Thâm Hải Dư Tẫn (Dịch)

Chương 474 - Chương: 474

Chương: 474

Khi màn đêm buông xuống, Morris được gọi đến phòng của thuyền trưởng.

Duncan trong vẻ mặt nghiêm túc ngồi sau bàn hải đồ, trên bàn trong tầm tay thì chất rất nhiều sách vở ngổn ngang — tất cả đều là sách vở trước đó mang từ Phổ Lan Đức và Hàn Sương lên tàu, một ít là kiếm được từ Hạm đội Sea Mist bên đó.

Sau khi xác nhận đọc sách trên biển "vô hại", bộ sưu tập sách trên con tàu này ngày càng nhiều lên.

Morris liếc nhìn trên bàn và thấy rằng những cuốn sách đó được phân thành đủ loại khác nhau — không chỉ những giai thoại từ các thành bang, mà còn cả những tài liệu có thẩm quyền về lịch sử, cũng như "những tài liệu đọc nguy hiểm" liên quan đến các học thuyết bên lề như lý thuyết về ngày tận thế và ghi chép về sự mặc khải...

Lão học giả bỗng cảm thấy tò mò và có chút bất an trong lòng.

Thuyền trưởng dường như đột nhiên muốn tìm tài lài liệu gì đó, mà phán đoán từ những quyển sách mà ngài ấy lấy ra, thứ ngài ấy muốn tìm sợ rằng không đơn giản như vậy — ngài ấy gọi mình tới đây, phần nhiều là muốn hỏi thăm chuyện ở phương diện này.

Trong lòng tăng thêm mấy phần cảnh giác, Morris nhanh chóng âm thầm niệm danh hiệu Thần trí tuệ Lahem. Trong cầu nguyện thầm lặng cầu xin sự ban phước ở lĩnh vực tâm trí, đồng thời lại cúi đầu xác nhận bùa hộ mệnh dùng đá nhiều màu xâu chuỗi thành trên cổ tay mình. Lúc này mới ngồi xuống đối diện thuyền trưởng: “Ngài tìm tôi có phân phó gì sao?"

"... Gặp phải một số vấn đề, cần thỉnh giáo một nhà bác học như ông," Duncan gật đầu, sau đó dường như chú ý đến biểu cảm căng thẳng của Morris, lại mỉm cười trấn an: "Đừng căng thẳng như vậy, ta chỉ tùy tiện hỏi một chút thôi, có thể có liên quan tới lịch sử."

Tùy tiện hỏi một chút? Lịch sử? Một sự thật bị che giấu mà ngay cả chủ nhân của Thất Hương Hào đều không dám chắc?

Nghe được sự trấn an của thuyền trưởng, Morris vội vàng lặp đi lặp lại cái tên Lahem hơn chục lần trong lòng, gạt đi sự ban phước ngu xuẩn hết lớp này đến lớp khác, lúc này mới căng thẳng thần kinh ngẩng đầu lên: "Tôi chuẩn bị xong rồi, ngài hỏi đi."

Duncan: "..."

Trong lòng cảm thấy bất lực, Duncan cũng biết sự căng thẳng của lão tiên sinh là phản ứng hơn cả bình thường, anh thở dài, vừa sắp xếp ngôn từ vừa nói: “Theo kiến thức lịch sử mà ông biết, có miêu tả nào về sự kiện như thế này không — đại loại là một vật thể nhân tạo khổng lồ từ trên trời rơi xuống, kèm theo ngọn lửa và tia sáng quy mô rất lớn, vật thể rơi này còn có thể phát nổ, tách thành mấy phần khá nhỏ và rơi xuống thế giới."

Duncan dứt lời, nhìn vào mắt Morris rất nghiêm túc.

Morris cũng sững sờ nghênh đón ánh mắt của Duncan.

"... Hết rồi?" Lão học giả ngập ngừng hỏi.

"Hết rồi, chỉ vậy thôi," Duncan gật đầu, đương nhiên, anh còn có rất nhiều chi tiết muốn miêu tả, nhưng đối với vấn đề lịch sử mập mờ này, quá nhiều chi tiết ngược lại có thể ảnh hưởng đến phán đoán của Morris, cho nên anh đã chọn cách diễn đạt ngắn gọn nhất: "Nếu như trong lịch sử có những ghi chép như vậy, có thể sẽ có sự sai lệch trong cách diễn đạt, nhưng các sự kiện chung hẳn đều xoay quanh cảnh tượng chủ chốt là 'một vật thể khổng lồ rơi xuống trong lửa'. Ông có biết những sự kiện tương tự không?"

Thuyền trưởng đột nhiên đặt ra vấn đề khiến người ta nghi hoặc, nhưng Morris chú ý tới thái độ nghiêm túc của Duncan, vẫn bắt đầu cố gắng nhớ lại và suy nghĩ. Qua mấy phút đồng hồ sau, ông ta mới chậm rãi lắc đầu: “Tôi chưa từng thấy qua ghi chép như vậy. "

"Bao gồm tất cả chính sử và dã sử sao?" Duncan không hề ngạc nhiên với câu trả lời của Morris, nhưng vẫn có chút không cam lòng, truy hỏi: "Sự việc này có lẽ đã bị thần thoại sửa đổi, thậm chí đã trở thành một bộ phận cấu thành của một số học thuyết dị đoan nào đó, bởi vì nó có thể đã xảy ra trong quá khứ vô cùng xa xôi."

“Tôi rất chắc chắn,” Morris lại nói: “Bao gồm tất cả chính sử, dã sử và học thuyết dị đoan, chỉ cần tôi từng tiếp xúc qua, đều không có ghi chép sự kiện nào ăn khớp hoặc tương tự với cảnh tượng ngài miêu tả — Đương nhiên, không thể loại trừ vẫn có một số câu chuyện truyền thuyết lưu truyền cực kỳ hạn hẹp hoặc ghi chép lịch sử ghi lại sự kiện này đã thất truyền, dù sao vẫn luôn tồn tại những ẩn số nằm ngoài nhận thức của chúng ta, nhưng..."

Morris nói đến đây thì dừng lại một chút, sau đó mới lại nói tiếp: "Nếu thật sự là bí mật lịch sử mà ngay cả tôi cũng không biết, như vậy ngài hẳn rất khó tìm được tài liệu tương ứng từ những đường giây khác... Có lẽ có thể thử tìm vận may trong thư viện vĩ đại của Học viện Chân Lý, thử tìm manh mối trong những cuốn sách cổ xưa nhất về Moco và Lightwind Harbor."

Duncan nhất thời không nói gì, ánh mắt lặng lẽ chìm vào trầm tư. Thật lâu sau, anh mới khẽ gật đầu: "Ông có thể viết thư hỏi thăm học giả quen biết của mình về chuyện này, nếu như thật sự cần liên hệ văn phòng chính của Học viện Chân Lý thì cũng có thể."

Nghe giọng điệu khá trịnh trọng của thuyền trưởng, Morris lập tức trịnh trọng gật đầu.

Có vẻ như chuyện này thực sự vô cùng quan trọng.

Là một lão học giả cả đời nghiên cứu tri thức, ông ta đương nhiên cũng bị khơi dậy lòng hiếu kỳ, không khỏi hỏi: "Tôi có thể hỏi một chút được không? Chuyện mà ngài đang nói... rốt cuộc là gì?"

Duncan do dự một chút, sau đó chậm rãi nói: "Không xác định, ta cũng chỉ là tình cờ đụng phải một số ảo ảnh, nhưng cho dù không xác định được bản chất của nó... ta cũng cảm thấy cảnh tượng này có thể có mối quan hệ mật thiết với dáng vẻ hiện nay của thế giới của chúng ta và nhiều lịch sử đã bị thất lạc."

“Tôi hiểu rồi,” Morris cúi đầu thật sâu: “Tôi sẽ nghĩ cách điều tra.”

Ông ta không tiếp tục hỏi thêm chi tiết, không hỏi về "ảo ảnh" mà thuyền trưởng nói đến là gì. Bởi vì ông ta biết, lòng hiếu kỳ và khát khao tìm tòi đều nhất định phải vừa phải, không thể ít càng không được nhiều.

Duncan thì sau khi dừng một chút lại lập tức bổ sung một câu: "'Tàu Hy Vọng Mới', khi điều tra tài liệu, hãy tập trung vào những từ này."

“Nghe ra là một con tàu?” Morris trầm ngâm hỏi.

Duncan suy nghĩ một chút, sau đó gật đầu với vẻ mặt kỳ lạ: "Là... một con tàu."

Đúng là một con tàu, một con tàu vũ trụ, động cơ phát nổ, rơi tự do từ biển sao xuống trái đất.

...

Hàn Sương, cảng phía Nam, trong cơ sở bí ẩn dưới lòng đất, các kỹ sư bất từ đang bận rộn.

Kiến thức của nửa thế kỷ trước lại có ích, bản thiết kế cổ xưa được lấy ra từ nhà kho của hạm đội, các kỹ sư già như bản thiết kế đó hào hứng tập trung giữa một đống lớn máy móc, đường ống và dây cáp, trao đổi những kiến thức và suy nghĩ mà người bình thường nghe tới giống như thiên thư.

Tirian ngồi trong một góc của sảnh, nhìn các bộ hạ của mình đang bận rộn xung quanh.

"Thật sự không ngờ rằng, lúc sinh thời tôi vẫn còn được sử dụng lại những bản thiết kế này," Một kỹ sư bất tử với cái đầu teo tóp, ngực có một lỗ lớn và nửa người chạy bằng động cơ hơi nước cầm bản thiết kế, mặt lộ ra vẻ hưng phấn, ở bên cạnh nói: "Ngài xem những thiết bị thoát nước cùng cơ chế cân bằng này, bọn họ đối với thiết bị lặn đã có rất nhiều sửa đổi hiện đại hóa, nhưng nguyên lý cơ bản vẫn như năm đó, bơm nước, chìm, thoát nước, nổi, rồi trọng lượng dằn phụ trợ đáy tàu..."

“Ta hiểu sự được phấn khích của ngươi,” Tirian liếc nhìn bộ hạ của mình: “Nhưng ta phải nhắc nhở ngươi một câu, ngươi đã không còn sống nữa.”

"Ý nghĩa gần giống nhau, lúc chết cũng được," Kỹ sư bất tử với cái đầu teo tóp bật cười, hàm răng không hoàn chỉnh trông thật dữ dằn và đáng sợ, gã giơ tay lên, nện mạnh vào cơ quan hơi nước nửa bên người, để tổ hợp vận hành có chút không trôi chảy vang ken két khôi phục chuyển động, sau đó lại ngẩng đầu lên, nhìn thiết bị lặn đang được chiến hữu vây quanh ở chỗ cách đó không xa, một lúc lâu sau mới mang theo cảm xúc nói: “Ài… nếu như có thể gặp được người tạo nó thì hay rồi, nó được thiết kế rất tốt và dụng tâm... có lẽ bọn họ thực sự muốn thứ này được đưa vào hoạt động."

Tirian không lên tiếng, chỉ yên lặng nhìn thiết bị lặn giữa sảnh, một lúc lâu sau, hắn mới khẽ thở dài: “Đi làm việc đi, lần này nó thật sự có thể được đưa vào hoạt động rồi, đừng để xảy ra sai sót gì."

"Rõ, thuyền trưởng."

Bộ hạ rời đi, Tirian thì nhẹ nhàng thở ra một hơi. Mà đúng lúc này, một loạt tiếng rẹt rẹt nho nhỏ đột nhiên từ bộ thấu kính quả cầu pha lê trong tầm tay hắn truyền đến. Theo sau là giọng nói trêu chọc của Lucrecia: “Nhìn có vẻ lòng chất đầy tâm sự, anh trai, cảm giác làm quan chấp chính dường như cũng không thoải mái nhỉ?"

Tirian thờ ơ quay mặt sang, nhìn quả cầu pha lê đặt trên bàn đang dần dần sáng lên, bóng dáng Lucrecia thì hiện ra trong quả cầu pha lê.

"Ta đặc biệt mang thứ này từ trên tàu tới, không phải để nghe muội ở đây trêu chọc huynh trưởng mình."

"Thả lỏng một chút, anh trai, từ giờ huynh không còn là đại hải tặc nữa, quan chấp chính là một chức vị đòi hỏi đồng thời sự uy nghiêm và thân thiện," Lucrecia mỉm cười, dường như không mảy may quan tâm đến sự không hài lòng trong giọng điệu của Tirian, sau đó nàng ta thay đổi giọng điệu, tò mò hỏi: "Nhưng ta thật sự rất muốn biết, chuyện này... thật sự do cha sắp đặt sao?"

“Nếu không thì sao?” Tirian thở dài: “Ông ấy ở chỗ này làm một chuyện lớn, một chuyện lớn muội không cách nào tưởng tượng, hiện tại toàn bộ Hàn Sương đều bị ông ấy ảnh hưởng, ta nên cảm thấy may mắn, ông ấy thật sự khôi phục nhân tính, cho nên mặc dù sự sắp đặt của ông ấy khiến người ta bất ngờ, nhưng ít nhất không tính là tệ... bất kể là Hàn Sương hay Hạm đội Sea Mist của ta, bây giờ đều coi như đã có một lời giải thích.

Lucrecia cuối cùng cũng cất đi nụ cười trêu chọc, sau khi suy nghĩ một lúc, nàng ta do dự nói: "Cha... bây giờ ông ấy vẫn khỏe chứ?"

"Rất khỏe là đằng khác, bản thể của ông ấy ở Thất Hương Hào, mỗi ngày không câu cá thì cho chim bồ câu ăn, hóa thân của ông ấy ở Hàn Sương, mỗi ngày sáng đi dạo vườn hoa, chiều tới chỗ ta giám sát đốc thúc tiến độ của công trình – Muội rất quan tâm sao? Vậy lần sau khi ông ấy đến ta sẽ mở quả cầu pha lê lên, hai người có thể nói chuyện trực tiếp?"

“À, điều đó vẫn chưa cần!” Lucrecia cao giọng gần như theo phản xạ có điều kiện, sau đó lại nhanh chóng trở lại tư thế thục nữ của mình: “Ta... ta còn cần chuẩn bị một số thứ, nên không nói chuyện này nữa, chuyện của ta ở bên này vẫn còn rất nhiều..."

"Chuyện của muội ở bên đó?" Tirian nghe được điều này lại vô thức nhướng mày: "Nói tới, nghiên cứu của muội ở bên đó rốt cuộc thế nào rồi? 'Mảnh vỡ' từ trên trời rơi xuống kia, bây giờ rốt cuộc ra sao rồi?"

Lucrecia do dự một chút, vốn dĩ nàng ta chỉ tùy tiện tìm một lý do để chuyển hướng chủ đề, nhưng bây giờ lại không khỏi khẽ thở dài.

"Không có tiến triển gì, ngay cả Taran Al của Lightwind Harbor cũng bó tay."

Bình Luận (0)
Comment