Dưới lòng đất cảng phía Nam, sảnh kiểm soát thiết bị lặn được thắp sáng rực rỡ.
Ánh sáng từ đèn khí và đèn điện hắt xuống khiến cả hội trường sáng rực như ban ngày. Thiết bị lặn khổng lồ hình bầu dục đang được treo trên đỉnh của đường trượt dẫn ra biển bằng dây cáp thép. Các kỹ sư bất tử đang bận rộn ở khắp mọi nơi, kiểm tra và điều chỉnh giai đoạn cuối để đưa thiết bị lặn vào nước.
Bên cạnh bệ thép cố định thiết bị lặn, Duncan đang ngồi trên ghế bình tĩnh quan sát tất cả những điều này, chờ đợi các bộ hạ của Tirian chuẩn bị xong mọi thứ.
Những người bất tử với vẻ ngoài kỳ dị và xấu xí, thậm chí gần như kinh hoàng và khủng bố đó, trông rất nhiệt tình, thậm chí còn ẩn chứa loại một niềm vui và sự phấn khích.
Một người đàn ông đầu trọc mang vẻ mặt căng thẳng thấp thỏm từ cách đó không xa đi tới, lúng túng khom người trước mặt Duncan: "Ừm... lão thuyền trưởng, rất vui được gặp ngài..."
Duncan ngẩng đầu liếc nhìn người đàn ông cường tráng mặc áo thủy thủ, đầu bóng loáng và nước da tái nhợt như người chết này, đối chiếu thông tin mà mình biết được trước đó trong đầu, khẽ gật đầu: “Anh là Aiden, người đã đi theo Tirian từ thời kỳ Hạm đội Thất Hương Hào."
“Là tôi,” Aiden đột nhiên nhe răng cười: “Ngài còn nhớ tôi sao?”
"Không nhớ rõ nữa," Duncan lắc đầu: "Xin lỗi, đại đa số sự tình ta đều không còn nhớ rõ nữa rồi, không gian thứ đã làm tổn hại trí nhớ của ta, ta nghe nói qua từ miệng của những người khác chuyện về anh và các 'thủy thủ thời kỳ đầu' khác của Hạm đội Sea Mist."
“Ngài đừng xin lỗi, đừng xin lỗi,” Aiden đột nhiên lộ ra vẻ bất an hơn, vừa lắc đầu vừa nói: “Ngài... có thể trở về thật tốt, mọi người đều rất nhớ ngài.”
"Hẳn là khá sợ nhỉ?" Duncan cười liếc mắt nhìn các nơi trong sảnh, trong quá trình anh đảo mắt nhìn, rất nhiều ánh mắt đều vô thức né tránh vì sợ hãi: "May mà hiện tại ta chỉ dùng hóa thân, nếu như bản thể đến nơi này, sợ rằng phần nhiều các thủy thủ đều sẽ không thể yên tâm làm việc."
"Hơn một nửa ở đây là người 'thời kỳ hai', bọn họ quả thật tương đối sợ ngài," Aiden lúng túng nắm lấy cúc áo: "Dù sao cũng là lần đầu bọn họ tiếp xúc với ngài..."
“Ta biết, cuộc chiến tao ngộ ở Hàn Sương nửa thế kỷ trước,” Duncan nhẹ nhàng thở ra một hơi, thản nhiên nói. Mà cùng lúc lời nói của anh vừa dứt, Tirian đã nhanh chóng đi tới.
"Thiết bị lặn đã sẵn sàng, thưa cha."
"Ồ, có vẻ như đến lúc phải xuất phát rồi."
Trên mặt Duncan đột nhiên hiện lên một nụ cười, anh đứng dậy khỏi ghế, theo Tirian cùng đi về phía bệ cố định thiết bị lặn. Mà thiết bị lặn cô đọng trí tuệ và sự vất vả cực nhọc của vô số người thì đã yên lặng chờ đợi —
Cửa khoang hình tròn ở mặt bên đã được mở ra, khoang kín nước dày đặc ở phía đối diện, ánh đèn chiếu sáng cấu trúc bên trong hình cầu. Bên trong trông không rộng rãi cho lắm, ngoại trừ rất nhiều đường ống, van và đài điều khiển khiến người ta hoa cả mắt, không gian dành cho người hoạt động dường như có thể chứa tối đa ba hoặc bốn người.
Duncan quan sát tình hình của thiết bị lặn một lúc, rồi bước lên phía trước.
Nhưng giây tiếp theo anh đột ngột dừng lại, nhìn về một hướng nào đó như thể cảm nhận được điều gì đó.
Một cơn gió xoáy màu xám bất ngờ cuốn vào sảnh, đồng thời nhanh chóng bay vòng đến bên bục thiết bị lặn, ngưng tụ thành hình trước mặt đám người Duncan và Tirian.
Bóng dáng Agatha từ trong làn gió xám bước ra — vẫn ăn mặc như một nữ tu mù trong chiếc váy đen dài và mái tóc dài buông xõa.
"Tôi muốn đi cùng ngài."
Cô ta không nói lời thừa thãi, sau khi đi tới trước mặt Duncan đã nói thẳng ra rất dứt khoát.
“Cô cũng muốn lặn xuống đó?” Duncan có chút bất ngờ nhìn Agatha: “Tại sao?”
"Bởi vì tôi muốn tận mắt 'nhìn thấy', phía dưới Hàn Sương rốt cuộc là thứ gì," Agatha bình tĩnh mà kiên định nói: "Là người bảo vệ thành phố này, tôi không thể ở trong Đại giáo đường an toàn lặng lẽ chờ đợi thành quả của ngài, hơn nữa..."
Cô ta đột ngột dừng lại, sau vài giây im lặng, mới ngẩng đầu lên và "nhìn" vào mắt Duncan qua lớp vải đen dày.
"Hơn nữa, đây là thành phố của người Hàn Sương, chuyện của người Hàn Sương, trong thiết bị lặn do chúng tôi chế tạo, ít nhất phải có một người Hàn Sương, coi như... để tôi thay mặt Quan chấp chính Winston, cùng với các quan chấp chính qua các thời kỳ của Hàn Sương đi xem sao."
"Một lý do hợp lý, hơn nữa cô hẳn đã biết những rủi ro khi làm như vậy. Nếu cô đã có giác ngộ, ta sẽ không khuyên nhiều nữa." Duncan gật đầu, sau đó quay đầu lại nhìn Tirian.
Người sau phản ứng rất nhanh, nói: “Thiết bị lặn được thiết kế có thể chứa tối đa bốn người, hai người vào đương nhiên không vấn đề gì, có điều…”
“Không việc gì, tôi cũng không cần thở.” Agatha nhẹ nhàng nói, cắt ngang lời Tirian.
Tirian sững người một lúc, sau đó lùi lại: "Được rồi, vậy thì không có vấn đề gì."
Duncan cười lên, bước đến trước cửa khoang của thiết bị lặng, quay người đưa tay về phía Agatha: "Tốt lắm, xuất phát."
Anh và Agatha bước vào thiết bị lặn, cửa khoang hình tròn nặng nề từ từ đóng lại.
Hai thủy thủ bất tử cường tráng bước lên bục, siết chặt cấu trúc khóa của cửa khoang từ bên ngoài.
Thép dày ngăn cách bên trong và bên ngoài thiết bị lặn, trong khong thuyền viên chật hẹp trở nên yên tĩnh, chỉ thỉnh thoảng có thể nghe thấy tiếng vù vù của một số máy móc và đường ống.
Trong khoang thuyền viên không có chỗ ngồi, vì vậy Duncan và Agatha đứng trước đài điều khiển, vịn ống sắt dùng làm lan can ở hai bên. Mà xuyên thấu qua ô cửa sổ bằng thủy tinh cực kỳ dày và chắc chắn được gắn trên vách khoang, họ có thể nhìn thấy các thủy thủ bất tử xung quanh bục đang nới lỏng dây cáp cố định thiết bị lặn và tháo các chốt an toàn ở hai bên khung thép.
Giọng của Tirian phát ra từ trong một thiết bị nhỏ ở góc đài điều khiển của thiết bị lặn: "Cha, cô Agatha, có thể nghe thấy không?"
Duncan đi tới trước đài điều khiển: "Nghe thấy, rất rõ."
"Được rồi. Thao tác của thiết bị lặn con sẽ không nói nhiều, chức năng của nó thực ra rất đơn giản, người hẳn sẽ không nhầm lẫn. Bây giờ con sẽ nói về những điều sau khi xuống nước.
"Động lực của thiết bị lặn được cung cấp bởi một lõi hơi nước kiểu nhỏ và một máy phát điện được kết nối với lõi hơi nước, trên lý thuyết là đủ để vận hành để hoàn thành mọi nhiệm vụ lặn sâu. Nhưng nếu lõi hơi nước hoặc máy phát điện xuất hiện vấn đề, dưới đáy của nó vẫn còn có hai bình điện, có thể giữ cho thiết bị lặn tiếp tục vận hành trong khoảng hai giờ...
"Chiếu sáng bên ngoài khoang có ba bộ đèn rọi công suất cao, nhưng hiệu quả bị hạn chế trong môi trường biển sâu, vì vậy hãy cẩn thận kiểm soát nó. Thêm vào đó, lực cản dưới đáy biển rất lớn, động lực của hệ thống đẩy chỉ có thể làm cho thiết bị lặn di chuyển chậm, điều này cũng cần chú ý...
"Khoảng cách hiệu quả của thiết bị liên lạc trên thiết bị lặn chỉ là 300 mét, do đó sau khi độ sâu vượt quá 300 mét, chúng ta sẽ không thể nói chuyện như thế này nữa. Nhưng lực lượng của người hoặc cộng hưởng linh năng của cô Agatha hẳn sẽ không bị ảnh hưởng.
"Ngoài ra... mặc dù có thể do con lo lắng quá nhiều, nhưng cho dù là người, xin cũng chú ý tới những nguy hiểm dưới biển sâu — một khi gặp phải tình hình không ổn, xin hãy lập tức nổi lên, cần gạt ở góc trên bên trái của đài điều khiển dành cho thả nổi khẩn cấp, kéo nó sẽ trực tiếp ném ra kết cấu dằn ở đáy thiết bị lặn, đồng thời rải các quả bóng nổi ở hai bên thân tàu... Trong trường hợp xấu nhất, chỉ cần từ bỏ thiết bị lặn, sử dụng lực lượng của người mang theo cô Agatha trực tiếp truyền tống trở về cũng được, máy móc có thể chế tạo lại..."
Duncan chăm chú lắng nghe những lời nhắc nhở này của Tirian.
Thành thật mà nói, "cựu hải tặc biển Lạnh" này quả thực hơi dài dòng, nhiều lời căn dặn của hắn theo Duncan là không cần thiết.
Nhưng Duncan vẫn kiên nhẫn lắng nghe từng lời Tirian nói, cho đến khi lời nói của đối phương dứt hẳn, anh mới trầm giọng nói: “Ta biết rồi, bắt đầu thôi.”
Bên ngoài thiết bị lặn, trên ghế chỉ huy ở cuối sảnh, Tirian hít một hơi thật sâu, sau đó gật đầu với các bộ hạ bên cạnh.
"Mở van thông biển!"
"Rót nước thông đạo!"
"Ngắt kết nối cáp bên ngoài của thiết bị lặn, chuẩn bị giải phóng móc câu!"
Tiếng gầm trầm đục xuyên thấu thân tàu thép của thiết bị lặng, vang vọng yếu ớt trong khoang tàu hình cầu. Dưới chân truyền đến một trận rung động nhẹ, kèm theo tiếng cọt kẹt và ma sát của thân tàu.
Van thông biển được mở ra, nước biển dâng cao nhanh chóng trong thông đạo dẫn thẳng ra biển bên dưới cơ sở và dần đạt đến mực nước đã định trước, hai sợi cáp thép cuối cùng phía trên thiết bị lặn bắt đầu kêu cót két và được thả ra từng chút một.
Duncan và Agatha lúc đầu cảm thấy rung lắc, sau đó chìm xuống — Sau một thời gian ngắn không trọng lượng, thiết bị lặn xuống nước, họ bắt đầu chìm xuống dọc theo thông đạo nghiêng và được dẫn hướng bởi một loạt đường trượt di chuyển nhanh chóng về phía cửa biển ở rìa ngoài cảng phía Nam.
Ngoài cửa sổ mạn tàu, nước biển dâng lên, sau đó dần dần chìm vào bóng tối. Trong bóng tối chỉ thỉnh thoảng có thể nhìn thấy những tia sáng lóe lên chớp nháy. Những ánh sáng đó chớp nháy càng lúc càng nhanh. Sự rung chấn của thiết bị lặn cũng trở nên mạnh hơn — và cuối cùng, mọi rung động đều trở lại bình lặng.
Ngoài ô cửa sổ chỉ còn lại một màu xanh thẫm vô tận đang dần trở nên ảm đạm.
Mặt trời chiếu xuyên qua mặt nước biển phía trên, chiếu bên ngoài cửa sổ một loạt chùm tia sáng luân phiên sáng tối không ngừng xê dịch. Trong nước biển dần dần sẫm lại, lại có bọt nước từ thân tàu nổi lên, kèm theo ánh tà dương chiếu rọi của mặt trời, tựa như một loại sinh vật biển quanh quẩn trong sắc thái mê hoặc.
Agatha dường như bị thu hút bởi “phong cảnh” bên ngoài ô cửa sổ.
Cô ta chậm rãi rời khỏi đài điều khiển, dựa vào tay vịn đi đến bên ô cửa sổ. Cô ta tò mò cúi người, cách lớp vải đen dày, say sưa "ngắm nhìn" vùng xanh thẫm đang nhanh chóng chìm vào bóng tối bằng đôi mắt đã trở nên trống rỗng.
"Cô có thể nhìn thấy gì sao?"
Duncan quay lại và hỏi bâng quơ trong khi làm quen với các nút và cần gạt không quá phức tạp trên đài điều khiển.
“Ánh sáng, đủ loại ánh sáng nhàn nhạt,” Agatha nhẹ nhàng nói, như tự nói với chính mình, lại như đang say sưa xuất thần: “Chúng chảy xuôi giống như dòng sông, tạo thành sự luân chuyển tuần hoàn khổng lồ, phức tạp mà lại có trật tự... Nhưng thực ra bên ngoài lúc này đã chìm vào bóng tối rồi, đúng không?”
“Vẫn còn một chút ánh sáng mặt trời, nhưng rất nhanh sẽ hoàn toàn tối xuống,” Duncan điều khiển thiết bị lặn từ từ chuyển qua một góc: “Bây giờ thì sao?”
"Một 'màn sáng' vô cùng to lớn, hơi yếu, nhưng tràn ngập toàn bộ tầm nhìn của tôi," Agatha nói, ngữ khí mang vẻ kinh ngạc: "Đó là gì?"
"Là Hàn Sương," Duncan bình tĩnh nói, ánh mắt xuyên qua cửa sổ, dưới ánh sáng mặt trời ngày càng yếu ớt và ánh đèn rọi công suất cao của thiết bị lặn, anh nhìn thấy một "vách đá" cực rộng, gồ ghề và lỗ chỗ đứng lặng lẽ trong nước biển: "Là 'nền móng' của thành bang."