều chỗ khó kiểm soát," Duncan nói: "Cô hẳn là biết mình được phát hiện như thế nào – linh cữu con rối trôi dạt vùng hải vực gần Hàn Sương, được tàu đi ngang qua trục vớt lên. Nhưng còn chìa khóa thì sao? Chìa khóa nằm trong tay các quan chấp chính qua các thời đại của thành bang. Họ đã truyền nhau nửa thế kỷ, nhưng không ai biết mối liên hệ giữa chiếc chìa khóa và con rối là cô. Nếu đây chính là phương pháp hồi sinh do Nữ vương Hàn Sương lưu lại, thì phương pháp này quá phụ thuộc vào số phận.
“Con rối chưa chắc sẽ ở cùng chiếc chìa khóa, người lấy được chìa khóa chưa chắc biết mối liên hệ giữa chiếc chìa khóa và con rối, cho dù biết, cũng chưa chắc sẽ vặn chiếc chìa khóa này — Ngay cả Tirian đều không biết chuyện này, còn ai sẽ tới lên dây cót cho cô đây? Huống chi... dưới danh tiếng đáng sợ Dị tượng 099, lại có mấy người dám tùy tiện tới gần linh cữu con rối?"
Alice nghe nửa hiểu nửa không lời nói của thuyền trưởng. Khó khăn lắm mới hiểu được phần lớn, nàng ta lại tò mò hỏi: "Vậy... còn điểm khả nghi khác thì sao?"
"Điểm khả nghi khác..."
Duncan suy nghĩ một chút, nhưng trong đầu lại đột nhiên nhớ tới Nữ vương Hàn Sương đã nhìn thấy trong "ảo cảnh" khi dò xét "quan tài" của Alice lúc trước, cùng với câu nói Nữ vương Hàn Sương để lại —
Xin đừng làm ô uế lịch sử.
Nữ vương Hàn Sương chết một cách thản nhiên trước số phận... thực sự đã sắp xếp cho mình một người kế vị hồi sinh trong nhiều thập kỷ sau sao?